Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn!

Chương 179: Thiếu gia tới



"Được." Chung Noãn Noãn sảng khoái đáp ứng.

Rất nhanh, Ngô Văn Thiến liền định ra tốt hai phần đánh cược, sau khi để Chung Thiên Thiên kiểm tra hai bên ký tên, mỗi bên giữ một phần.

Đối mặt Ngô Văn Thiến đắc ý, Lý San San thì là âm thầm nhíu mày, có chút không vừa ý Ngô Văn Thiến đem mình cũng kéo vào.

Giác quan thứ sáu của cô vẫn luôn rất mạnh, cô cảm thấy Chung Noãn Noãn khá là quái dị..

Chung Thiên Thiên cũng là ở thời điểm này về tới phòng học.

Trở lại phòng học Chung Thiên Thiên cảm giác ánh mắt toàn bộ bạn học đều bắn ở trên người cô, mặc dù cô không có ngay tại chỗ xin lỗi, nhưng là mọi người cũng đều không phải người ngu, giờ phút này ánh mắt nhìn cô nhiều ít đều mang mấy phần nhan sắc.

Chung Thiên Thiên trong lòng hận ý ngập trời, nhưng lại cầm Chung Noãn Noãn không có cách nào.

Nghe được Chung Noãn Noãn cùng Ngô Văn Thiến ký kết đánh cuộc, trong lòng cuồn cuộn tức giận mới hơi khá hơn một chút. Cô đã đợi không kịp nhìn Chung Noãn Noãn bị đánh mặt.

Chung Noãn Noãn lười nhác lại để ý tới những cặn bã này, quay người soái khí tiêu sái đi đến vị trí cuối cùng hàng cuối cùng.

"Cái đó.."

Lão sư Lưu muốn nói, vị trí kia là có người, nhưng là nghĩ đến người kia trường kỳ không đến trường học lên lớp, vậy thì thôi.

Cùng lắm thì chờ một lúc sau khi tự học sớm xong bà để cho người ta đem cái bàn đằng sau lại kéo một bộ tới.

Khi Chung Thiên Thiên nhìn xem Chung Noãn Noãn trực tiếp ngồi ở cuối cùng vị trí kia, khóe môi nhịn không được giơ lên một vòng mỉm cười ác độc.

Người kia hôm qua còn tới lên học, mà hôm qua trong lúc vô tình cô liền nghe được người kia nói với Quách Tuấn Hào, sớm tự học liền sẽ đến. Nếu như cậu ta tới, còn chứng kiến vị trí của mình bị người chiếm, vậy là tốt chơi rồi.

"Được rồi, tất cả mọi người đều tự học sớm, đừng lại chậm trễ thời gian. Các người muốn quý trọng mỗi một ngày ở trường học, nghiêm túc học tập, tích cực dự thi. Mặc dù nói có chút bạn học điều kiện gia đình tốt, dù cho thi không được khá, cũng có thể ra nước ngoài học mạ vàng, về sau liền có thể trở lại tiếp nhận xí nghiệp của nhà mình. Thế nhưng là theo xã hội phát triển, dù cho tương lai các người trở thành CEO xí nghiệp, cũng nhất định phải có đầy đủ tri thức đến chèo chống vương quốc của các người.

Bởi vì đây cũng không phải là một cái niên đại dù chỉ có văn bằng tiểu học, chỉ cần chịu được khổ, cũng có thể trở thành tinh anh trong xã hội. Tri thức, không chỉ có quyết định vận mệnh mỗi một cái học sinh nghèo khó, cũng quyết định vận mệnh mỗi một cái học sinh quý tộc."

Các bạn học đang vùi đầu ôn tập, lão sư Lưu thì không ngừng đi tới đi lui, một mực nhắc tới, cho các học sinh quán thâu lý niệm không phải có tiền liền có thể cả một đời hoành hành tại thế, nghe được mọi người không ngừng cào lỗ tai. Như vậy, mỗi tiết khóa, mỗi một cái lão sư đều sẽ nhắc tới một lần.

Tất cả mọi người đang ôn tập thật tốt, chỉ có Chung Thiên Thiên không ngừng nhìn về phía ngoài cửa.

Rốt cuộc, trong ánh mắt tha thiết chờ đợi của cô, một thân ảnh thon dài xuất hiện ở cửa chính, phía sau theo sát quản gia của anh hoàn toàn như trước đây.

"Lão sư, thiếu gia nhà tôi đến lên lớp! Thiếu gia nhà tôi nói, khoảng thời gian này cậu ấy đều sẽ chăm chỉ lên lớp, hi vọng lão sư nhiều hơn chiếu cố thiếu gia nhà tôi."

Quản gia đi ở phía sau, đối lão sư nhiệt tình mở miệng.

Thế nhưng là lão sư Lưu sau khi nhìn thấy vị thiếu gia này, sắc mặt đều dọa thay đổi.

Bà chỉ biết là vị này là đại thiếu gia từ thủ đô đến, bối cảnh vô cùng thâm hậu. Chuyển trường đến Giai Vĩnh hơn một năm nay thời gian, những học sinh phát sinh xung đột với cậu ta tất cả đều bị vị đại thiếu gia này làm cho phá sản. Chủ tịch trường học chuyên môn chào hỏi, để lão sư không cần quản nhiều chuyện của vị này.

Mà vị này cũng vẫn luôn là người tính tình không tốt.