Tsuki Ga Michibiku Isekai Douchuu

Chương 139: Tung Ra Số 4 Và Số 5.



Trans: @striderup000

Edits: Thiên Rai.

Chương 136: Tung Ra Số 4 Và Số 5.

Thật khó chịu khi đề ra lợi ích và thiệt hại trong những lúc cần phải động não đấy.

Trên thực tế, việc ấy không phù hợp với tôi lắm.

Cái lúc còn ở trong hoang mạc, tôi vẫn chưa biết đến bất cứ điều gì cả, khi ấy yên bình hơn bây giờ nhiều.

Ngay lúc này, thậm chí tôi có cố gắng quay trở lại khoảng thời gian ấy, cũng không thể nữa rồi.

Nếu hành động đủ khéo léo nhằm giải quyết những thứ mình đã và chưa biết đến, tôi sẽ chẳng phải rơi vào tình huống như này khi gặp rắc rối đâu.

“Raidou-dono, chúng tôi đang tìm cậu đấy! Thật tuyệt khi thấy cậu vẫn an toàn”

[Cả hai người cũng thế mà. Vẫn chưa có điều gì xảy ra quanh đây, thế nên chẳng lấy làm lạ đâu] (Makoto)
“... Rõ ràng quá bất thường. Dường như chúng vẫn đang trong quá trình chuyển đổi. Raidou-dono khá bình tĩnh đấy. Có vẻ điều gì đó đang xảy ra bên trong thị trấn này. Mọi người truyền tai nhau về tình hình bên ngoài rồi, bọn họ đều nhận ra điều ấy và lâm vào hoảng loạn”(Rembrandt)

[Không hề, nếu kịch bản cần phải chiến đấu, tôi sẽ đối đầu sau tất cả. À mà, tôi rất lo lắng về những công tác đang thiếu hụt tại cửa hàng, thành thử cũng không bình tĩnh như hai người nghĩ đâu] (Makoto)

“Chúng tôi vẫn chưa nắm bắt được tình hình, Raidou-dono có biết thêm gì không vậy? Từ lúc hai đứa con gái tôi rời đi, chúng vẫn chưa quay lại. Điều này thật khó để chúng tôi di chuyển. Thế nên lý do tôi vẫn còn nán lại đây...”(Rembrandt)

Hình như Rembrandt-san dần nhận biết được lý do của sự hoảng loạn này.
Ông ta cùng vợ không có vẻ quá bối rối.

Phải chăng bọn họ cảm thấy an toàn hơn khi Tomoe và Mio ở đây ư?

Hay là những thương gia lão luyện có thể nắm bắt ngay được tình hình và xâu chuỗi mọi chuyện lại với nhau sao?

Cho dù có là gì, sự trầm tĩnh ấy khác hẳn với tôi, một sự bình tĩnh chỉ đơn giản bắt nguồn từ cách thức phòng về của tôi, thứ được gọi là bạo lực.

[Thông tin quan trọng nhất chúng tôi nắm bắt được là, bên trong thị trấn đang xuất hiện những con quái vật như thế và đang điên cuồng đập phá. Hai tiểu thư Sif và Yuno đã gia nhập nhóm cùng các đồng đội và lên kế hoạch làm điều gì đó với tên Ilumgand ở kia. Shiki biết được chuyện này bằng thông tâm thuật đấy] (Makoto)

“Tại Thương đoàn của Raidou-dono, mọi nhân viên đều biết cách vận dụng thông tâm thuật nhỉ? Có thể truyền tải thông tin trong những thời điểm khủng hoảng như này, thật đáng ghen tị mà. Hiểu rồi, vì vậy hai cô công chúa của tôi đang lên kế hoạch thực hiện việc gì đấy với cái thứ kia? !!! R-Raidou-dono, cậu bảo “việc gì đấy” là ý gì đây?"(Rembrandt)
Nhiều lần gật gù, Rembrandt-san dần tiêu hóa nội dung thông điệp bằng văn tự từ tôi, nhưng giữa chừng, ông ta đã sửng sốt rồi bắt đầu bị kích động.

Tôi ngạc nhiên khi ông vẫn khá bình tĩnh vào lúc nhận ra con gái mình sẽ phải chiến đấu, nhưng chắc không phù hợp tí nào rồi.

[Bọn họ đang ở vào độ tuổi thiếu niên mà. Có vẻ bọn họ muốn kiểm tra kỹ năng của mình thôi] (Makoto)

“T-Thế không ổn... Raidou-dono, như vậy không ổn đâu. Xin thứ lỗi, nhưng mọi người có thể làm gì đó không? Tựa như... Tại sao cậu lại không ứng biến với tình huống này nhỉ? Ngay từ ban đầu, chẳng cần phải kiểm tra khả năng của chúng trong những kiểu tình huống như này mà. Phải rồi, tôi từng nghe nhắc đến có tồn tại một lực lượng giống như một đội quân đã được thành lập bởi Học viện vì những lợi ích của cộng đồng. Chính nó. Thật nên ngay từ đầu, thật lạ khi để học viên phải chiến đấu đấy”(Rembrandt)
Ô-ông ta đột nhiên hành động bối rối hơn.

Trong lúc hoảng hốt, ông lẩm bẩm nhiều điều và việc ấy cứ thế tiếp diễn.

... Khuôn mặt vợ ông cũng biểu hiện như đang nghĩ ngợi điều gì đó, nhưng  cô ấy không bị kích động quá nhiều.

Những lúc thế này, bậc phụ huynh nào cũng sẽ đứng ra bảo vệ con mình thôi, nhưng trông cô khá bình tĩnh luôn.

"... Raidou-sama, cậu là sensei của họ và cậu không hoảng loạn về điều đó, vì vậy chồng và tôi sẽ không quá lo lắng về con gái của mình"

Dường như cô ấy nhận biết được điều gì đó từ ánh mắt của tôi, bèn hướng đến tôi với những lời lẽ ấy.

Chẳng thể chờ đợi thêm, chồng bà hoàn toàn rơi vào cảm giác bất an.

Thậm chí lúc này ông ấy vẫn không có dấu hiệu bình tĩnh lại.

“Hơn nữa, nhóm người Raidou-sama cũng đang ở đây. Tôi chắc chắn tình huống tệ nhất sẽ không xảy đến. Những thiếu nữ ấy cũng vậy, một lúc nào đó họ phải nhận ra dù sở hữu bao nhiêu sức mạnh đi nữa, trên thực tế sẽ xuất hiện một tình huống mà họ không thể làm gì hơn. Nếu khoảnh khắc ấy xảy ra hôm nay, điều này không thể tránh khỏi. Thực tình thì, tôi cảm thấy mừng vì cậu đang sát cánh bên cạnh họ trong khoảnh khắc như vậy. Ngay cả khi anh chàng này trông rất bối rối, anh ta thực sự không...”
... Rùng rợn đấy.

Hay nhiều hơn thế, chẳng giống như cô ta quá mù quáng tin vào khả năng của con gái mình đâu.

"Một ngày nào đó họ sẽ hiểu được giới hạn của mình, vì vậy tốt hơn hết hãy để họ cảm thấy thất vọng về việc ấy" là những gì cô đang cố truyền đạt ư?

Người vợ này, cô ta nói ra điều gì đấy thật rất giống với người Spartan.

Với ánh nhìn thoáng qua, cả người cô có vẻ bình tĩnh đấy, nhưng khi quan sát kỹ, bàn tay cô ta đang nắm chặt và run rẩy, thế nên có lẽ cô đang gượng ép chính bản thân mình.

Tình huống của cặp vợ chồng này, ông bố là người theo xu hướng nuông chiều con cái đây.

Cả hai đều là con gái, do đó, với tư cách một ông bố, nghiêm khắc với họ quá khó khăn, hay đại loại thế sao?

Trông thấy vợ ông ấy dùng tay trái nắm chặt lấy bàn tay phải, tôi đã liên tưởng theo cách này.
[Rất vui vì hai người đã đặt niềm tin vào chúng tôi. Không phải lúc nào tôi cũng có thể ở bên cạnh họ, nên lần này, tôi sẽ chịu trách nhiệm và bảo vệ họ đúng cách. Tiếp đến, vợ chồng hai người sẽ làm gì từ lúc này? Nơi đây không nguy hiểm đâu, vì vậy nếu không còn bất cứ việc gì, tôi khuyên hai người nên ở lại đây] (Makoto)

"... Thế à. Anh yêu, anh yêu ơi!”

“Không được, tồi tệ nhất đi kèm với sự bất tiện nhất, chúng tôi sẽ tập hợp những lính đánh thuê từ Hội thương nhân và...” (Rembrandt)

"Anh-yêu!!"

“Uo !! G-Gì vậy, Lisa? Ngay lúc này anh đang suy nghĩ hướng giải quyết tình huống như em thấy đấy”(Rembrandt)

“Raidou-sama sẽ lo liệu nơi này, nên ổn cả thôi. Và kế đến, cũng bởi nơi này đã an toàn, cậu ấy hỏi giờ đây chúng ta nên làm gì”(Lisa)

“C-Cái gì? Ra vậy. Raidou-dono sẽ thực hiện việc này. Fuh ~”(Rembrandt)
“fuh ~” của ông ấy hàm ý gì đây?

Thậm chí ông còn nhắc đến “Hội Thương nhân” mà tôi chẳng hề muốn nghe đến vào lúc này.

Ngoài ra, lính đánh thuê hử.

Thực sự, tôi từng nghe đề cập về việc mọi người có thể thuê mướn lính đánh thuê với giá rẻ ở Hội.

Việc này rẻ hơn rất nhiều so với việc chạy loanh quanh và yêu cầu bất kể thám hiểm gia nào giúp đỡ trong việc vận chuyển hàng hóa, vì vậy tôi nghe nói nhiều thương nhân sử dụng phương pháp như thế.

Một điều chẳng liên quan mấy đến tôi, thành thử cũng chẳng biết chi tiết lắm.

Sau khi vợ Rembrandt-san bày tỏ, hình như ông ấy đã bình tĩnh lại.

"Chúng ta nên làm gì? Đây là vấn đề của mấy cô con gái, nên em cho rằng tốt nhất chúng ta nên ở lại đây, anh nghĩ sao? ”(Lisa)

“… Không đâu, hãy thử đi đến Hội một lần xem nào” (Rembrandt)
“Tới Hội sao? Không phải chúng ta vừa đến đó vài ngày trước ư? Hơn nữa, ngay cả khi chúng ta có đến đó vào tình huống hiện tại, em không nghĩ chúng ta sẽ được tiếp đón đàng hoàng đâu”(Lisa)

Chính xác như cô nói.

Ngoài ra, tính đến việc tôi sẽ bị mang ra làm đề tài, tôi không ngại nếu một vài tai tiếng bay đến nơi ấy, để ông ta đi đến Hội Thương nhân chẳng phải điều gì đó tôi mong muốn.

“Tôi không nghĩ Hội Thương nhân ở đây được sử dụng trong những tình huống như này đâu. Một mặt, tôi cũng từng trải qua nhiều cuộc chiến tại Tsige và nắm quyền chỉ huy nơi ấy. Tôi sẽ giúp đỡ trong việc giảm thiểu số lượng thiệt hại"(Rembrandt)

Ô-ông ta vừa nói gì?

Chỉ vài phút trước, tâm trí ông ấy còn tràn đầy hình bóng những người con gái, nhưng đùng một phát ông lại nói ra điều này.
Trong lúc tôi vẫn đang suy tư, Rembrandt-san quay lưng với vợ và hướng ánh nhìn về phía tôi.

“Nếu nơi này được bảo vệ bởi Raidou-dono, tôi không cần phải lo lắng về mấy cô con gái chút nào nữa rồi. Ngoài ra, không hẳn là tôi không biết người đại diện của hội tại nơi đây đâu”(Rembrandt)

“Người đại diện ở trấn này... à, Zara-san. Anh yêu, anh đã đến gặp ông ta trước đó phải không? ”(Lisa)

Zara hử.

Kẻ đại diện ấy, nếu không lầm, hắn ta có cái tên như thế.

Không chỉ mỗi Rembrandt-san, vợ ông cũng quen biết hắn ta sao.

Hah ~ Tôi thở dài khi nhớ về khuôn mặt tên đó.

“U-Umu. Dù sao thì, nếu gia đình mình đã an toàn, tôi phải làm những gì có thể thôi. Chẳng có mất mát nào trong việc giúp đỡ Hội thương nhân cả, và con gái tôi cũng đang sống ở thì trấn này. Thế nên, Raidou-dono, tôi sẽ đến Hội thương nhân nhằm giúp giải quyết cuộc khủng hoảng này ”(Rembrandt)
“… Không thể khác hơn. Tình huống này, em sẽ đi cùng”(Lisa)

"L-Lisa, anh không phiền nếu em phải ở lại đâu-" (Rembrandt)

“Em sẽ đi. Em đã quen với những tình huống còn khó khăn hơn so với cái đám ở trong Thương gia Hội rồi. Hơn thế, em còn muốn thăm hỏi đôi lời đến Zara-san. Khá lâu rồi mà”(Lisa)

Bởi một số lý do, Rembrandt-san muốn tự đi một mình.

Xuất hiện sự bất tiện nào nếu vợ ông cùng đến đó ư?

Thị trấn này là nơi các cô con gái của ông đang sinh sống, do đó, với trường hợp này, ông ấy sẽ không nhận lấy bất kỳ vấn đề hay bất cứ việc gì đâu nhỉ.

Ngay từ đầu, ông luôn phục tùng vợ mình mà.

Nhưng, cả hai định rời khỏi đấu trường này luôn?

Tôi nên làm gì đây? Sự chọn lựa nào sẽ mang lại giá trị...

.....

Ah, thật là!

Chẳng khác nào địa ngục khi tôi mang  lợi ích cùng sự mất mác của mình đặt lên bàn cân!
Tôi đã đạt đến mức giới hạn rồi!

Tôi mang một món nợ ân tình với họ.

Tôi muốn bảo vệ họ.

Tôi muốn họ được an toàn.

Điều ấy quá đủ với tôi rồi.

Tôi kiểm tra môi xung quanh.

Hình như vẫn còn xót vài người trên hàng ghế khách mời.

Hơn nữa, vẫn có vài người đang nán lại.

Trường hợp này, sẽ tồi tệ lắm luôn nếu thực hiện việc ấy “ngày tại đây”.

“Raidou-dono, thứ lỗi, nhưng tôi sẽ phó thác việc chăm sóc con gái mình vào tay cậu vậy. Nếu giao lại cho cậu, tôi chẳng cần phải do dự thêm. Tôi sẽ gắng làm những điều có thể. Tôi muốn nói chỉ bấy nhiêu thôi, nhưng tôi sẽ tạo ra sự ủng hộ, hahaha ”(Rembrandt)

“Vậy, gặp lại sau. Ngay bây giờ chúng tôi sẽ rời đi”(Lisa)

[Chờ đã. Tôi sẽ tiễn hai người một đoạn] (Makoto)

Không có gì đảm bảo cả hai sẽ ổn khi rời đi được.
Phải cần người hộ tống thôi.

Tôi không muốn những người mình có thể tin tưởng được phải đối mặt với hiểm nguy đâu.

... Nếu đứng về phe quỷ tộc, tôi sẽ phải giúp đỡ Rembrandt-san từ trong bóng tối, hoặc họ sẽ gặp phải sự uy hϊếp mất.

Vâng, gạc chuyện này sang bên cho đến khi tôi thực sự có thời gian suy nghĩ về chúng.

Dường như cả hai hơi bối rối một lúc, nhưng cặp vợ chồng đã chấp thuận để tôi hộ tống họ một đoạn.

Tôi lệnh cho Tomoe dịch chuyển Eva-san cũng như Ruria đến cửa hàng bằng thông tâm thuật.

Sau khi xác nhận rằng Tomoe đã gật đầu, tôi để lại mấy người ấy rồi đi cùng Rembrandt-san.

Rời khỏi hàng ghế khán giả, chúng tôi tiến vào một hành lang âm u.

[Hai người có một mối liên hệ tốt với người đại diện-dono đó sao?] (Makoto)

“Điều này... Một mối quan hệ phức tạp đấy. Tôi có thể nói chắc chắn rằng chúng tôi có một sự liên kết không thể tách rời”(Rembrandt)
“Có một khoảng thời gian cả hai từng chăm lo cho các cửa hàng của riêng mình. Bọn họ cứ như hàng xóm vậy”(Lisa)

“Lisa à!” (Rembrandt)

“Không ổn sao? Chúng chẳng phải một điều gì đó cần giấu đi đâu. Hơn nữa, cả hai đều rất thành công trên nhiều mặt, và cũng rất giống nhau nữa”(Lisa)

Rembrandt-san từng như vậy, hừm.

Tôi không thể hình dung nỗi.

Và có vẻ nmối liên kết giữa người đại diện và Rembrandt-san còn sâu đậm hơn những gì tôi nghĩ.

Trên khía cạnh nào đó, họ vừa là đồng minh, đồng thời còn là những người bạn có thể tương trợ lẫn nhau.

Mặt khác, họ luôn rất cứng rắn và khinh thường đối phương.

Thật bí ẩn.

[Ra vậy. Người này không ngừng phụ thuộc vào người kia, đến một mức độ phi lý. Ông ta mang đến hình tượng thương nhân như ông vậy, nên có đôi chút ngạc nhiên khi giải thích ông ấy khá giống Rembrandt-san đấy]
“… Đấy là chuyện của hôm qua, hừm. Cái hôm cậu gặp ông ta. Cậu bảo đang vướn vào rắc rối với các thương đoàn khác. Hình như ông ta đã nói điều gì đó với cậu”(Rembrandt)

[Tôi không hề biết mình đã thiếu kiến thức cũng như sự cọ xát với môi trường xung quanh] (Makoto)

“Mặc dù tôi đã trò chuyện với anh ta đôi chút về cậu cũng như những người theo cậu trước đó rồi. Dường như ông ta vẫn chưa hiểu đúng cách. Xin lỗi”(Rembrandt)

[Đừng bận tâm. Việc ấy chẳng phải điều gì đó khiến ông phải xin lỗi đâu. Sau mọi chuyện thì đó vẫn là sự thiếu cẩn trọng của tôi thôi] (Makoto)

"Có liên quan đến anh đấy, anh yêu, do đó, anh đã không nói điều gì quá mơ hồ với Zara-san đấy chứ?" (Lisa)

“Sau tất cả, chúng đều là thông tin cá nhân của Raidou-dono mà. Thật chẳng dễ dàng để kể ra chi tiết đâu, Lisa à. Fumu, nếu không thể nhận thức đúng cách, hẳn ông ta đã hành động theo lẽ thường rồi”(Rembrandt)
[Đáng tiếc thật, ông ta thậm chí còn không đối xử với tôi như một thương nhân đấy. Việc ấy thực sự đáng xấu hổ mà] (Makoto)

“Ngay cả khi như thế, ông ấy vẫn có đôi phần tử tế đấy, chỉ là kiểu người như ông ta thiếu thốn về mặt từ vựng thôi. Đôi lúc anh ta còn bị nhận định sai đấy”(Rembrandt)

Nhận định sai ư?

Không hề trong mức độ như thế. Chẳng phải hắn đã hoàn toàn lạm dụng từ ngữ để chỉ trích tôi sao?

Vâng, rõ ràng hắn không mong đợi bất cứ điều gì từ tôi, vì thế, chắc chắn không phải một sự hiểu lầm rồi.

Rembrandt-san dường như biết hắn rất rõ.

“Ông ta đang làm việc hiệu quả hơn anh yêu đấy. Anh từng là kiểu người luôn âm thầm tiếp cận từ phía sau và tấn công mà. Mặc dù đúng thật miệng lưỡi người đó như một sự bất lợi lớn đối với chính ông ta”(Lisa)
“Lisa, hình như anh đang nhận lấy ác cảm đúng chứ? Chẳng phải anh vừa xử lý vấn đề một cách khéo léo đấy ư?”(Rembrandt)

Khéo léo à.

Quả nhiên, thế giới của những con buôn không hề đơn giản chút nào.

Tôi đã quá ngây ngô.

[Ông ta là một người quen cũ hử] (Makoto)

“Ừm. Khoảng một thời gian dài dạo trước. Morris cũng có biết Zara, và họ cũng từng hợp tác với nhau. Đến phút cuối tôi nhận ra rằng gia đình mình là quan trọng nhất, thế rồi tôi đã tự đặ ra một hướng đi mới. Nhưng ông ta thì vẫn chưa kết hôn, và chỉ sống trong thế giới của việc kinh doanh. Có lẽ vì vậy nên trực giác của ông ấy đã không còn minh mẫn, hoặc có lẽ bởi ông ta không thích bóng dáng của tôi, nên hình như đã tỏ thái độ tệ hại với Raidou-dono đấy”(Rembrandt)

[Vậy nên đấy là cách mọi thứ diễn ra sao. Ông ta bảo rằng tôi vẫn còn quá non để hoạt động kinh doanh tại đây, nên hãy quay về Tsige và chau dồi thêm với tư cách một thương nhân] (Makoto)
“Fuh ~, ông ta không đề cập đến điều đó bằng thái độ vui vẻ đúng chứ? “Hãy quay về và nhận thêm sự giúp đỡ từ chiến hữu đi” mới giống với những điều ông ta muốn nói hơn. Chà, nếu thật sự cậu đã nhận lấy những lời lẽ đó thì quả đúng là ông ta rồi”(Rembrandt)

Rembrandt biết rõ về người ấy.

Thật tình, tôi truyền đạt đến Rembrandt-san theo cách này, nhưng trên thực tế, những gì gã đó muốn nói với tôi chỉ là “Lượn đi tên nhóc con, về với cái tên hung hăng kia đi”, vậy đấy.

“Đó là cách biểu đạt của Zara. Ara, chúng ta đã ra đến bên ngoài rồi. Raidou-sama, đến đây ổn rồi, đoạn đường còn lại chúng tôi có thể đi được. Xin hãy chăm sóc con gái của chúng tôi”(Lisa)

“Umu. Trông như thế này thôi, nhưng tôi vẫn biết tự bảo vệ bản thân. Đừng quá lo lắng. Tôi cũng sẽ trao đổi chuyện thích hợp với người đại diện Zara”(Rembrandt)
Không đâu, tôi chẳng phàn nàn điều gì mà.

Nhưng với họ cứ như những lời phàn nàn ấy.

Hah ~, thực sự tôi đang được che chở bởi Rembrandt-san.

Cần hoàn trả mối ân tình này.

Vậy thì, vào nhiệm vụ chính thôi. Triệu hồi vệ sĩ.

[Vui lòng đợi một chút. Sẽ khá nổi bật khi chúng ta còn ở bên trong đấu trường, thế nên tôi đã theo hai người ra đây. Nhưng kể từ lúc chúng ta đã đứng ở đây, tôi muốn sắp xếp cho hai người một vệ sĩ] (Makoto)

"Vệ sĩ sao?"

“Cậu đang đề cập đến một trong những người tùy tùng của mình hả? Nhưng tất cả đều đang ở vị trí như lúc trước mà”

Không vội trả lời câu hỏi từ cặp vợ chồng, tôi mở sương môn.

Nếu đơn giản chỉ lướt sơ qua, trông cứ như một luồng khói với kích thước mơ hồ, nhưng chúng lại xuất hiện ngay bên cạnh tôi.

Từ bên trong, xuất hiện một bóng mờ, và hình dạng dần trở nên rõ ràng hơn.
Khi hai Người thằn lằn với bộ vảy óng ánh xuất hiện từ màn sương, cặp vợ chồng nuốt lấy nước bọt.

Họ ngạc nhiên bởi hai mamonos đột ngột xuất hiện.

Dường như sự hiện diện ấy khiến bọn họ bị choáng ngợp bởi vẻ bề ngoài.

[Như hai người có thể thấy, đây là những mamonos tôi đã triệu hồi. Chúng có sức mạnh đáng để tin cậy, thành thử hãy mang họ theo. Nếu bất  chợt hai người bị tấn công, mấy Người thằn lằn này sẽ chứng minh sự hữu ích của mình. Tại những nơi công cộng, chỉ cần thông báo rằng Rembrandt-san hay vợ ông đã áp dụng vài công cụ ma thuật để triệu hồi bọn họ thôi] (Makoto)

“G-Giờ cậu nhắc mới nhớ, Raidou-dono có thể vận dụng phép triệu hồi. Tôi không nghĩ bọn họ sẽ ngay lập tức xuất hiện, thế nên thực sự kinh ngạc đấy”(Rembrandt)

[Bọn họ có thể hiểu được ngôn ngữ chung, vì vậy nếu ông muốn đưa ra những mênh lệnh, chỉ cần nói một cách bình thường thôi. Nhân tiện, người cầm ngọn giáo là Blu-, ý tôi là Fia; và người cầm cây cung là Hyun] (Makoto)
Theo phần giới thiệu từ tôi, cả hai Thằn lằn Sương đều quỳ gối và đối mặt với cặp đôi.

Chắc bởi vì mệnh lệnh từ tôi, bọn họ sẽ phải làm theo y chang thôi.

Tôi rất cảm kích.

Dường như cặp vợ chồng cũng lấy lại bình tĩnh khi trồn thấy họ hành lễ như vậy.

“Họ có thể hiểu được ngôn ngữ à. Rất đáng trông cậy luôn. Raidou-sama, cảm ơn rất nhiều”(Lisa)

“Ừ. Hãy để tôi bày tỏ lòng biết ơn của mình. Cảm ơn”(Rembrandt)

[Xin giữ gìn an toàn. Gặp lại sau] (Makoto)

Tôi triệu hồi Thằn lằn sương số 4 và 5 nhằm tháp tùng hai người ấy

Kế hoạch của tôi nhằm để lại số 3 cho việc chiến đấu cùng các học viên, thành thử tôi cần đặt tên như lúc nãy.

Hai cái tên tôi vừa đề ra đều ngẫu hứng, nhưng cũng na ná tên gọi mã vùng nên chẳng cần chú tâm quá.

Sau khi dõi theo cặp đôi vợ xhồng đi khuất, tôi quay lại địa điểm thi đấu, nơi những học viên đang quyết chiến.
--------END CHAP--------