Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn!

Chương 365: Thích không



"Không cần!" Chung Noãn Noãn nhanh chóng ngăn cản. "Em không sợ cô đơn, đừng nói nhiệm vụ một tuần lễ anh dùng nửa tháng mới có thể hoàn thành, cho dù dùng một tháng cũng không sao.

Em ở chỗ này chờ anh trở về. Nhưng là em không cho phép anh vì thời gian gấp liền hành động lỗ mãng. Em đối với anh không có yêu cầu khác, em chỉ cần anh bảo vệ chính mình thật tốt trong lúc thi hành nhiệm vụ, không cần bị thương, được không?"

Nghe được Xích Dương muốn đi chấp hành nhiệm vụ, Chung Noãn Noãn liền không nhịn được lo lắng.

Lo lắng không có cô châm cứu, anh sẽ không ngủ ngon, tổn thương ở đầu sẽ tái phát, còn có tâm tình của anh lại bởi vì tình huống đột phát trong nhiệm vụ mà không chịu khống chế, lo lắng anh sẽ bị thương, thậm chí mất mạng khi chưa kịp trở lại bên người cô.

Chung Noãn Noãn dùng sức hồi tưởng tình huống của Xích Dương khi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ ở kiếp trước lúc cô đi ra từ trại tạm giam. Nhưng mà lại không hồi tưởng lại được cái gì.

Bởi vì số lần gặp mặt của bọn họ cũng không nhiều, cô cũng chưa từng chú ý anh.

Bình thường một tuần lễ anh liền đến nhìn cô một lần, vẫn là về đến trong nhà làm khách, từ ba cô tiếp đón. Về sau, lại là có hơn một tháng thời gian anh không đến.

Anh là đi chấp hành nhiệm vụ.

Nhưng vì sao là hơn một tháng?

Chẳng qua hơn một tháng kia, Chung Khuê Quân giống như cũng không có nói Xích Dương bị thương.

Cho nên, anh hẳn là sẽ không bị thương đúng không?

"Yên tâm, anh đáp ứng em, anh nhất định sẽ không để cho mình bị thương."

Chung Noãn Noãn không bỏ được đưa tay ôm lấy cánh tay Xích Dương, buồn buồn lầm bầm nói: "Đây là anh nói."

Trái tim của Xích Dương đã bị thanh âm mềm mềm nhu nhu của cô vợ nhỏ trêu chọc không được, nhẹ giọng mở miệng: "Ừ, anh nói. Anh cam đoan với em!"

Trước kia chấp hành nhiệm vụ với anh mà nói đều là một loại khiêu chiến kíƈɦ ŧɦíƈɦ, về phần bị thương.. Ngay cả chết anh đều không sợ, càng sẽ không sợ bị thương.

Nhưng là giờ phút này, bởi vì bên người có cô vợ nhỏ, có một người luôn luôn lo lắng đến anh, ngóng trông anh về nhà, đột nhiên Xích Dương cảm thấy sinh mệnh của anh đã không còn hoàn toàn thuộc về anh, anh muốn phụ trách với Noãn Noãn nhà anh.

Bị cô vợ nhỏ nhớ mong, lo lắng, trong ngực lại có thân thể mềm mại như vậy, Xích Dương vừa cảm thấy không bỏ, vừa vui sướng trong lòng.

Nhìn về phía cô vợ nhỏ, bình thường lúc nào cũng có vô hạn sức sống hôm nay không biết có phải là bởi vì anh muốn rời đi hay không, có chút ỉu xìu ỉu xìu.

Chung Noãn Noãn uốn tại trong ngực Xích Dương, mặc dù anh mặc đồ ngủ, thế nhưng là áo ngủ rất mỏng. Cô rất rõ ràng cảm nhận được độ ấm thân thể đang ngày càng lên cao của anh Xích Dương nhà cô.

Thế nhưng là cô buồn ngủ quá..

Xích Dương nhìn về phía Chung Noãn Noãn, đôi mắt sâu thẳm. Chỗ sâu trong đôi mắt đen như mực phảng phất lộ ra lấm tấm nhiều đám ngọn lửa màu đỏ sậm.

Chung Noãn Noãn chớp đôi mắt đang nhập nhèm buồn ngủ, nhìn xem chỗ sâu đáy tròng mắt Xích Dương dần dần nổi lên một vòng ánh sáng màu đỏ sậm, giống như là một viên đá ma pháp màu đỏ rơi xuống chỗ sâu hải dương đột nhiên yếu ớt luồn lên một đám ngọn lửa chói lọi nở rộ ở đáy biển.

"Anh Xích Dương, đôi mắt của anh thật đẹp!" Chung Noãn Noãn không nhịn được đưa tay xoa lên lông mày của Xích Dương, còn có hốc mắt thâm thúy của anh.

Cảm nhận được hơi thở của cô vợ nhỏ phun tại trên mặt anh, Xích Dương chỉ cảm thấy toàn thân càng căng phồng lên.

Con ngươi của anh sẽ biến sắc, đặc biệt là khi sử dụng dị năng, con ngươi của anh sẽ biến thành màu nâu đỏ. Thế nhưng là gần như tất cả kẻ thù nhìn thấy tròng mắt của anh đều sẽ sợ hãi, chỉ có cô bé nhà anh, chân thành như vậy nói cho anh biết, ánh mắt của anh nhìn rất đẹp.

"Em thích không?" Thanh âm Xích Dương khàn khàn nhẹ giọng hỏi.