Trêu Nhầm

Chương 58




Edit: Đi hẹn hò riêng với Giang Triệt (Kai’Sa Team)
 

Ban ngày ban mặt, Thời Yến không thể thật sự quay đầu đi luôn được.
 
Anh cứ thế đứng sau lưng Trịnh Thư Ý, trơ mắt nhìn cô lục lọi tìm “Bạn trai” mới thở dài.
 
Người lúc đầu để lại ấn tượng sâu sắc cho anh chỉ với một cái liếc mắt trong ngày hội ngành long trọng sao lại trở thành thế này.
 
Sau lưng đột nhiên phát ra hơi thở của người khác, mặc dù rất quen thuộc nhưng Trịnh Thư Ý vẫn khẽ giật mình.
 
Hai tay cô vịn vào cửa xe quay đầu lại, hơi khiếp sợ nhìn Thời Yến.
 
Dù người này không chui từ hộp kê tay ra nhưng cô vẫn rất ngạc nhiên.
 
“Sao anh lại ở đây?”
 
Thời Yến trầm mặt, nhìn thoáng qua hộp kê tay: “Chẳng lẽ anh phải ở trong kia?”

 
Trịnh Thư Ý: “…”
 
“Em tìm thấy bạn trai rồi còn đứng đây làm gì?”
 
Thời Yến bắt lấy cánh tay cô, nhét vào trong xe rồi đóng cửa lại, vòng sang bên khác lên xe.
 
Sau khi anh đóng cửa xe, khởi động ô tô lên đường, Trịnh Thư Ý cũng ngồi vững.
 
Sau đó cô mới muộn màng cảm thấy mất mặt.
 
Bị anh nhìn thấy toàn bộ quá trình tự tiêu khiển, lại còn không mất phí.
 
“Anh đứng sau em sao không lên tiếng?”
 
Cách giữa Thời Yến và cô chỉ có một cái hộp kê tay nhưng lại như là cách cả một cái bệnh viện tâm thần.
 
Anh nhìn Trịnh Thư Ý một cái, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Cắt ngang màn biểu diễn là không tôn trọng diễn viên, đương nhiên là anh phải hiểu lễ nghi xem phim cơ bản.”
 
Trịnh Thư Ý: “…”
 
Thời Yến nhướng đuôi mày, “Em chưa đọc kịch bản à?”
 
“Chưa đọc.” Trịnh Thư Ý quay sang bên cạnh, dán lên cửa sổ xe, kiên trì nói: “Em không có tâm trạng đấy.”
 
Thời Yến không nói tiếp, chỉ cười khẽ một tiếng.
 
Sau một hồi im lặng, Trịnh Thư Ý đột nhiên quay đầu lại.
 
“Rốt cuộc anh vừa đi đâu vậy?”
 
Thời Yến bất đắc dĩ nhìn cô một cái, chỉ túi giấy nhỏ bên tay mình.
 
Vừa rồi bị phá vỡ kịch một vai khiến Trịnh Thư Ý không để ý Thời Yến mang theo một túi giấy nhỏ.


 
Bây giờ cô nhìn kỹ lại, trên cái túi là logo của quán cà phê quen thuộc với cô.
 
“Mua cho em à?”

 
Không đợi Thời Yến trả lời cô đã chồm người qua lấy cái túi đi.
 
Bên trong là một cốc ca cao nóng.
 
Thời Yến gật đầu.
 
“Ừm.”
 
Trịnh Thư Ý ôm cái cốc cười, “Ây da, anh hiểu em quá rồi đấy, sao còn biết em thích uống cái này nữa?”
 

Thời Yến: “Thích nhường nào?”
 
“…”
 
Trịnh Thư Ý có chút cạn lời.
 
Thật ra cô cũng chỉ khách sáo, muốn tẩy não và tim Thời Yến mà thôi.
 
“Thích đến mức dù anh bán em đi mà mua cho em cái này thì em sẽ tha thứ ngay.”
 
“…”
 
Dù sao cũng không đến mức đó.
 
Trong lúc đợi Trịnh Thư Ý, Thời Yến thấy nam nữ lần lượt đi ra khỏi quán cà phê ven đường đều cầm một cái cốc.
 
Lúc ấy ý nghĩ nảy lên, Thời Yến thậm chí không nói với lái xe một tiếng đã xuống xe.
 
Mãi đến khi đi ra khỏi quán, anh nhìn cacao nóng trên tay, hơi thất thần.
 
Thật ra trong cuộc sống anh không phải là một người chu đáo, không để tâm rất nhiều chuyện vụn vặt.
 
Cho dù là người thân cũng rất ít có hành động quan tâm.
 
Thế nhưng thời gian anh và Trịnh Thư Ý tiếp xúc không tính là dài, đã sinh ra loại bản năng làm những chuyện nhỏ này.
 
Dường như cô có một loại ma lực trời sinh, trong lúc thần không biết quỷ không hay đã từng bước kéo anh từ đài cao lạnh lùng vào khói lửa nhân gian.
 
——
 
Trịnh Thư Ý hoàn toàn không chú ý Thời Yến đang suy nghĩ gì, ánh mắt cô nhìn xung quanh không dừng được, tự cắm ống hút vào yên lặng uống.
 
Uống được vài ngụm vào bụng cô mới nhớ ra gì đó, quay đầu sang đưa cacao nóng đến bên miệng Thời Yến.
 
“Anh muốn uống không?”
 
Thời Yến: “Không uống.”
 
Mặc dù đã biết trước đáp án nhưng Trịnh Thư Ý vẫn không nhịn được liếc mắt.
 
Cô dựa vào cửa sổ, ung dung chậm rãi uống vài ngụm, tiện tay đặt vào chỗ đựng cốc.
 
Sau đó, cô nhìn vào hai mắt Thời Yến.
 
“Lần sau chúng ta đừng ngồi xe này được không?”
 
“Hử?” Thời Yến nhàn nhạt trả lời cô, “Vì sao?”
 
Trịnh Thư Ý không nói chuyện, cúi đầu nhìn hộp kê tay giữa hai người.
 
Cái xe này điểm nào cũng tốt, chỉ tiếc là có mỗi hai ghế sau.
 
Khu vực kê tay ở giữa có tủ lạnh, có chỗ để cốc, tiện nghi tiện lợi.
 
Tiếc là bây giờ Trịnh Thư Ý nhìn khu kê tay này, nhìn kiểu gì cũng giống thiên hà đang ngăn cách Ngưu Lang Chức Nữ.
 
Cô nhếch miệng, rầu rĩ nói: “Không có gì, em không thích chiếc xe này thôi.”
 
Ánh mắt Thời Yến nhìn theo cô về phía khu kê tay, lại nhìn thoáng biểu cảm rầu rĩ không vui của cô, chợt cười.
 
“Nhưng mà anh thích.”
 
“…”
 
Trịnh Thư Ý quay mặt đi, “Ừm, có vẻ như anh rất thích nhỉ, cưới con xe này về làm vợ đi.”
 
Nói thì nói vậy nhưng cô lại đặt tay trên giá đỡ cốc, dựng nó gập vào cốc cacao nóng kia, mấy ngón tay nghịch ngợm móc vào trong.
 
Ám hiệu rất rõ ràng.
 
Bụi nhỏ li ti nhảy nhót trong không khí, lắc lắc theo động tác tay cô nhích tới nhích lui lắc lư trước mặt Thời Yến.
 
Khóe miệng anh bị động tác nhỏ của cô làm không khống chế được cong lên.
 
Nhưng một giây sau, tay Thời Yến lướt qua, cầm thẳng cốc cacao nóng đi.
 
Trịnh Thư Ý: “…?”
 
Cô bỗng quay đầu qua, nhìn yết hầu Thời Yến nhẹ nhàng lên xuống, uống cacao nóng cực chậm, khóe miệng còn hơi cười.
 
“…”
 
Biết bị anh trêu chọc, Trịnh Thư Ý ngượng ngùng thu tay lại, quay đầu nhìn cửa sổ xe chằm chằm, hơi lạnh giọng lẩm bẩm: “Anh bảo không uống cơ mà?”
 
Thời Yến chỉ uống một ngụm rồi đặt xuống.
 
Anh nghiêng đầu nhìn bóng lưng Trịnh Thư Ý, đưa tay nắm lấy tay cô.
 
Trịnh Thư Ý rút ra rất có khí phách.
 
“Mất cơ hội này là hết đấy nhé.”
 
Người bên cạnh không nói gì.
 
Nhưng khi tay lại bị nắm chặt, cô không tiếp tục vờ vĩnh rút ra nữa.
 
Bởi vì ngay khi anh nắm tay cô, thuận tiện luồn ngón tay vào kẽ hở tay cô.
 
Trịnh Thư Ý phát hiện hình như anh rất thích mười ngón đan xen.
 
Thời Yến kéo tay cô qua hộp kê tay, đặt lên đùi mình, vẫn không nói gì.
 
Một lúc sau, Trịnh Thư Ý đột nhiên cảm thấy cổ tay mình có cảm giác mát lạnh.
 
Cô quay đầu lại thấy Thời Yến cúi đầu, chậm rãi tỉ mỉ đeo vòng tay cho cô.

 
Trịnh Thư Ý: “Đây là gì?”
 
Trịnh Thư Ý không nói gì.
 
Anh cụp mắt, ngón tay thon dài loay hoay cổ tay cô.
 
Có thể thấy là anh chưa từng làm chuyện này bao giờ, cài móc chữ S cũng rất cẩn thận.
 
Bốn phía ngày càng im ắng, ngay cả âm thanh hỗn loạn ngoài cửa sổ cũng biến mất.
 
Trịnh Thư Ý nghe thấy tiếng tim đập bên tai ngày càng to.
 
Cô nghĩ, người đàn ông này đã từng cách mình rất xa, căn bản không ở cùng một thế giới.
 
Anh luôn đứng ở chỗ cao, nơi mà cô phải ngước nhìn mới thấy được.
 
Mà bây giờ anh đang cúi đầu, hết sức kiên nhẫn và cẩn thận đeo vòng tay cho cô.
 
Sau khi đeo xong.
 
Thời Yến giơ tay Trịnh Thư Ý lên nhìn, cẩn thận đánh giá.
 
Sợi dây màu bạc hình bông hoa gạo trang trí thêm vài ngôi sao thạch anh màu hồng, càng làm nổi bật cổ tay trắng nhỏ nhắn của Trịnh Thư Ý.
 
Ánh sáng thạch anh chiếu vào mắt anh, mắt anh chợt chớp, ngón tay lại quấn lấy ngón tay Trịnh Thư Ý, vuốt ve từng chút.
 
Mặc dù lòng bàn tay mềm mại nhưng khớp xương lại trắng bệch.


 
Chỉ là nhìn tay thôi nhưng Trịnh Thư Ý lại cảm thấy ánh mắt kia như đang nhìn thứ gì đó giống như…
 
Cô vô thức đỏ mặt lên.
 
Trịnh Thư Ý dời ánh mắt đi, không nhìn vào mắt Thời Yến nữa.
 
“Đây là gì thế?”
 
Lúc này Thời Yến mới ngẩng đầu, trả lời câu hỏi của Trịnh Thư Ý.
 
“Tặng bù em quà Valentine.”
 
Mặc dù cô đã đoán được sơ sơ nhưng chính tai nghe thấy anh nói vậy, Trịnh Thư Ý vẫn rất vui mừng.
 
Cô cố gắng để mình nhìn có vẻ bình tĩnh.
 
“Chỉ tặng bù mỗi quà Valentine hả?”
 
Trọng điểm câu nói này của Trịnh Thư Ý là “Valentine”.
 
Cô nghĩ, không chỉ Valentine trước đó, mà tết dương lịch, lễ Giáng sinh, ngay từ đầu hẳn là họ đều ở cùng nhau.
 
Chỉ tiếc hình như Thời Yến lý giải trọng tâm câu nói này ở số lượng.
 
Cụ thể ở chỗ thế này, sáng sớm hôm sau Trịnh Thư Ý đã nhận được bảy món quà.
 
Cô mở từng cái ra, đặt trên bàn trà, vẻ mặt hơi ngây ngốc.
 
Có một chiếc vòng tay, ba chiếc dây chuyền, hai bộ khuyên tai, và một cái lắc chân.
 
Cô cầm dây lắc chân xoắn ốc tinh xảo lên trố mắt nhìn, một tay bấm điện thoại gọi Thời Yến.
 
“Anh làm gì vậy?” Cô chớp mắt, “Anh định mở cửa hàng trang sức à?”
 
“Tặng bù cho em đấy.”
 
Đầu bên kia điện thoại, Thời Yến gằn từng chữ, “Quà Valentine hằng năm.”
 
Dù cô không hiểu lắm ý của Thời Yến nhưng vẫn rất vui vẻ.
 
Khóe mắt cô quét qua tấm gương, thấy gương mặt phiếm hồng của mình.
 
“Vậy tại sao lại bù bảy năm?”
 
Thời Yến: “Tính từ năm em 18 tuổi đến nay.”
 
Ngay tức khắc, có đám pháo hoa nở rộ trong lòng cô, lửa pháo hoa rực rỡ nóng hầm hập tràn đầy lồng ngực.
 
Trịnh Thư Ý choáng váng đầu óc ngồi xuống ghế sofa, ôm chặt một cái gối vào ngực, muốn làm dịu đi cảm giác vui sướng tràn khắp cơ thể.
 
Cô tìm lời để nói: “Vậy tại sao lại là 18 tuổi?”
 
Thời Yến: “Anh không có hứng thú với trẻ vị thành niên.”
 
Không ‘lan quyên’ gì đến câu trả lời của anh, hôm nay Trịnh Thư Ý rất vui vẻ, nằm trên ghế sofa mỉm cười.
 
Cô nhìn lên trần nhà, rõ ràng không bật đèn nhưng trong mắt lại chứa ánh sáng như sao.
 
Hành động hôm nay của Thời Yến rất không nói lý, lộ ra tác phong ngang tàng trước giờ của anh.
 
Làm cho Trịnh Thư Ý sinh ra một loại cảm giác.
 
—— mối tình đầu của cô, mối tình đầu chân chính, chính là anh.
 
Trịnh Thư Ý đắm chìm trong vui mừng, không nói gì, trong điện thoại chỉ có tiếng cô thở nhè nhẹ.
 
Thời Yến bên kia bận bịu nhưng cũng không cúp điện thoại.
 
Thỉnh thoảng Trịnh Thư Ý có thể nghe thấy tiếng lật tài liệu khe khẽ.
 
Cuộc điện thoại này kết nối vài phút, Thời Yến đọc hết một phần báo cáo, tự nhiên nói vào điện thoại hỏi người bên kia: “Tối nay muốn ăn gì.”
 
“Lẩu nhé.”
 
Trịnh Thư Ý trả lời không nghĩ ngợi, “Quán lẩu lần trước chúng ta đến ấy.”
 
Thời Yến: “Được.”
 
Trịnh Thư Ý dừng một chút, đột nhiên ngồi dậy.
 
“Thôi đi, không phải dạ dày anh không tốt sao?”
 
“Không nghiêm trọng đến thế.” Thời Yến tùy ý nói, “Em muốn ăn thì đi thôi.”
 
“Được rồi được rồi, chúng ta đến Chín vị ăn đi.”

 
“Ừm.”
 
Đã lâu rồi Trịnh Thư Ý không đến Chín vị.
 
Chủ yếu là cô nghĩ Nhạc Tinh Châu cũng thích chỗ này, ngộ nhỡ đụng mặt lại mất vui.
 
Nhưng bây giờ cô đã bình thường trở lại, người này không có bất cứ giá trị tồn tại nào trong cuộc sống của cô.
 
Chạng vạng tối, Chín vị đầy kín người.
 
Có tận mấy đầu bếp nhưng vẫn có tận nửa số khách trong sảnh lớn đang ngồi bàn trống chờ đồ ăn được mang lên.
 
Trịnh Thư Ý và Thời Yến cùng ngồi xuống, chờ mười mấy phút, uống tận hai ly nước, mệt mỏi nói: “Em vào nhà vệ sinh đây.”
 
“Ừm.”
 
Thời Yến gật đầu.
 
Nhưng cô chưa đi được hai phút, Thời Yến đã bị tai họa bất ngờ ập xuống.
 
Một cô gái đi giày cao gót cầm đĩa giấm, đúng lúc đi qua Thời Yến đột nhiên hơi trẹo chân, đĩa giấm đen đổ hết lên áo khoác Thời Yến.
 
Mùi gay mũi lập tức tràn ra.
 
“A! Rất xin lỗi rất xin lỗi!” Cô gái lập tức luôn miệng xin lỗi, nhưng khi thấy Thời Yến thì ngẩn người ra, giọng nói chợt ỏn ẻn, “Rất, rất xin lỗi, vừa rồi em không đứng vững, không đụng vào ngài chứ ạ?”
 
Thời Yến nhíu mày, nhìn mảng vết bẩn lớn trên áo mình, sự tức giận và rét lạnh trong mắt tràn ra không hề che giấu.
 
“Không.”
 
Cô gái hơi khom người, mấp máy môi, lại nói: “Quần áo ngài bị bẩn rồi, hay là tôi mang đi giặt giúp ngài? Thật sự rất xin lỗi.”
 
Cô ta vừa dứt lời đã thấy Thời Yến cởi áo khoác tùy ý ném lên ghế bên cạnh.
 
"Không sao, không cần."
 
Mặc dù anh không ném thẳng xuống đất nhưng cô gái kia có thể nhận ra anh không cần cái áo này nữa.
 
“Hay là để em đền cho ngài.”
 
Năng lực của cô ta rất hăng, lập tức lấy điện thoại ra, “Chúng ta thêm Wechat nhé, em đền cho ngài, rất xin lỗi.”
 
Cô ta mong đợi nhìn Thời Yến, lại hoàn toàn không để ý một người đứng sau mình.
 
Thời Yến giương mắt lên, vẻ mặt đột nhiên giãn ra, ánh mắt cũng dịu đi.
 
Anh lại từ chối: “Không cần.”
 
Thế nhưng cô ta thấy Thời Yến thay đổi vẻ mặt, hoàn toàn hiểu sai ý.
 
Càng vững lòng phải thêm Wechat.
 
“Em nhất định phải đền, nếu không em sẽ áy náy, đêm nay không ngủ yên được.”
 
Trịnh Thư Ý nghe câu này tức nổ phổi.
 
Cái quần què mà áy náy ngủ không yên, rõ ràng là thấy sắc nổi lòng tham!
 
Cô tức giận đứng đó, ánh mắt nhìn cô gái kia như phun ra lửa.
 
Nhưng người ta không hề hay biết, còn đang chăm chỉ không ngừng muốn thêm Wechat.
 
“Vừa rồi rất xin lỗi, em biết cái áo này quá nửa là không giặt được nữa, hay là vậy, ngày mai em sẽ đi mua cái khác, ngài cho em số điện thoại cũng được.”
 
“Tôi nói, không cần đền.”
 
Mặc dù vẻ mặt Thời Yến nhẹ nhàng nhưng giọng điệu lại rét đến tận Siberia, “Sao cô cứ đứng đây mãi thế, phiền cô đổi chỗ không được à?”
 
Anh hất cằm ra phía sau cô ta.
 
“Cô cản đường bạn gái tôi lâu lắm rồi đấy.”
 
“…”
 
Cô gái đột nhiên trợn to mắt, vừa quay đầu lại đúng là thấy Trịnh Thư Ý đang đen mặt.
 
Mặt cô ta lúc trắng lúc xanh, tự biết ý đồ hành vì vừa rồi của mình quá rõ ràng, vội vàng tránh ra.
 
Trịnh Thư Ý đặt mông ngồi xuống, mặt viết đầy “không vui”.
 
Cô nhìn thoáng qua cô gái kia, thở phì phò nhíu chặt mày, lại nhìn quần áo Thời Yến càng khó chịu hơn.
 
“Sao anh không để cô ta đền?” Giọng cô rất hung hăng, “Cái áo đắt như thế, cô ta muốn đền thì cho cô ta đền đi chứ.”
 
Thời Yến nhìn cô chằm chằm, chẳng những không tức giận như vừa rồi mà trong mắt còn có ý cười.
 
Anh nhẹ giọng gọi: “Thư Ý.” 
 
Giọng điệu Trịnh Thư Ý lạnh băng: “Làm sao.”
 
Thời Yến nghiêng đầu, ánh mắt thoáng đảo qua mặt cô, không nhanh không chậm nói: “Mặc dù dáng vẻ em ghen rất đáng yêu.”
 
Trịnh Thư Ý hừ lạnh một tiếng: “Ai bảo em ——”
 
“Nhưng anh không nỡ làm em ghen.”