Trở Thành Bé Bi Ba Tuổi Rưỡi

Chương 107: C107



Editor: DiiHy

—--------------o0o—------------

Trong ấn tượng của Phó Thành Đắc, đứa con trai thừa hưởng toàn những tật xấu của ông chưa bao giờ biết xin lỗi là gì, vậy mà hôm nay đột nhiên lại nghe được lời xin lỗi của anh khiến ông vô cùng ngạc nhiên.

Phó Hành cũng không cảm thấy tự nhiên lắm, từ khi nuôi tiểu Tinh Tinh, những lời mà ngày trước anh cảm thấy rất khó để nói ra cũng trở nên dễ dàng hơn.

Dù sao Tinh Tinh một đứa nhỏ rất có quy củ, nếu ai làm sai điều gì hoặc khiến cô bé tức giận, bé sẽ không bao giờ tha thứ cho người đó nếu không xin lỗi.

"Đã. . . cũng đã muộn rồi, xuống lầu ăn sáng trước đi, đừng để đứa bé đói bụng."

Không chỉ Phó Hành cảm thấy không tự nhiên, ngay cả Phó Thành Đắc cũng thấy không quen.

Ông cụ dường như đã quên mất mấy lời phàn nàn lúc nãy, run rẩy đứng dậy bước ra ngoài.

Khi ông cụ đi ngang qua người Phó Hành, anh lặng lẽ đưa tay ra đỡ lấy cánh tay ông.

Phó Thành Đắc theo bản năng muốn rút tay về, nhưng chưa kịp hành động, bên cánh tay còn lại đã bị một đôi tay nhỏ mềm mại nắm lấy.

"Ông ơi, để Tinh Tinh đỡ ông ạ." Phó Thành Đắc rũ mắt đối mặt với nụ cười tươi tắn của Tinh Tinh, dáng vẻ đáng yêu khiến người ta khó có thể từ chối.

"Ngoan lắm." Phó Thành Đắc cẩn thận nắm lấy tay đứa nhỏ, không dám từ chối sợ làm bạn nhỏ buồn.

Tinh Tinh và Phó Hành mỗi người một bên đỡ Phó Thành Đắc xuống lầu.

Ông lão bước đi loạng choạng, đi được vài bước đã phải thở dốc, nhưng ông vẫn kiên trì đứng thẳng lưng, không chấp nhận cúi đầu.

Phó Thành Đắc không thể đi xuống cầu thang, vì vậy ông cụ phải ngồi trên xe lăn chuyên dùng để lên xuống cầu thang, dù vậy Phó Hành vẫn không buông tay cha mình trong suốt quá trình.

Anh hối hận không nói nên lời, và muốn dùng hành động để bù đắp lại.

Khi mọi người xuống đến phòng ăn ở lầu một, đầu bếp đã chuẩn bị một bàn thức ăn thịnh soạn đầy đủ các món đảm bảo thỏa mãn khẩu vị của mỗi người.

Phó Thành Đắc ngồi ở vị trí gia chủ, Phó Hành tự nhiên kéo Tinh Tính đến ngồi bến cạnh mình, những người còn lại cũng tự tìm của mình ngồi vào.

Phó gia không có quy tắc ăn không nói ngủ không nói, nhưng khi ăn mọi người đều ngầm chọn cách im lặng, tự coi mình như không khí.

Vào lúc yên tĩnh như vậy, giọng nói non nớt của trẻ con bỗng trở nên vô cùng rõ ràng.


"Tinh Tinh muốn ăn bánh bao." Tinh Tinh từ chối cháo hoa Phó Hành đưa đến, chỉ vào đĩa bánh bao thịt ở bên kia.

Phó Ti Cẩn ở gần đĩa bánh bao nhất, lập tức chuyển cái đĩa đến trước mặt Tinh Tinh. Phó Hành thản nhiên ăn thìa cháo bị ghét bỏ, sau đó lấy một cái bánh bao xé nhỏ ra cho cô nhóc.

Phó Thành Đắc kinh ngạc mở to đôi mắt già nua.

Ông đang thấy cái gì thế này?

Thằng con trai lạnh lùng cố chấp mắc bệnh sạch sẽ nhẹ của ông lại ăn đồ ăn thừa của người khác, thậm chí còn không ngại phiền dỗ dành con nít ăn cơm!

Mặc trời mọc đằng tây à?

Ông lão vô thức nhìn ra bên ngoài xem hôm nay mặt trời mọc đằng đông hay đằng tây.

Hành động khoa trương của ông cụ đã thu hút sự chú ý của Phó Hành.

Anh lấy đũa gắp cho cha già một bắp ngô: "Lượng đường trong máu của bố quá cao, đừng ăn mì với cháo nữa, bố ăn cái này đi."

"Tôi muốn ăn cái gì thì kệ tôi, ai cần anh quản." Phó Thành Đắc vừa nói vừa gắp ngô ra, nhưng bị Tinh Tinh nhìn thấy: "Ông ơi không được kén ăn đâu."

Cô nhóc hét rất to, không chỉ thu hút sự chú ý của mọi người nhà họ Phó, ngay cả đám người giúp việc và hộ sĩ cũng sôi nổi nhìn sang.

Phó Thành Đắc sững người: ". . ."

Nhóc con này chắc chắn đến để khắc ông!

Nhóm hỗ sĩ lo sợ ông lão nóng tính sẽ nổi giận.

Nhưng chỉ thấy Phó Thành Đắc sầm mặt, thu cánh tay đang cầm đũa về. . .

Cầm bắp ngô, yên lặng ăn.

Đáy mắt Phó Hành hiện lên ý cười, lại tiếp tục gắp cho ông cụ một quả trứng luộc và một ít trái cây.

Đây đều là những món mà Phó Thành Đắc không thích ăn, ông cụ muốn từ chối, nhưng dưới sự quan tâm hiếm có của con trai và ánh nhìn chằm chằm của Tinh Tinh, ông vẫn phải nhắm mắt nhắm mũi ăn hết.

Hừ, ông chỉ sợ đứa nhỏ khóc thôi, còn lâu ông ấy mới sợ con trai.


Một bữa ăn vừa ngượng ngùng vừa ấm áp, đừng nói Phó Hành và Phó Thành Đắc là nhân vật chính, ngay cả hai anh em họ Phó cũng cảm thấy hơi lúng túng.

May là dù có lúng túng thế nào thì bữa ăn cũng đã kết thúc.

Động tác đặt bát đũa xuống của Phó Hành như một tín hiệu cho thấy anh đã ăn no, những người khác cũng đồng loạt đặt đũa xuống, hình như còn có cả tiếng thở phào nhẹ nhõm.

Phó Hành cầm khăn lau miệng cho Tinh Tinh, sau khi lau xong mới ngẩng đầu nhìn cha: "Mẹ con đâu?"

Vừa rồi anh không hỏi là vì đã đoán trước được tình hình của mẹ mình có thể cũng không tốt lắm, anh không muốn vừa đến đã phá hỏng bầu không khí gia đình, hơn nữa chỉ cần anh vẫn còn ở đây thì sớm muộn gì cũng biết được hình hình của mẹ, nên nhịn đến giờ mới hỏi.

"Mẹ anh. . . mẹ anh. . . đang ngủ, bà ấy đang ngủ." Phó Thành Đắc cúi đầu né tránh ánh mắt dò xét của con trai.

"Con đi gặp bà ấy." Phó Hành đứng dậy đi lên lầu, không để cho Phó Thành Đắc và những người khác kịp phản ứng.

Phó Thành Đắc không cản kịp, vội vàng giục hộ sĩ đưa mình lên lầu.

Một đoàn người vội vàng đuổi theo đến trước cửa phòng Phó lão phu nhân, nhìn thấy cánh cửa phòng mở rộng, tất cả mọi người đều dừng bước.

Bọn họ không dám đi vào, lý trí đang vang lên cảnh báo, nếu bây giờ họ bước vào làm phiền thì hậu quả sẽ rất thê thảm.

Trong đám người, chỉ có Phó Thành Đắc lạnh mặt không cần sự giúp đỡ của hộ sĩ, tự mình lảo đảo đi đến trước cửa phòng vợ.

"Tích tích tích. . ." Âm thanh của điện tâm đồ đặc biệt rõ ràng, cùng với đó còn có âm thanh của máy điện tim và máy chạy thận nhân tạo.

"Đã bao lâu?" Giọng Phó Hành khàn khàn.

"Cũng không lâu lắm, chỉ mới nửa năm nay." Giọng Phó Thành Đắc giống như già đi mười tuổi.

"Tại sao không nói cho con biết?" Mắt Phó Hành đỏ lên.

"Mẹ anh không cho tôi nói." Phó Thành Đắc chậm chạp đi vào phòng, ngồi xuống chiếc ghế sô pha đơn bên cạnh giường bệnh: "Thật ra chuyện này vợ anh cũng biết, còn nghĩ rằng con bé sẽ nói với anh, làm tôi lo lắng một thời gian."

Kết quả ông chỉ nghe được tin con dâu đi du lịch nước ngoài, phái người đi điều tra thì biết được tin hai người sắp ly hôn, điều này trực tiếp khiến tim ông nguội lạnh.

Ông không trách con dâu bất hiếu bạc tình, chỉ trách con trai mình gây ra lỗi lầm.


Nếu không đến mức đường cùng, con dâu sẽ không bao giờ ly hôn với con trai ông.

Lúc về già, điều người ta mong muốn nhìn thấy nhất là con cháu hòa thuận, gia đình hạnh phúc.

Hôm qua ông đã đấu tranh rất lâu mới dám gọi điện cho con trai, có thể thành công thì tốt, nhưng không thành thì cũng chỉ có thể chấp nhận. Dù sau này có thế nào thì Cố Tinh Tinh vẫn mãi là đứa con dâu Phó Thành Đắc ông và vợ công nhận.

"Cô ấy không thể nói cho con biết."

Không phải là không nói, mà là không thể nói.

Bởi vì Cố Tinh Tinh đã biến thành tiểu Tinh Tinh, cô mất đi tất cả mọi thứ kể cả tuổi tác và trí nhớ, cho nên cô không thể nhớ ra bố mẹ chồng đang mắc bệnh nặng và không thể nói cho Phó Hành.

Phó Hành không hiểu tại sao đến tận bây giờ anh vẫn nhấn mạnh điểm này, nhưng anh thực sự rất muốn. . . rất muốn quay về khoảng thời gian đó.

Không cần gì nhiều, chỉ cần trở lại thời điểm trước khi vợ anh hóa nhỏ, ngày hôm đó anh nhất định sẽ đẩy hết công việc, chạy về nhà quỳ xin cô tha thứ.

Kể từ ngày Tinh Tinh thu nhỏ đến nay, Phó Hành vẫn đang điều tra nguyên nhân cô thu nhỏ.

Đã nửa năm trôi qua, anh cũng có một chút thu hoạch.

Thực ra anh đã đoán được lý do tại sao Tinh Tinh thu nhỏ.

Không phải bị ép buộc, mà do cô chủ động.

Hẳn là có một sức mạnh thần bí tồn tại đã nghe được điều ước của cô, và bằng một nguyên do nào đó đã thực hiện điều ước này.

-- mãi mãi là một đứa trẻ vô lo vô nghĩ.

Kết quả là Tinh Tinh đã đạt được điều mình muốn.

Cô thu nhỏ và không bao giờ lớn lên, trở thành đứa bé ngây ngô hồn nhiên, và có thể mãi mãi là một đứa trẻ vô tư.

Nhưng điều này có phải rất bất công đối với những người quan tâm Tinh Tinh? Có phải quá mức tàn nhẫn với bọn họ không?

Phó Hành không dám nghĩ về vấn đề này, bởi vì những thứ bọn họ mang đến cho Tinh Tinh là nỗi đau còn tàn nhẫn hơn như thế.

"Thằng ranh nay, bố mẹ anh vẫn chưa chết đâu, cái vẻ mặt đó của anh là sao hả? Tôi không cần anh vội vàng đến khóc tang!"

Tiếng quát lớn đột ngột khiến Phó Hành hồi thần lại.

Anh nhìn người cha đang nổi giận, ánh mắt mê mang dần khôi phục.

"Xin lỗi." Lại là một tiếng xin lỗi.


Lần này Phó Thành Đắc không còn ngạc nhiên như lần đầu, mà cảm thấy rất chói tai.

Ông cụ ra vẻ ngoáy ngoáy lỗ tai, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét: "Đừng có suốt ngày nói xin lỗi. Dáng vẻ yếu đuối này không giống con trai tôi chút nào."

"Bố không thể nói tốt về con một câu được à."

Phó Hành có chút bất đắc dĩ, không tiếp tục tranh luận với ông cụ nữa.

Anh duỗi tay cầm bệnh án mà bố vẫn luôn giấu bên người không đưa ra, cẩn thận đọc từng trang.

Càng xem trái tim vốn trĩu nặng của anh dần dần thả lỏng.

Mặc dù tình hình không lạc quan, nhưng ít ra không phải là tình huống xấu nhất anh nghĩ tới.

Tình trạng của mẹ anh tương đối nguy hiểm, bị suy thận do đái tháo đường.

Bà lão đã lớn tuổi nên bác sĩ không đề nghị ghép thận, có ghép thận cũng chưa chắc chống đỡ được mấy năm, nên chỉ có thể chạy thận nhân tạo.

Chạy thận nếu kiểm soát tốt thì có khi còn có thể sống được mười năm nữa.

Tình huống của bố thì đơn giản hơn, bị cảm lạnh thông thường cộng với viêm khí quản nhẹ.

Ông cụ nới bị ốm gần đây, bác sĩ cần phải biết được căn nguyên bệnh của ông thì mới có thể chữa khỏi từng chút một.

Cho nên nhìn bệnh tình của ông lão thì có vẻ nghiêm trọng, nhưng nếu chịu phối hợp điều trị thì chỉ cần một tuần đến nửa tháng là có thể khỏi hẳn.

Ông cụ bây giờ vẫn có thể bùng bừng khí thế mắng người, tâm tình vô cùng tốt.

Chỉ là. . .

Điều kiện tiên quyết là Phó Thành Đắc phải ngoan ngoãn phối hợp điều trị.

Mặt Phó Hành lạnh đi, khắp người tản ra khí lạnh vô cùng dọa người: "Hút thuốc, uống rượu, an đồ cay, bố cho rằng bệnh tình của mình chưa đủ nghiêm trọng, nhất định phải làm cho nó nặng hơn đúng không??"

Không biết có phải bác sĩ phụ trách của Phó Thành Đắc uất ức quá nên mới cáo trạng hay không, trên bệnh án không chỉ viết nguyên nhân bệnh tật và gợi ý điều trị mà còn ghi cả thái độ điều trị của ông cụ.

Tất cả những việc tốt mà ông cụ làm trong quá trình điều trị đều được viết rõ ràng trên đó, nét chữ còn rất ngay ngắn như sợ người khác đọc không hiểu.

Thái độ cáo trạng rõ ràng thế này ngay cả Phó Hành muốn bỏ qua cũng không thể.

—---------------Hết Chương 89—---------------

14/05/2023