Trác Phác

Chương 4



Tiếng vỗ tay kéo dài không ngừng nghỉ.

Cao An khom lưng, sau đó thu dọn đồ đạc của mình, rời khỏi phòng báo cáo.

Dường như có một đợt gió thổi tới, một bóng người từ phía sau tiến đến rồi đỡ lấy đồ đạc trong tay của Cao An.

“Cao lão sư.”

Nụ cười của Tề Thời Sâm xán lạn như cảnh mùa Xuân.

Cao An bất mãn trừng mắt nhìn cậu, “Làm cái gì?”

“Dạ, không có gì. Hôm nay, em tới nghe buổi khai giảng của thầy đã biết thêm được nhiều điều mới.”

Cậu sinh viên nọ vừa nâng mắt lên đã bắt gặp ánh nhìn chằm chằm của Cao An. Tề Thời Sâm vì vậy chột dạ mà gãi đầu.

Cao An hừ lạnh một tiếng, “Năm tư đến nghe lễ khai giảng của năm nhất. Em rảnh rỗi lắm sao?”

Tề Thời Sâm lại gãi đầu, thanh âm thấp xuống, “Không phải… Em muốn tới tìm thầy. Sự việc lần trước thầy nói, em đã nghĩ kỹ rồi.”

“Ừm, đó là chuyện tốt.” Cao An gật gật đầu, lại hỏi, “Đi tìm thầy Diệp rồi?”

“Không… không có.”

“Chọn ngày chi bằng hôm nay. Bây giờ thầy điện thoại, buổi chiều em qua đó đi. Hôm nay, thầy Diệp không bận.”

Cao An mười phần thống khoái mà an bài, nghĩ nghĩ lại không yên tâm mà dặn dò, “Đem bộ dạng cà rỡn cà sịa, không biết trời cao đất dày này của em thu lại, thầy Diệp có thể nhìn trúng bộ dạng này mới lạ.”

“Thật ra… Cao lão sư.” Tề Thời Sâm bị bản lĩnh đẩy người của Cao An làm cả kinh, trợn mắt há hốc, “Nhưng em tới đây là vì… em vẫn muốn làm học trò của thầy.”

Lần này thì đến phiên Cao lão sư sửng sốt. Mãi cho đến khi trở lại văn phòng, Tề Thời Sâm rót cho anh một ly nước ấm thì Cao An mới lấy lại được tinh thần. Cao An cầm ly nước lên, vô thức cào vào nhãn hiệu trên ly, không uống cũng không nói lời nào.

Tề Thời Sâm vẫn ở một bên an tĩnh mà đứng, cậu có niềm tin đối với chính mình. Thầy Cao không có lý do nhất quyết phải từ chối cậu, không phải sao?

Quả nhiên, vài phút sau lúc sau Cao An đã mở lời, cũng chỉ hỏi một câu, “Em nghĩ kỹ rồi?”

Tề Thời Sâm gật đầu.

“Đi theo thầy rất vất vả.”

Tề Thời Sâm lúc này mới nhớ tới việc lần trước Cao An nói với cậu về đệ tử độc nhất của thầy. Chỉ cần người đó động chút chuyện đã tính là sai. Bất quá chần chờ vài giây cậu liền bật cười, “Không phải đã có người làm được học trò của thầy rồi sao? Có người đã làm được, em cũng có thể. Hơn nữa em nghĩ rằng, Cao lão sư quyết đoán, sẽ không coi em giống như phạm nhân mà xuống tay thâm độc.”

Lúc này Cao An mới phản ứng lại. Anh hơi híp mắt nhìn cậu vài giây khẽ cười thành tiếng, “To gan lớn mật.”

Lời này vừa vào tai, Tề Thời Sâm lại lần nữa rùng mình, liế.m môi, thành thật mà hạ thấp đầu.

Trên bàn, tiếng thông báo đúng lúc vang lên. Cao An xem thông báo trên màn hình điện thoại, thần sắc không tự chủ được mà dịu xuống.

“Sư huynh.”



“Ngày mai sao? Được, em cũng mang theo một học trò của mình.”

Cúp điện thoại, Cao An nhìn Tề Thời Sâm rồi nói, “Giữa trưa ngày mai có rảnh không?”

Thấy Cao An đã buông tha vấn đề kia, Tề Thời Sâm vội vàng gật đầu. “Em có thời gian.”

“Cùng đi ăn một bữa cơm.”, Cao An nói.

Nhanh như vậy đã dẫn cậu đi ăn cơm? Tề Thời Sâm vui vẻ đến mức âm điệu cũng có chút cao, “Được, Cao lão sư.”

Cao An liếc mắt nhìn một cái, “Còn gọi Cao lão sư?”

Tề Thời Sâm sửng sốt một chút, sau đó khóe miệng đã nhếch lên một cách vui sướng, thuận theo mà sửa miệng, “Thầy.”

(Ý của Cao An ở đây có thể hiểu như sau. Lúc không phải học trò thì Tề Thời Sâm gọi theo cách có bao gồm họ [Thầy Cao, Cao lão sư]. Nhưng khi được nhận làm học trò rồi thì cậu có thể gọi là “thầy”, không cần kèm theo họ.)



Ngày hôm sau Tề Thời Sâm không có tiết học, từ tám giờ rưỡi đã bắt đầu tắm rửa chọn quần áo, giống như đem cả tủ quần áo thử một lần.

“Tôi nói này Tề Tử, cùng Quải Quải đi ăn thôi mà, có cần nghiêm trọng vậy không?” Bạn cùng phòng còn buồn ngủ, đầu tóc giống như tổ chim, từ trên giường bò dậy xem cậu.

“Cậu biết cái gì!” Tề Thời Sâm rốt cuộc tìm được một bộ sơ mi màu lam cùng với quần jean đen, có vẻ tri thức lại ổn trọng. Sau khi thay quần áo, cậu ở trước gương quan sát chính mình một lúc, quay đầu lại mười phần chân thành hỏi bạn cùng phòng, “Này, cậu nói… tôi có cần xịt một ít nước hoa không?”

Một cái gối nằm lập tức đập vào đầu Tề Thời Sâm, bạn cùng phòng rống lên, “Biến!”

Khó khăn chờ đến mười giờ rưỡi, Tề Thời Sâm lại sửa sang quần áo, phá lệ nóng lòng đi tới chỗ hẹn trước ở dưới lầu.

Thời điểm Cao An tới cửa liền nhìn thấy một thần giữ cửa đang tựa người vào tường lắc lư chân.

Cao An không khỏi nhíu mày, đi qua nhẹ mắng, “Đứng không ra đứng!”

Tề Thời Sâm hoảng sợ, vội vàng đứng thẳng lại, khom người tiếp nhận tệp tài liệu của Cao An, “Thầy.”

Sau khi đứng dậy thấy Cao An vẫn nhíu mày như cũ, Tề Thời Sâm bất động gọi thêm lần nữa, “Thầy.”

Cao An hít sâu, tức giận, “Đi thôi.”



Tiệm cơm cách đại học A không xa, trang trí theo phong cách nhà Hán. Thời điểm Cao An cùng Tề Thời Sâm đến, gian phòng nhỏ đã có người tới trước. Cao An hơi khom người chào hỏi, “Sư huynh.”

Thầy Diệp.

Huyệt Thái Dương của Tề Thời Sâm nhảy dựng, không khỏi âm thầm cầu bái thần phật, hy vọng vị quý nhân này có thể quên đi cậu.

Trong lúc cầu nguyện lại nhìn thấy một người trẻ tuổi có vẻ quen mắt đứng dậy châm trà cho Cao An, cười đến sáng ngời, “Đã mấy ngày không gặp được sư thúc.”

Cao An cười cười, kéo Tề Thời Sâm ở phía sau tới, “Học trò mới thu nhận, Tề Thời Sâm.”

Ánh mắt Cao An lại chuyển hướng về phía Tề Thời Sâm, chỉ vào hai người để giới thiệu cho cậu.

“Thầy Diệp là sư huynh đồng môn của thầy, em nên gọi sư bá. Đây là cao túc (mĩ từ chỉ học trò của người khác) của thầy Diệp, Trình Tang Hạo.”

Tề Thời Sâm căng da đầu, đi về phía trước nửa bước, ngay ngắn khom người, “Chào sư bá, chào học trưởng.”

Còn chưa kịp thẳng eo lại đã nghe thấy một tiếng vui đùa, “Chu chao, hóa ra người em thu nhận là tiểu tử phi hành gia này sao? Sao còn chưa đi luyện vượt chướng ngại vật?”

“Đùng” một tiếng.

Tề Thời Sâm lập tức cảm thấy thế giới đều sụp đổ, trước mắt là một đống tan hoang đổ nát, tường bể ngói vỡ, khói đen âm u.

Cũng may, ở giây tiếp theo thầy Diệp “khụ” một tiếng, tự mình giải vây, cười cười kéo Cao An ngồi xuống. Nói đến việc gọi món ăn.

“Em thích ăn cá sóc và món cháo kia, Tang Hạo đều gọi cho em rồi. Nhìn xem còn muốn dùng thêm gì không?”

Cao An cũng cười, “Trí nhớ của Tang Hạo thật tốt, những điều này đều nhớ rõ… Vậy thì vì điều gì lại phải luyện vượt chướng ngại vật thế?”