Bách Luyện Thành Thần

Chương 648: Hút vào trong đó





Vào giờ phút này, trái tim của ai nấy đều muốn ngừng đập.

Đừng nói là đám người bọn họ, cho dù là cường giả Thần Hải Cảnh thì đứng trước loài ma vật này cũng chỉ là con sâu cái kiến mà thôi, không có bất kỳ sức chống cự nào!

“Xoay qua chỗ khác, đừng nhìn nó, che lỗ tai lại.” Vân Lạc nghiêng đầu sang chỗ khác,2xoay mặt sang một bên.

Mọi người cũng nhao nhao xoay đầu, không ít người còn che kín mặt. Vào lúc này, bất kỳ sự phản kháng nào đều là dư thừa…

“Grào!”

Gốc Nam Đẩu Tiên Căn này bất ngờ ngửa đầu gầm lên, âm thanh thật lớn rung động khắp động Huyền Minh!

Ở vách tường trên đỉnh động Huyền Minh, không ít măng đá phát triển bị rạn nứt5bởi tiếng gầm này, sau đó nặng nề rơi xuống dưới.

Trong đó có một cột măng đá dài hơn hai mươi trượng rơi xuống đúng chỗ mọi người. Đúng lúc này, ánh mắt Vân Lạc loé lên, giơ tay bắn ra một đường chỉ mang, chỉ trong khoảnh khắc đã khiến cột măng đá kia bị chia năm xẻ bảy.

Tiếng gào này cuồng mãnh mà kéo dài, duy6trì suốt một nén nhang rồi mới từ từ dừng lại.

Sau đó Vân Lạc mới xoay người mở miệng nói: “Hung Hạt, đã tỉnh…”

Vẻ mặt mọi người cũng vô cùng phức tạp. Mặc dù con thú khổng lồ kia vẫn luôn ngủ say, nhưng dưới tiếng gầm kinh khủng như thế thì không thể nào còn ngủ say…

Mọi người nhao nhao xoay người nhìn sang, quả nhiên, con5thú khổng lồ kia đã mở mắt!

“Đùng!”

Sau khi con Hung Hạt này tỉnh dậy, trên mặt vẫn còn mang theo chút vẻ lười biếng, hình như vì ngủ say quá lâu nên nó thậm chí còn dùng bàn tay khổng lồ gãi gãi đỉnh đầu. Mà cũng vì cái gãi này nên Huyền Minh Tử Quang trên đỉnh đầu bỗng nhiên mạnh hơn gấp mấy lần, hào quang3màu đỏ bao phủ khắp động, tản ra còn mãnh liệt hơn cả mặt trời!

“Cho dù có đám sương mù kia thì e rằng cũng không thể ngăn cản Huyền Minh Tử Quang này. Nếu trong động Huyền Minh vẫn còn những võ giả khác thì bây giờ không thể nào may mắn thoát ra được.” Lăng Yên cúi đầu nói.

Cũng may bởi vì có sóng hỗn loạn, nên có lẽ phần lớn võ giả đã về đến tháp Tội Ác cả rồi, chỉ còn số ít võ giả thừa dịp sóng hỗn loạn, muốn đạt được cơ duyên lớn hơn nữa nên mới ở lại. Mà nếu họ đã có can đảm để mạo hiểm, vậy thì phải chấp nhận cái giá phải trả của việc mạo hiểm!

Con Hung Hạt kia nhìn gốc Nam Đẩu Tiên Căn khổng lồ trước mắt, cái đầu khổng lồ nâng lên phía sau, sau đó bất ngờ há to cái mồm, gầm lên một tiếng rồi hướng về Nam Đẩu Tiên Căn.

“Grào!”

Vẻ mặt Vân Lạc thay đổi, bỗng nhiên nói với La Chinh: “Nhanh lên, tạo một cái hố đi!”

Lúc con Hung Hạt kia bắt đầu gầm thét, một cái vòi rồng rõ mồn một bắt đầu được hình thành. Cũng vì cái vực sâu này vô cùng lớn, nên dù vòi rồng này có khổng lồ, nhưng muốn quét đến đây vẫn phải mất một khoảng thời gian.

Vân Lạc vừa nói xong, La Chinh và Mông Xung đã ra tay trước!

La Chinh vừa ra tay đã dùng hết toàn bộ sức lực, kể cả lực vảy rồng, còn Mông Xung cũng dũng cảm quên mình. Có trời mới biết uy lực của cái vòi rồng sinh ra dưới tiếng gầm thét này lớn đến mức nào, nếu cứ như vậy mà bị cuốn đi thì còn may, nhưng vấn đề ở chỗ, nếu rời khỏi người La Chinh, Huyền Minh Tử Quang trên đầu con Hung Hạt kia sẽ chiếu cho chết thì thảm rồi…

“Ầm ầm ầm…”

Dưới đòn đánh của hai người, dưới chân mọi người lập tức nứt ra một cái hố lớn hơn mười trượng. Lúc này rồi nên cũng chẳng ai thèm suy nghĩ nhiều làm gì nữa, gần như là nhảy xuống cùng lúc.

Sau khi nhảy vào cái hố lớn đó, La Chinh và Mông Xung tiếp tục đánh xuống dưới, đào cái hố này xuống sâu hơn mười trượng…

Liên tục đánh ra ba lần như thế, mọi người đã núp trong cái hố sâu chừng ba mươi mấy trượng.

Ngay lúc mọi người vừa mới đứng vững dưới đáy hố, còn chưa kịp thở một hơi thì đã nghe thấy tiếng gió mãnh liệt truyền đến đỉnh đầu! Những tiếng gió kia lướt qua miệng hố trên đỉnh đầu, một phần gió thổi vào, tạt qua mặt mọi người, giống như từng nhát, từng nhát đao đang chém xuống!

Đám người Triệu Phần Cầm lập tức vận chuyển chân nguyên hộ thể, mà động tác của Thiên Hổ lại chậm hơn một lúc, kết quả trên người đã bị mấy cơn gió kia cắt qua và tạo thành vài vết thương, nhìn qua vô cùng thê thảm!

“Không biết chiều sâu này đã đủ hay chưa?” Vẻ mặt La Chinh vẫn căng thẳng nhìn lên phía trên!

Mọi người nhìn miệng hố liên tục bị những cơn cuồng phong này gọt sạch, từng lớp, từng lớp vỡ vụn, sau đó lại bị cơn cuồng phong tiếp theo cuốn bay đi!

Qua vài nhịp thở, cái hố sâu hơn ba mươi trượng này đã nhanh chóng bị san bằng…

“Xuống tiếp!” Mông Xung điên cuồng quát lên một tiếng, lại ra một quyền xuống dưới chân.

La Chinh cũng không ngừng nghỉ, những người khác cũng cùng ra tay, tiếp tục đánh xuống dưới mặt đất.

“Ầm ầm ầm…”

Miệng hố trên đỉnh đầu liên tục bị cuồng phong gọt sạch, mọi người cũng liên tục đánh xuống dưới, càng ẩn núp sâu dưới mặt đất thì sẽ tránh được cuồng phong trên đỉnh đầu!

Con Hung Hạt này gào lên một tiếng, lớn hơn tiếng gào của gốc Nam Đẩu Tiên Căn kia không biết bao nhiêu lần. Chỉ cần gầm lên một lần thôi là khắp động Huyền Minh đều rối loạn cả lên…

***

Trong tầng thứ mười của tháp Tội Ác, Tử Ngọc của Yêu Dạ tộc vừa mới bước ra khỏi bia thiên phú. Sau khi tiếp nhận kiểm tra của bia thiên phú, không ngờ thiên phú của nàng lại được xếp vào hàng thứ ba! Thành tích này ở trong Yêu Dạ tộc đã vô cùng chói mắt rồi!

Bây giờ, người Yêu Dạ tộc có thành tích tốt nhất trong tháp Tội Ác cũng chính là nàng, thế nhưng sắc mặt nàng lại chẳng có lấy nửa phần vui vẻ, ngược lại còn vô cùng phiền muộn và cô đơn.

Lúc trước khi nàng tiến vào tháp Tội Ác đã lập lời thề son sắt, muốn khiêu chiến với La Chinh, đánh bại La Chinh. Nhưng nhìn cái tên màu vàng chói loá sáng ngời của La Chinh kia lại cứ như cái miệng rộng đang cười toét cả ra, liên tục cười nhạo bản thân không biết tự lượng sức mình…

Nàng hoàn toàn không có tư cách để coi La Chinh là đối thủ!

Tử Ngọc khẽ cắn môi, cầm vũ khí của mình trong tay, tiếp tục đi về phía sàn đấu. Nàng chưa bao giờ nhận thua, cho dù thiên phú của La Chinh có mạnh hơn mình đi nữa thì nàng cũng phải nỗ lực hơn gấp mười lần, cuối cùng rồi thể nào cũng có một ngày nàng có thể vượt qua La Chinh.

Chẳng qua, bây giờ La Chinh đã tiến vào động Huyền Minh mất rồi. Huống hồ tốc độ tiến bộ của La Chinh cũng nhanh, nếu còn ở lại thì hẳn đã lên tới tầng thứ mười bốn rồi. Vậy thì nàng cũng chẳng có cơ hội để khiêu chiến hắn…

Bỗng nhiên, một cơn chấn động kịch liệt truyền đến dưới chân, sau đó là một tiếng gầm nặng nề vang lên. Rõ ràng, đó là tiếng gầm phát ra từ dưới lòng đất!

Sinh linh rất nhiều chủng tộc cũng đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt căng thẳng!

Tất cả mọi người đều biết rõ bên dưới tháp Tội Ác, hoặc là bên dưới toàn bộ mảnh đất nguyền rủa chính là động Huyền Minh, thế nhưng tiếng gầm lớn như vậy lại phát ra thế nào?

Chẳng lẽ có ma vật nào đến gần tháp Tội Ác?

“Đây… đây là con quái vật nào kêu thế? Tiếng lớn như vậy. Ôi trời ơi!”

“Người tiến vào động Huyền Minh lần này thảm rồi, xem ra trong động Huyền Minh lại có điều khác thường…”

“Ngươi không biết rồi, lần này vốn xảy ra sóng hỗn loạn, phần lớn Chiến Tôn cấp cao đều đã lui về, chỉ còn một số người ở trong đó mà thôi!”

“Nghe nói La Chinh còn chưa về, cả Lăng Yên của Yêu Dạ tộc cũng chưa về! Xem ra lần này bọn họ chết chắc rồi!”

Tiếng gầm dữ dội kia kéo dài một lúc lâu, toàn bộ tháp Tội Ác đều không ngừng chấn động!

Thật ra không chỉ có một mình tháp Tội Ác mới cảm nhận được tiếng gầm này, mà khắp cả mảnh đất nguyền rủa đều có thể nghe thấy. Một canh giờ sau, tiếng gầm dữ dội này thậm chí còn truyền khắp cả đại lục Hải Thần!

Trong thánh địa Thiên Vũ, trên đỉnh cây thánh khổng lồ, Lưu Vũ mặc áo tím đứng trên ngọn cây. Giờ phút này đôi tai nhọn của nàng đã hoàn toàn dựng thẳng lên. Lúc tiếng gầm dữ dội kia lan ra từ dưới mặt đất, cả gốc cây thánh của Yêu Dạ tộc cũng bắt đầu lung lay, lắc lư liên tục.

Cây thánh là thứ có linh hồn, nó bất an thổ lộ hết sự sợ hãi của mình với Lưu Vũ. Giờ phút này toàn bộ sinh linh trong thánh địa Thiên Vũ đều thấp thỏm lo âu, giống như tận thế sắp xảy ra vậy.

“Đừng sợ, Đừng sợ…” Lưu Vũ nhẹ nhàng vuốt ve ngọn cây, nhẹ nhàng kết nối với cây thánh, trấn an nỗi lo lắng trong lòng cây thánh.

Không chỉ thánh địa Thiên Vũ, mà cả thánh địa Tử Tâm của Nhân tộc, Song Ma thánh địa của Ma tộc, thánh địa Vĩnh Dạ của Dạ tộc và tất cả sinh linh trong các thánh địa của các chủng tộc lớn đều đang đắm chìm trong nỗi bất an và sợ hãi…

Được khoảng hai trăm trượng!

Hai người La Chinh và Mông Xung đã liên tục đánh xuống mặt đất, nhanh chóng đào một cái hố lớn sâu tận hai trăm trượng. Đá vụn và bùn đất rơi từ trên đỉnh đầu xuống gần như vùi lấp mọi người vào trong!

Nhưng cho dù trốn trong cái hố sâu như vậy thì vẫn không thể xoa dịu sự lo lắng trong lòng mọi người. Bởi vì tiếng gầm này thật sự quá kinh khủng!

Thật lâu sau, tiếng gầm kia mới dần biến mất. Mà bởi vì khoảng cách nên cuồng phong trên đỉnh đầu vẫn còn kéo dài một lúc lâu mới dần tiêu tán đi. Đến lúc này, mọi người phủi đá vụn và bùn đất trên đỉnh đầu rồi mới dám từ từ chui ra khỏi hố sâu…