Bách Luyện Thành Thần

Chương 387: Tiên mộ linh đăng




Ngay từ đầu đã giao ước mỗi người một nửa, rương màu đỏ và rương màu xanh La Chinh cũng có phần.

Mười mấy cái rương màu đỏ được đem xuống, La Chinh có được bảy cái. Giờ đã biết thứ màu đen trong rương bảo vật màu đỏ là dùng Ma Yểm Tinh Hoa để tinh luyện ra linh hồn tinh hoa, có thể tác động trực tiếp tới linh hồn, không có tác dụng phụ nào, dùng để cường hóa linh hồn của chính mình, hoặc là đem đi trao đổi thì giá trị cũng không tệ.

Huyết Phách Cửu Đầu Long trong rương màu xanh thì lại càng quý giá. Trong sáu rương màu xanh La Chinh lấy đi ba cái.

Chẳng qua nhìn rương màu xanh xếp thành một đống, La Chinh lại nhìn chằm chằm vào Tiểu Điệp.

“Nhìn ta làm gì!”

Tính tình Tiểu Điệp cũng không phải tốt lắm, tuy rằng đã hứa chia cho La Chinh một nửa truyền thừa, thế nhưng trơ mắt nhìn nhiều thứ tốt như vậy bị một mình La Chinh lấy đi, Tiểu Điệp không đau lòng mới lạ! Cũng may là Tiểu Điệp có tâm võ đạo thuộc loại tương đối rộng lượng, tương đối cởi mở, chứ nếu là một người lòng dạ hẹp hỏi thì chắc lúc này đã đau lòng gần chết.

“Không gian trong nhẫn tu di của ta không đủ rồi.” La Chinh bất đắc dĩ vẫy vẫy tay.

La Chinh vẫn sử dụng cái nhẫn tu di lúc ban đầu, không gian trong nhẫn tu di cẩm thạch này cũng không lớn, có điều đối với La Chinh lúc đó thì đã đủ dùng.

Bây giờ đối mặt với nhiều rương báu như vậy nên cũng khó mà nhét vào.

“Vút!”

Một ánh bạc bay thẳng về phía La Chinh, đó là một cái nhẫn tu di được Tiểu Điệp ném qua.

La Chinh nhận lấy xem xét một hồi. Không gian trong nhẫn tu di này doạ hắn nhảy dựng lên. Không gian mênh mông trong chiếc nhẫn tu di này, e là có thể cho vào đó gần một nửa hòn đảo.

Chỉ là giá trị của chiếc nhẫn này không rẻ, đáng tiếc hình thức lại là dành cho nữ, mặt trên dùng Canh Kim chế tạo thành một con tiểu phượng hoàng giống thật như đúc.

“Không tồi. Cứ dùng tạm cái này đã vậy.” La Chinh cười hắc hắc nói.

Nghe thấy lời La Chinh nói, mặt Tiểu Điệp lại tỏa ra khí lạnh. Tên nhóc này đúng là được voi đòi tiên!

Sau khi chia xong rương màu đỏ và rương màu xanh, Tiểu Điệp tiếp tục mở ba cái rương màu bạc ra.

Không ngoài dự đoán của hai người, trong ba rương bảo vật màu bạc là ba miếng ngọc giản linh hồn ghi chép công pháp mà Huyết Ma Đại Đế đã từng tu luyện.

La Chinh đã có tuyệt kỹ Vạn Sát Sinh Tử Luân của Huyết Ma Đại Đế nên cũng không có ý kiến gì với ba miếng ngọc giản linh hồn còn lại này. Dù sao mấy thứ như công pháp này chỉ có tham thì thâm.

Vậy nên ba miếng ngọc giản linh hồn này La Chinh trực tiếp tặng cho Tiểu Điệp. Việc này khiến Tiểu Điệp hết sức hài lòng.

Ba bản bí tịch của Huyết Ma Đại Đế, chỉ sợ chính nàng cũng không thể tu luyện, có điều cầm đi ban thưởng hoặc làm phần thưởng thì cho dù là trưởng lão của Vân Điện thì cũng sẽ tranh giành nhau.

Khống chế một tông môn tứ phẩm cũng không phải là chuyện dễ dàng, hơn nữa dưới Vân Điện còn có năm tông môn nhị phẩm, cung chủ các cung, trưởng lão, chấp sự, đệ tử tinh anh của Vân Điện đều cần chi tiêu và ban thưởng.

Sau khi mở rương màu bạc thì tiếp đó chính là hai rương màu vàng.

Trong rương màu vàng đầu tiên có chứa một khối đá khắc màu vàng lớn cỡ lòng bàn tay, hơn nữa còn là một khối đá khắc không trọn vẹn.

Thấy khối đá khắc màu vàng này, hai mắt Tiểu Điệp lập tức lóe ra ánh hào quang!

Còn La Chinh thấy khối đá khắc màu vàng nho nhỏ này thì hai mắt liền dính chặt vào đó không dứt ra được. Tình hình này có hơi giống với cảm giác khi hắn nhìn bức Nhật Nguyệt Tinh Thần lúc trước.

“Ngươi... có thể đọc được?” Tiểu Điệp hung hăng trợn mắt liếc nhìn La Chinh. Quả thật nàng không tin!

Bên trong khối đá khắc màu vàng ẩn chứa quy tắc không gian, Tiểu Điệp chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra. Ở Vân Điện nàng có dành riêng một không gian tu di để đặt một khối đá khắc như vậy. Khi tiến vào đó quán tưởng đá khắc, nếu ngộ tính lớn thì có thể hiểu được một chút quy tắc không gian.

Khối đá khắc trong Vân Điện cũng bị sứt mẻ như vậy, có điều khối đá khắc đó có màu xanh, quy tắc không gian chứa trong đó cũng kém xa so với đá khắc màu vàng này!

Thông thường, chỉ khi bản thân lĩnh ngộ được một chút quy tắc không gian, thì mới có nhiều cơ hội để tìm hiểu sức mạnh của quy tắc không gian trong khối đá khắc màu vàng này hơn.

Nếu là võ giả bình thường, lần đầu tiên tiếp xúc với loại đá khắc này thì cũng chỉ thấy đó là một khối đá bình thường, cho dù nhặt được có khi còn tiện tay vứt bỏ.

Tiểu Điệp thấy La Chinh vẫn giả vờ giả vịt nhìn chằm chằm vào khối đá khắc màu vàng này không nhúc nhích, ung dung bình thản tìm hiểu nó, nên tất nhiên trên mặt lại lộ ra vẻ mỉa mai. Nàng cũng không tin, ngay cả quy tắc không gian mà La Chinh cũng có thể lĩnh ngộ được!

Cảnh giới như thế đã tu luyện được kiếm ý viên mãn thì cũng thôi, hơn nữa có kiếm linh hoá hình cũng đã đủ khiến cho người ta không nói nên lời rồi. Tiểu Điệp vẫn có thể cảm nhận được linh hồn La Chinh lớn hơn rất nhiều so với người cùng cấp, nếu hắn thật sự có thể nhìn thấu quy tắc không gian thì cũng hơi quá rồi.

Chẳng qua vẻ mỉa mai và dí dỏm kia của Tiểu Điệp chỉ kéo dài được trong mười nhịp thở, sau đó, vẻ mặt nàng trở nên nghiêm túc, tiếp nữa là kinh ngạc, là không thể tin được.

Sau khi tiến vào đường chết, La Chinh cũng không sử dụng năng lượng không gian của mình, ngược lại khi lấy rương màu bạc hắn đã từng dùng một lần. Điểm này, trưởng lão Phí Hàm và mấy vị tông chủ đều rõ ràng, thế nhưng Tiểu Điệp thì không biết.

Chính mắt nàng thấy ánh sáng trên khối đá khắc màu vàng mỗi lúc một yếu đi, rõ ràng là La Chinh đã lĩnh ngộ lực lượng không gian trong đó. Hắn thật sự lĩnh ngộ quy tắc không gian!

Lực lượng không gian bên trong loại đá khắc này cũng không phải thứ vô hạn, ví như khối đá khắc màu xanh trong Vân Điện kia, nếu khi lực lượng không gian dồi dào sẽ toả ra ánh xanh nhàn nhạt, nếu một trưởng lão vào lĩnh ngộ một lần thì về sau ánh xanh sẽ mờ dần, phải để bản thân đá khắc tiến hành khôi phục lại lực lượng không gian mới có thể lĩnh ngộ lần nữa.

Đây cũng là lý do vì sao Vân Điện giới hạn nghiêm ngặt thời gian vào lĩnh ngộ quy tắc không gian trên đá khắc.

Vậy thì khối đá khắc màu vàng sứt mẻ này cũng giống như vậy, vào lúc La Chinh đang lĩnh ngộ, ánh sáng màu vàng phía trên không ngừng tiêu tán, điều này nói rõ La Chinh thực sự đang lĩnh ngộ quy tắc không gian, cho nên lực lượng không gian trên khối đá khắc màu vàng mới không ngừng yếu đi.

Tiểu Điệp vốn còn định châm chọc La Chinh vài câu, nhưng lúc này lại không nói gì, trong lòng nàng một lần nữa đang đánh giá lại giá trị của thiếu niên này.

Lúc mới nhìn thấy La Chinh, Tiểu Điệp chỉ cảm thấy hắn cũng được coi là thiên tài đứng đầu trong mấy tông môn nhị phẩm mà thôi, chỉ là tu vi hơi thấp, nhưng tiềm lực trong tương lai lại rất lớn.

Dù sao trong đám người đi vào đường chết, chẳng ai có tiềm lực kém cả. Không nói đến Trác Bất Phàm ưu tú nhất, mà còn có Hoa Thiên Mệnh, Bùi Thiên Diệu của Thanh Vân Tông, Bách Lý Hồng Phong và Kim Xảo Ngưng, bất cứ ai cũng không thể khinh thường được.

Nhưng từ lúc La Chinh thi triển ra Thiên Ma Thần Quyền, thậm chí còn có kiếm ý viên mãn, Tiểu Điệp đã đánh giá La Chinh cao hơn Trác Bất Phàm, đây cũng là lý do tại sao vào thời khắc cuối cùng Tiểu Điệp lại kéo La Chinh vào trong miệng Giao Long.

Nhưng mà biểu hiện bây giờ của La Chinh đã vượt ngoài sức tưởng tượng của Tiểu Điệp! Cho dù là trong Trung Vực, đệ tử đứng đầu của tông môn ngũ phẩm cường đại nhất thì có lẽ cũng khó đánh đồng được với La Chinh!

Trong mắt Tiểu Điệp, Đông Vực là một vùng đất nghèo, những năm gần đây cũng không xuất hiện đệ tử đặc biệt xuất sắc nào, giờ đây trong một tông môn nhị phẩm lại bất ngờ xuất hiện một kẻ như vậy nên khiến cho nàng không nghĩ ra được. Bởi vì cho dù là công pháp truyền thừa hay các loại tài nguyên được đầu tư xuống, thì ở Đông Vực cũng chỉ chưa đến một phần mười của Trung Vực!

Điều này cũng giống như hai vận động viên chạy cự li dài, ngay từ đầu võ giả Đông Vực đã thua rồi.

“Đúng rồi. Con Ly Hồn Hỏa Long Tinh kia! Ly Hồn Hỏa Long Tinh kia cũng không phải là ta tiêu diệt! Vì sao...” Đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Điệp lại một lần nữa trợn to, vậy mà nàng lại quên mất chuyện này!

Lúc đó Tiểu Điệp còn chìm đắm trong mê dược, thần trí không tỉnh táo, căn bản không thể ngăn chặn được Ly Hồn Hỏa Long Tinh! Nhưng sau khi nàng tỉnh lại, Ly Hồn Hỏa Long Tinh đã biến mất. Vấn đề này chỉ có một cách để giải thích, đó chính là Ly Hồn Hỏa Long Tinh đã bị La Chinh tiêu diệt.

Có điều nhiều năm như vậy mà Tiểu Điệp chưa bao giờ thân thiết với một gã đàn ông đến thế, chỉ nhớ lại thôi cũng khiến nàng cảm thấy khó xử, thậm chí còn không dám nhớ lại, cho nên chuyện Ly Hồn Hỏa Long Tinh này liền bị nàng tự động lãng quên.

Bây giờ chợt nhớ ra nên đương nhiên Tiểu Điệp cảm thấy không thích hợp.

Cho dù thực lực của La Chinh mạnh bao nhiêu thì tu vi cũng chỉ có như thế, con Ly Hồn Hỏa Long Tinh khổng lồ kia cũng không phải là loại La Chinh có thể đối phó! Vậy thì cuối cùng La Chinh làm thế nào? Làm sao hắn giết được Ly Hồn Hỏa Long Tinh?

Tiểu Điệp không định mở miệng hỏi, có lẽ La Chinh cũng sẽ không nói, chỉ có điều Tiểu Điệp khẳng định trên người La Chinh chắc chắn cất giấu một bí mật lớn nào đó.

“Chàng trai này, tương lai sẽ vang danh khắp đại lục...” Nhìn La Chinh lĩnh ngộ khối đá khắc màu vàng vô cùng nghiêm túc, Tiểu Điệp lẳng lặng nghĩ.

Một lúc lâu sau, ánh hào quang trên khối đá khắc màu vàng từ từ nhạt dần, cuối cùng biến mất, còn trong hai mắt La Chinh lại bị nhiễm một vòng màu vàng, rõ ràng là lĩnh ngộ được không ít quy tắc không gian.

Sau khi dời mắt khỏi khối đá khắc màu vàng, La Chinh cười hắc hắc nói với Tiểu Điệp: “Ngươi vừa nói gì?”

Tiểu Điệp vốn định nói một câu châm chọc La Chinh: “Ngươi nhìn hiểu được sao?”, có điều La Chinh lại dùng hành động vả vào mặt nàng, lại còn hỏi vặn lại như vậy lần nữa. Tiểu Điệp chỉ hừ lạnh một tiếng, lười nói nhảm với tên tiểu tử thối này, tay nàng mở ra một rương màu vàng khác.

Thứ chứa trong rương màu vàng này La Chinh không cần dùng, đó là một trận đồ, cũng chính là đại trận hộ tông của tông môn lục phẩm này.

Một đại trận hộ tông có thể tăng cường lực chống đỡ kẻ thù bên ngoài vốn có của Vân Điện lên rất nhiều, đối với Tiểu Điệp mà nói tất nhiên có tác dụng rất lớn. Có điều, nếu muốn bố trí được đại trận hộ tông thì cũng không phải là chuyện đơn giản, tất nhiên trận đồ của đại trận hộ tông này thuộc về nàng.

Đối với chuyện này, La Chinh cũng không nhiều lời. Đại trận hộ tông là đồ tốt, có điều lại không có giá trị gì đối với hắn.

Hiện tại chỉ còn lại rương màu đen cuối cùng.

Cho dù là Tiểu Điệp, lúc mở rương màu đen ra cũng cẩn thận từng li từng tí.

Bốn loại rương màu đỏ, xanh, bạc, vàng cũng coi như bình thường, thế nhưng đến rương báu màu đen cuối cùng này lại khiến người ta cảm thấy quỷ dị.

Nếu như Huyết Ma Đại Đế đặt một vài cơ quan trong đó, hay thậm chí là bí thuật nguyền rủa thì không cách nào dự đoán trước được hậu quả sau khi mở ra.

Có điều lúc mở rương bảo vật màu đen ra lại thấy một ngọn đèn màu đen thui đang nằm lẳng lặng bên trong.

Ngọn đèn này chẳng có gì thu hút, chỉ giống như ngọn đèn nhỏ mà nhà bình thường hay dùng để thắp sáng thôi. La Chinh hơi buồn bực, nhưng mà đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Điệp lại trợn to lên.

“Đây là Tiên Mộ Linh Đăng!”