Bách Luyện Thành Thần

Chương 495: Cứu chữa





Nếu nói ở đây có người đồng cảm với tâm tình của Ngao Tường lúc này, thì ngoài La Chinh ra cũng chẳng còn ai.

Tới đây với cùng một mục đích giống Ngao Tường, mắt thấy kết2cục thê thảm của hắn, nghĩ cũng biết trong lòng La Chinh cảm thấy thế nào.

Chẳng qua kết cục của Ngao Tường thê thảm như thế nhưng vẫn không ảnh hưởng tới quyết tâm giết Tư Diệu5Linh của La Chinh, thậm chí còn khiến quyết tâm của hắn càng thêm kiên định. Lúc này, La Chinh nhắm mắt lại, tận lực ngăn bản thân nhìn về phía Tư Diệu Linh. Hắn sợ không6áp chế được sát ý của mình, cô ta sẽ phát giác ra.

Ninh Vũ Điệp im lặng ngồi sau lưng La Chinh. Nàng muốn dùng chân nguyên truyền âm nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn5thở dài một hơi. Chỉ mấy câu của nàng mà có thể khuyên bảo được tâm tư của thiếu niên này hay sao? Huống chi La Chinh đã biểu hiện thực lực, cho thấy hắn thật sự3có khả năng đấu một trận với cường giả Thần Đan Cảnh, hơn nữa còn chưa để lộ bao nhiêu quân bài, ai biết chiêu hắn để dành mạnh tới mức nào?

Chỉ là…

Nếu La Chinh đánh chết Tư Diệu Linh, Thôi Tà nhất định sẽ ra tay.

Ba vị Minh chủ của Thiên Hạ Thương Minh đương nhiên không đoán được rằng La Chinh sẽ giết chết Tư Diệu Linh, mà dù bọn họ có biết đi nữa thì cũng chẳng thể ngăn cản nổi cơ giận của Thôi Tà.

Nói cách khác, La Chinh nhất định sẽ rơi vào con đường chết!

Khi Ninh Vũ Diệp kết luận như vậy, nàng cắn chặt răng, nhìn La Chinh đang đứng trước mặt, trong mắt toát ra một vẻ kiên quyết, như trong lòng đã quyết tâm gì đó.

Trên võ đài, Tư Diệu Linh nhìn Ngao Tường không thể nhúc nhích, liền nhẹ giọng cười nói: “Ta sẽ không ra tay giết ngươi. Còn sống mới là sự dày vò lớn nhất với ngươi. Thực tế, đại trận Thiên Ma Hợp Hoan cũng có lợi cho người yêu ngươi đó chứ. Sau khi phong bế sáu giác quan, người yêu ngươi có thể đột phá Thần Đan Cảnh ngay lập tức, mà trong đại trận Thiên Ma Hợp Hoan, giao âm nguyên của nàng ra thì đồng thời còn có thể hấp thu dương nguyên của Thôi ca, như vậy cũng có khả năng bước vào Hư Kiếp Cảnh. Hơn nữa đại trận tên Thiên Ma Hợp Hoan này chính là thuật hợp hoan số một, càng có thể nếm được hương vị cực lạc của nhân gian…”

Nghe thấy Tư Diệu Linh nói vậy, thân thể Ngao Tường vốn bị những bụi gai màu đen kia cố định lại bắt đầu run rẩy không ngừng, ngay cả bụi gai và những đóa hoa đỏ rực trên người cũng run rẩy theo!

Hai mắt vô thần nhìn chằm chằm vào Tư Diệu Linh, bờ môi khô đầy vết máu giật giật, cuống họng khàn khàn phát ra âm thanh.

“Ngươi nói cái gì?” Tư Diệu Linh đi đến trước mặt Ngao Tường mà hỏi.

Ngao Tường gian nan nói: “Bà, bà cô già(1)…”

(1)Nguyên văn là “lão xử nữ”, ý chỉ những người phụ nữ già rồi chẳng ai thèm rước, vẫn còn trinh tiết.

Nghe thấy thế, Tư Diệu Linh biến sắc, bàn tay trắng như ngọc quét ngang, hóa thành chưởng đao muốn bổ về phía trán của Ngao Tường. Nhưng cuối cùng vẫn kịp dừng lại, trên mặt toát ra ý cười giận dữ: “Ngươi muốn kích thích để ta giết ngươi nhưng ta cứ không giết đấy. Đối với ngươi bây giờ mà nói, chết mới gọi là giải thoát!”

Trước khi tới thành Thiên Khải, Ngao Tường đã chuẩn bị tất cả mọi thứ. Hắn điều tra hết tất cả tư liệu về Thôi Tà và người bên cạnh. Hắn biết rõ Tư Diệu Linh đi theo Thôi Tà đã vài chục năm, còn giữ nguyên tấm thân xử nữ vì chính đại trận Thiên Ma Hợp Hoan, thế nên Tư Diệu Linh ghét nhất khi bị người khác gọi là bà cô già.

Đến lúc này, thắng bại đã rõ, lão Tiêu liền tuyên bố: “Võ giả độc lập Tư Diệu Linh thắng, võ giả độc lập Ngao Tường thua!”

Sau khi kết giới được hạ xuống, người của Thiên Hạ Thương Minh đưa Ngao Tường xuống võ đài, còn Tư Diệu Linh đã tới lượt đi rút thẻ bài.

Bàn tay trắng nõn của cô ta rút ra một tấm thẻ, nhưng đôi mắt đẹp lại chứa thâm ý nhìn về phía đài cao của Vân Điện, chạm mắt với La Chinh.

Trái tim La Chinh lập tức nhảy loạn, hắn nhận ra rằng Tư Diệu Linh có ý muốn khiêu chiến mình!

Ngẫm lại thì cũng chẳng có gì khó hiểu, cho dù từ đầu tới cuối Thôi Tà không coi mình ra gì, nhưng bởi mình đã phá vỡ tâm võ đạo của Thôi Duẫn, một nhân vật tương lai có thể xưng Hoàng xưng Đế, cũng là con trai độc nhất của Thôi Tà! Hắn ta tuyệt đối là người quan trọng đối với Thôi Tà. Sao Thôi Tà có thể không hận mình?

Giết chết mình trên võ đài là biện pháp tốt nhất, cho nên khi rút thẻ, Tư Diệu Linh mới khiêu khích mình.

Nếu rút trúng thẻ khiêu chiến, rất có thể cô ta sẽ khiêu chiến mình trước!

Nhưng Tư Diệu Linh nào biết rằng đây chính là kết quả La Chinh mong muốn nhất!

Cho nên dù là Tư Diệu Linh hay La Chinh thì đều cầu mong cô ta rút trúng một tấm thẻ khiêu chiến.

Thẻ gỗ nho nhỏ bị lật ra, nhìn thấy hai chữ “miễn chiến” được viết trên đó, mặt Tư Diệu Linh lộ ra vẻ thất vọng, nhìn chằm chằm La Chinh, sau đó đi về cạnh Thôi Tà trên đài cao.

Hiện tại tất cả mọi người đều hiểu, Tư Diệu Linh muốn khiêu chiến La Chinh. Chẳng qua tác dụng của một tấm thẻ khiêu chiến cũng không lớn, nếu như La Chinh không muốn ứng chiến, trên tay hắn cũng có không ít thẻ miễn chiến, hắn hoàn toàn có thể từ chối khiêu chiến của Tư Diệu Linh.

Thực ra trong lòng La Chinh cũng rất thất vọng. Hắn đợi đúng khoảnh khắc này, vậy mà thật đáng tiếc, vận số của Tư Diệu Linh không tốt, không rút được thẻ khiêu chiến.

Sau khi mấy vị chấp sự của Thiên Hạ Thương Minh chuyển Ngao Tường xuống thì bắt đầu giúp hắn xử lý mấy bụi gai trên người.

Những bụi gai màu đen như được sinh trưởng trong kinh mạch của Ngao Tường vậy, phá hỏng mạch máu toàn thân từ trên xuống dưới, muốn trị liệu tốt cho hắn thì nhất định phải rút hết bụi gai trong cơ thể ra!

Mỗi khi rút ra một bụi gai thì lại bắn ra một chút máu tươi, cả quá trình vô cùng đẫm máu, mấy vị chấp sự cũng bận rộn tới tới lui lui.

Chẳng qua người của Thiên Hạ Thương Minh cũng đã tập mãi thành quen. Người đã chọn đi lên võ đài thì phải chuẩn bị tâm lý bị thương, thậm chí là chết.

Lão Tiêu tuyên bố bắt đầu rút thăm trận thi đấu tiếp theo.

“Tiểu Giới của Hư Linh Tông, giao đấu với Hoàng Cảnh Long của Huyền Âm Quán!”

Lại là thi đấu giữa đệ tử tông môn! Hơn nữa còn là Tiểu Giới của Hư Linh Tông!

Với tư cách là thiên tài cấp Thần duy nhất của Hư Linh Tông, tiếng tăm của Tiểu Giới không hề nhỏ. Huống chi tuổi của hắn lại nhỏ nhất ở đại hội võ đạo, chỉ có tu vi là Chiếu Thần Chung Cực, muốn không làm cho người ta chú ý là chuyện không thể.

“Rốt cuộc cũng đến lượt Tiểu Giới của Hư Linh Tông ra sân! Đợi hắn thật lâu, ta sẽ cược cho hắn!”

“Có lợi hại cũng chỉ là tu vi Chiếu Thần Chung Cực, thiên tài cấp Thần thì sao? Thôi Duẫn chẳng phải cũng bị La Chinh đánh bại à?”

“Đúng vậy. Hơn nữa La Chinh còn chẳng phải Chiếu Thần Chung Cực mà mới chỉ là Chiếu Thần Tứ Trọng. Xem ra thiên tài cấp thần thì cũng chỉ vậy thôi. Đối thủ của Tiểu Giới cũng không đơn giản, là đại đệ tử của Huyền Âm Quán!”

Đám võ giả vô cùng hứng thú với trận chiến đấu đầu tiên của Tiểu Giới, cả đấu trường lại nhanh chóng nóng lên.

Nhưng La Chinh lại chẳng chú ý tới võ đài, hắn chỉ một mực để ý đến Ngao Tường đang được cứu chữa.

Khi người ta đã cứu Ngao Tường đến giữa chừng, La Chinh bỗng nhiên dùng chân nguyên truyền âm nói gì đó với Ninh Vũ Điệp, sau đó hắn nhận lấy một viên đan được màu vàng trong tay nàng rồi nhảy từ trên đài cao xuống, đi tới trước mặt Ngao Tường đang sống dở chết dở.

Ý chí của Ngao Tường cũng vững vàng hơn La Chinh dự kiến, máu trong cơ thể gần như chảy ra hết một nửa, toàn thân từ trên xuống dưới đều thủng lỗ chỗ, nhưng hắn vẫn còn tỉnh táo, chỉ là vô cùng suy yếu nên không thể nhúc nhích.

Chẳng qua khi nhìn thấy La Chinh, trong hai mắt hắn liền lộ ra vẻ kỳ lạ bởi hắn cũng không có giao tình gì với La Chinh. Trên thực tế, hắn từ thảo nguyên Hô Luân tới đây, trong thành Thiên Khải này, trừ người yêu của mình ra thì hắn không hề quen biết ai.

Hơn nữa ở vòng đấu loại lúc trước, La Chinh còn từng lừa hắn không ít đá chân nguyên cực phẩm, giờ này lại đi tới đây làm gì?

“Đan dược lục phẩm, có thể cứu ngươi một mạng.” La Chinh nói nhỏ.

Viên đan dược này là La Chinh lấy từ chỗ Ninh Vũ Điệp. Có lẽ hắn không có chút quan hệ nào với Ngao Tường, Ngao Tường sống hay chết cũng chẳng thay đổi được chuyện gì, nhưng khi La Chinh cảm nhận được quyết tâm kia của Ngao Tường, hắn cảm thấy mình cũng nên đứng ra.

Đan dược lục phẩm, cho dù là Ninh Vũ Điệp cũng chẳng có được mấy viên, bởi đó cũng được coi là loại thuốc tiên trị thương thượng phẩm trong Vân Điện.

“Vì sao…” Ngao Tường khó nhọc hỏi.

La Chinh dùng chân nguyên bao trùm cả viên đan dược lục phẩm, nhẹ nhàng miết một cái cho nó nát bấy, sau đó ngón tay hắn động một chút, viên đan dược biến thành bột phấn bay vào trong miệng Ngao Tường.

Nghe thấy câu hỏi của Ngao Tường, La Chinh chớp mắt một cái. Đáp án này ngoài Ninh Vũ Điệp và sư phụ của nàng ra thì không còn ai biết nữa. Cuối cùng, La Chinh vẫn dùng chân nguyên truyền âm, nói với Ngao Tường: “Vì sao ư? Bởi vì chúng ta có cùng một mục tiêu.”

Trong đôi mắt vốn đã mất đi thần thái của Ngao Tường, hắn thậm chí biết lần này thất bại thì ý nghĩa sống cũng chẳng còn nữa.

Nhưng sau khi nghe La Chinh nói vậy, hai mắt hắn bỗng sáng lên, hơi kích động mà hé miệng: “Ngươi, ngươi…”

Ngao Tường khác La Chinh. Trước khi đến thành Thiên Khải, Ngao Tường đã điều tra kỹ về Thôi Tà. Hắn không chỉ điều tra thân phận của Tư Diệu Linh, mà còn điều tra cả thân phận của một người có Âm Thể Tử Cực còn lại tên là La Yên. Nàng họ La!

La Chinh cũng họ La. Ngao Tường nghe thấy La Chinh nói vậy thì liền đoán được thân phận của La Chinh.