Bách Luyện Thành Thần

Chương 487: Đừng đứng chắn phía trước ta




Chỉ cần là người thì đáy lòng đều có nhược điểm.

Nhược điểm của La Chinh chính là muội muội của hắn. Dù hắn có phải trả giá bằng tính mạng thì cũng phải bảo vệ được muội muội của mình.

Mà ước mơ của La Chinh là được đứng trên đỉnh cao võ đạo, đi dò xét một lần xem sự huyền bí thực sự của thế giới này thế nào. Từ điểm này thì thấy, cái tâm võ đạo của hắn cực kỳ chắc chắn, rất ít khi chịu ảnh hưởng của người khác.

Nhưng Thôi Duẫn thì khác.

Hắn và La Chinh sinh ra đã không giống nhau. Khởi điểm của La Chinh rất thấp, cũng vì thế nên hắn giống như là một cái lò xo bị áp chế cực độ, một khi sức mạnh áp chế hắn buông ra thì hắn có thể nhảy rất cao!

Còn Thôi Duẫn thân là con trai của Thôi Tà, là người con trai được trời ưu ái độc nhất trong Trung Vực, dù là thiên phú hay kiến thức, tài nguyên, thì nào có ai so nổi với hắn?

Cứ cho là Tiểu Giới của Hư Linh Tông cũng không thể so được với Thôi Duẫn. Dù sao thì tất cả tài nguyên mà Thôi Tà có được đều có thể nhồi lên người hắn, còn Hư Linh Tông thì không chỉ cần bồi dưỡng một Tiểu Giới, trong Hư Linh Tông còn rất nhiều thiên tài cần được bồi dưỡng!

Có thể nói là tài nguyên của Thôi Tà đã giúp tăng thêm thiên phú cho bản thân Thôi Duẫn, tương lai hắn là nhân vật có thể xưng Hoàng xưng Đế, đủ để giúp hắn chống đỡ, trở thành chủ nhân của một “Thánh địa” lục phẩm, hoặc là một “Thần Quốc”!

Đây chính là lý do Thôi Duẫn dám lấy tư cách là một võ giả Thần Đan Cảnh để cầu hôn với Ninh Vũ Điệp ở Hư Kiếp Cảnh!

Bởi vì hắn có sức mạnh để tự tin.

Lớn lên trong hoàn cảnh này nên lòng tự tin của Thôi Duẫn rất mãnh liệt, cường giả trẻ tuổi ở Trung Vực trong mắt hắn đều là con sâu con kiến, không ai có thể vừa mắt hắn.

Tâm võ đạo của Thôi Duẫn mạnh mẽ thế này, đương nhiên có lợi cho hắn rất rõ. Hắn không sợ bất kỳ lời khiêu chiến nào, chỉ cần một mực bảo trì ưu thế thì nội tâm hắn sẽ vô cùng cường đại, tới mức các võ giả trẻ tuổi trong Trung Vực chẳng ai có thể chống lại. Nếu như không có La Chinh xuất hiện, tương lai hắn chắc chắn xưng Hoàng xưng Đế!

Thế nhưng loại tâm võ đạo này lại có một tai hoạ ngầm trí mạng. Nếu một khi có người vượt qua hắn, sẽ cho hắn một đòn trí mạng.

Thật giống như một người rất mực ưu tú, hắn càng cố gắng lại càng ưu tú, càng ưu tú lại càng cố gắng, mà cố gắng chính là bởi muốn giữ vững sự ưu tú của hắn! Nhưng một khi xuất hiện một tên, thoạt nhìn không được việc gì mà lại dễ dàng đánh bại người ưu tú này trên mọi phương diện, vậy thì người này thường sẽ không gượng dậy nổi. Hắn sẽ nghi ngờ năng lực của mình, cố gắng của mình có phải chỉ như muối bỏ biển hay không.

La Chinh chính là cái tên kia.

So quy tắc, ở mọi phương diện La Chinh đều đã vượt qua Thôi Duẫn. So bảo bối? La Chinh có được hai món thánh khí, mọi thứ đều không hề kém hơn Thôi Duẫn hắn. So tu vi? Tu vi của La Chinh kém hơn trọn vẹn một cảnh giới. Đây càng là một loại sỉ nhục. Về phần so thiên phú… Theo tu vi bên trên là có thể nhìn ra, thiên phú của Thôi Duẫn không bằng La Chinh.

Cho nên giờ này khắc này, trong lòng Thôi Duẫn đã chấn động kịch liệt. Trên võ đài này, những kiêu ngạo, tự tin, cuồng vọng của hắn thoạt nhìn đều giống như trò cười. Cũng trên chính võ đài này, cái tâm võ đạo của hắn bị chấn động đến tan thành mây khói!

Trên đài cao, Thôi Tà bước lên một bước, chỉ trong nháy mắt bóng dáng đã xuất hiện trên võ đài.

Tuy dáng Thôi Tà vạm vỡ, nhưng thân người cũng không cao lắm, chẳng qua khi hắn bước đi lại giống như một ngọn núi lớn, tựa như trên đời này không gì có thể đánh ngã người đàn ông như một ngọn núi này.

“Rầm rầm!”

Thôi Tà điềm tĩnh bước lên võ đài, ánh mắt cương nghị lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào La Chinh.

Bước lên võ đài cùng lúc với Thôi Tà chính là Ninh Vũ Điệp. Dưới màn sương mù, đôi chân nhỏ hoàn mỹ của nàng cũng điểm trên võ đài, chắn trước người La Chinh.

Tuy muốn bảo vệ La Chinh ở trước mặt Thôi Tà thì vô cùng khó khăn, nhưng nàng vẫn cố chấp chắn phía trước hắn.

Cùng lúc đó, ba vị Minh chủ của Thiên Hạ Thương Minh cũng đồng thời xuất hiện trên võ đài, sắc mặt ba người không giống nhau nhưng đều là bộ dáng như lâm đại địch.

Thôi Tà là người đứng đầu Trung Vực, dùng cá thể độc lập đơn thuần để một đối một, thì chẳng có ai là đối thủ của hắn.

Ba gã mập của Thiên Hạ Thương Minh ngược lại có thể đánh lui Thôi Tà, nhưng bọn họ cũng phải trả một cái giá khá lớn!

Ba gã mập ấy cũng không muốn đứng ra lúc này. Thôi Tà nhằm vào La Chinh, chính là nhằm vào Vân Điện, không liên quan gì tới Thiên Hạ Thương Minh. Thế nhưng đây là võ đài của đại hội võ đạo, tỉ thí trên võ đài, sống chết do trời. Đừng nói La Chinh phế đi cái tâm võ đạo của Thôi Duẫn, cho dù hắn giết chết Thôi Duẫn thì trên lý thuyết mà nói, cũng chẳng cần gánh bất cứ trách nhiệm nào!

“Thôi lão quái, ngươi sẽ không ra tay với một hậu bối Chiếu Thần Cảnh đâu chứ?” Thạch Khắc Phàm cười khà khà rồi nói. Hắn muốn nói cho Thôi Tà rằng với thực lực và địa vị của hắn, nếu ra tay với một tiểu bối Chiếu Thần Cảnh thì không khỏi quá mất mặt.

Nếu bình thường thì đương nhiên Thôi Tà sẽ không làm như vậy. Đang đứng trước mặt hơn mười vạn võ giả thành Thiên Khải, chuyện này mà truyền ra ngoài thì cũng đủ khiến Thôi Tà mất sạch danh dự. Thế nhưng La Chinh vừa mới phế đi cái tâm võ đạo của Thôi Duẫn, vậy thì hơi nghiêm trọng. Trong lòng những lão quái vật ở Trung Vực này rất rõ rằng, Thôi Tà dồn không biết bao nhiêu tâm huyết trên người con của hắn!

Trên mặt Thôi Tà hiện lên vẻ tươi cười, cách Ninh Vũ Điệp đứng chắn ở giữa, hừ lạnh một tiếng: “Ngươi, rất to gan!”

Nói xong, mắt Thôi Tà bỗng nhiên trợn to, một luồng khí thế ào ạt như núi lớn áp về phía La Chinh.

Ninh Vũ Điệp đứng chắn trước người La Chinh, nàng cảm nhận được luồng uy thế này liền biến sắc, hai tay ngón tay lồng vào nhau chỉ thẳng xuống dưới, muốn thi triển bí pháp ngăn cản uy áp của Thôi Tà! Thực lực của Ninh Vũ Điệp đúng là vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, mà cho dù tu vi đã khôi phục lại hoàn toàn thì cũng không thể là đối thủ của Thôi Tà. Trừ phi Cửu Thiên Huyền Nữ Tâm Kinh của nàng đạt đại thành, đột phá Hư Kiếp Cảnh thì mới có tư cách phân cao thấp với Thôi Tà, cho nên đối mặt với khí thế của Thôi Tà, Ninh Vũ Điệp cảm thấy rất áp lực.

Không ngờ đúng lúc này, La Chinh lại giơ tay, nhẹ nhàng kéo Ninh Vũ Điệp một cái, giữ chặt bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng, kéo nàng ra phía sau người mình. Mắt hắn sáng như đuốc, một mình đối mặt với Thôi Tà, nhẹ giọng nói với Ninh Vũ Điệp: “Ta không thích được gái đứng phía trước che cho ta.”

Từ trước tới nay, La Chinh không thích được gái che ở phía trước hắn.

Chỉ là trong cuộc đời của hắn, loại chuyện này không thể tránh khỏi đã xảy ra nhiều lần. Trước đây Chu Thiên Ngưng từng đứng trước che cho hắn, Tô Linh Vận cũng từng che chở phía trước hắn, Vân Lạc cũng vậy…

Khi đó La Chinh không đủ thực lực nên nhiều khi bất đắc dĩ phải lựa chọn đứng sau. Nhưng hiện tại hắn không muốn Ninh Vũ Điệp đứng phía trước che cho mình nữa.

Ninh Vũ Điệp đang chuyên tâm thi triển bí pháp nên nào nghĩ tới chuyện La Chinh lại túm nàng? Khi kịp phản ứng lại thì nàng đã đổi chỗ với La Chinh rồi, tay phải của nàng còn bị La Chinh nắm lấy nữa!

Trước mắt bao người mà lại kéo tay ta như vậy…

Tư duy của phái nữ vô cùng nhảy nhót, vào thời khắc này Ninh Vũ Điệp thậm chí còn không để mắt đến tình thế nguy cấp mà lại chú ý tới mấy chuyện vụn vặt này. Tim nàng bỗng đập nhanh hơn, trên mặt cũng hơi đỏ lên.

Chẳng qua loại ý tưởng lung tung lộn xộn này chỉ duy trì trong nháy mắt, nàng lập tức kịp phản ứng. La Chinh muốn chịu uy áp của Thôi Tà?

Cho dù La Chinh có thể đánh bại cường giả Thần Đan Cảnh, thế nhưng Thôi Tà đã vượt qua Hư Kiếp Cảnh! Sao hắn có thể ngăn cản? Nghĩ tới đây, Ninh Vũ Điệp thất thanh nói: “Cẩn thận!”

Uy áp giống như ngọn núi áp về phía La Chinh. Uy áp này dữ dội, lợi hại tới mức nào? Nếu ngăn cản chính diện… thì dù là linh hồn lão quái vật Hư Kiếp Cảnh cũng bị thương, linh hồn võ giả Thần Đan Cảnh thì chỉ sợ sẽ tan thành mây khói.

Ba tên mập mạp liếc nhau một cái, chân mày nhíu lại, Thôi Tà đúng là không ra tay mà chỉ lợi dụng khí thế để áp chế La Chinh mà thôi. Lần này chỉ sợ La Chinh gặp phiền phức rồi. Với thực lực của Thôi Tà, chỉ sợ linh hồn La Chinh sẽ bị chèn ép đến mức chẳng còn gì…

“Cậy mạnh quá rồi nhỉ? Hắn lại còn chắn trước người Ninh Vũ Điệp! Hắn cho rằng thực lực của mình có thể so với Hư Kiếp Cảnh sao?”

“Có mà ngươi để ý đến chuyện hắn kéo tay Ninh Vũ Điệp thì có? Ha ha!”

“La Chinh sẽ chết mất. Cho dù thiên phú của hắn có mạnh thì cũng sẽ chết mất. Linh hồn bị đập vụn rồi thì thân thể cũng chỉ như cái xác không hồn. Không có linh hồn thì thân thể không sống được quá ba ngày, các chức năng của cơ thể sẽ xảy ra vấn đề.”

Phần đông võ giả cũng chẳng hiểu vì sao La Chinh lại đi tìm chết? Nếu như ngoan ngoãn trốn sau lưng Ninh Vũ Điệp, dùng thực lực của Ninh Vũ Điệp để đối kháng với uy áp của Thôi Tà thì cùng lắm cũng chỉ bị thương thôi! Có được thiên phú như thế, chỉ cần núi xanh còn đó thì thiếu gì củi đốt? Nếu sau này thực lực thật sự lớn mạnh rồi báo thù cũng chưa muộn.

Tuyệt đại bộ phận võ giả đều biết nhẫn nhịn, nên chắc chắn La Chinh cũng hiểu đạo lý này. Đây cũng là điều khiến mọi người hoang mang.