Trả Thù Vợ Mù: Tổng Giám Đốc, Chúng Ta Hòa Ly Đi

Chương 57



Cô siết chặt tay, đôi mắt hoa đào rơm rớm nước mắt nhìn thẳng người phỏng vấn: "Anh có thể nói tôi biết, tôi không đạt tiêu chuẩn tuyển dụng ở phương diện nào không?"

Người phỏng vấn lật xem hồ sơ xin việc của cô, nửa ngày sau anh ta mới ấp a ấp úng nói một câu: "Cô, cô vừa tốt nghiệp xong vẫn chưa có kinh nghiệm làm việc, yêu cầu của công ty chúng tôi là ít nhất phải có ba năm làm việc trở lên."

Được rồi, lý do này cũng đúng thôi.

Bạch Bắc Bắc hết hy vọng, cô gật gật đầu, nét mặt vẫn trầm ổn bình tĩnh, đứng trước cửa sổ cửa công ty, cô thở dài một hơi.

Cô thật không ngờ, có ngày mình lại không tìm được một công việc để làm.

Ban đầu Bạch Bắc Bắc vẫn còn giữ tâm thế không thua, tin tưởng vào bản thân, nhưng sau khi nhận một loạt đòn đả kích, cô bắt đầu ủ rũ, nếu cứ như vậy, đừng nói là đánh bại An Nhiễm Nhiễm, thậm chí đến sờ còn không sờ nổi cô ta.

Không lâu sau, có một người đi từ trong công ty ra, Bạch Bắc Bắc biết anh ta, trước đó, lúc ngồi chờ phỏng vấn, bọn họ ngồi cạnh nhau.

Vừa ra khỏi cửa, người nọ lập tức gọi điện thông báo với người nhà: "Mẹ, con qua phỏng vấn rồi, thứ hai tuần sau bắt đầu làm việc…"

Ánh mắt Bạch Bắc Bắc thoáng cứng đờ, rõ ràng người này chỉ là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp, không hề có kinh nghiệm làm việc, nhìn thế nào cũng kém hơn cô.

Cô không nói hai lời, lập tức chạy vọt vào trong công ty, thấy người phỏng vấn bước từ phòng họp ra với tập hồ sơ xin việc của cô. Bạch Bắc Bắc vội vàng chạy tới, giữ chặt cánh tay anh ta nói với điệu bộ sốt ruột: "Xin đợi một chút!"

"Sao cô quay lại đây?" Người phỏng vấn kinh ngạc nhìn cô.

"Anh trả lời thật cho tôi biết đi, có thật là vì tôi chưa từng có kinh nghiệm làm việc, nên mới bị đánh trượt vòng phỏng vấn không?" Bạch Bắc Bắc nhìn anh ta chằm chằm, nhất quyết không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên mặt anh ta.

Người phỏng vấn vẫn định dùng lý do kia để thoái thác, nhưng Bạch Bắc Bắc lập tức cắt ngang lời anh ta: "Anh không cần gạt tôi, tôi biết khi phỏng vấn anh rất hài lòng về tôi. Dù là nguyên nhân gì, tôi cũng mong anh nói tôi nghe, để tôi không phải ngờ vực day dứt nữa."

Thấy cô như vậy, người phỏng vấn cũng không đành lòng, đành thấp giọng nói với cô vài câu: "Công ty chúng tôi nhận lệnh của nhà họ An, không được tuyển dụng cô, cho nên tôi mong cô hiểu cho chúng tôi, đây chỉ là một công ty nhỏ, vốn không thể chống lại cả hai gia tộc cùng lúc, nên chỉ còn cách bỏ lỡ cô thôi. Đúng là năng lực của cô rất xuất chúng, tôi rất tiếc khi để vụt mất người như cô."

Ánh mắt Bạch Bắc Bắc bỗng lạnh lẽo như băng, thảo nào suốt mấy ngày nay cô liên tục thất bại, hóa ra là do An Nhiễm Nhiễm nhúng ta, người phụ nữ này trước nay vẫn luôn đê tiện như vậy.

Không được, cô cần phải tìm cách.

Bạch Bắc Bắc cau mày đi đến trạm giao thông công cộng, ngồi trên hàng ghế dài, từng chiếc xe buýt từ từ lướt qua mặt cô, nhưng cô vẫn chưa nghĩ ra được cách nào hay.

Chẳng lẽ chỉ còn cách mượn sức Hoắc Đế Thành?

Ý tưởng này vừa xuất hiện trong đầu cô, tức khắc, cô ra sức bác bỏ nó, làm vậy thì có khác nào tự vả mặt đâu!

"Bíp bíp!"

Đang lúc cô ngẩn ngơ suy nghĩ miên man thì đột nhiên, bên cạnh vang lên tiếng còi xe, Bạch Bắc Bắc ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp khuôn mặt cực kỳ đẹp trai của Hoắc Đế Thành.

Đúng là vừa nhắc tào tháo tào tháo đến.

"Bắc Bắc, đúng là trùng hợp thật đấy, không ngờ lại gặp được em ở đây." Hoắc Đế Thanh vẫy vẫy tay với cô, ý bảo cô lên xe.

Giờ phút này, Bạch Bắc Bắc thật sự không muốn để ý tới anh, nhưng Hoắc Đế Thành dừng xe rất tài tình, chặn ngay trước đường xe buýt đi, khiến các hành khách đứng chờ xe không nhịn được phàn nàn mấy câu.

Cô không còn cách nào khác, đành phải lên xe Hoắc Đế Thành.

Vừa thắt dây an toàn xong, Hoắc Đế Thành khởi động xe, cười tủm tỉm nói: "Hôm nay em đi phỏng vấn thế nào rồi?"

"Anh biết hôm nay tôi đi phỏng vấn sao?" Bạch Bắc Bắc quay đầu, lặng lẽ nhìn anh chằm chằm.

Khóe miệng Hoắc Đế Thành khẽ nhếch lên để lộ nụ cười khẽ, anh đáp: "Anh không chỉ biết hôm nay em đi phỏng vấn thôi đâu, anh còn biết em đi phỏng vấn mấy ngày hôm nay, nhưng chưa đậu buổi nào."

Bạch Bắc Bắc tựa lưng vào ghế, vẻ mặt bình tĩnh vô cùng, hỏi anh: "Anh theo dõi tôi?"

Thấy cô bình tĩnh như vậy, Hoắc Đế Thành có hơi chột dạ, đáp: "Không phải anh cố tình theo dõi em, em cũng biết trong giới này sẽ không có bí mật, An Nhiễm Nhiễm biết gần đây em đang tìm việc, nên mới xuống tay với em, và cả Ngô Thành Vũ, anh ta cũng nhảy nhót lung tung trong đó."

"Vậy tức là, có thể xem như tôi bị phong sát?" Bạch Bắc Bắc hỏi.

Hoắc Đế Thành gật gật đầu, anh không phủ định: "Đúng vậy, giờ anh chủ động đưa cành ô liu ra trước mặt em, thì liệu em có nhận không?"

Bạch Bắc Bắc cười khẩy một tiếng, mở miệng nói: "Dù sao tôi cũng bị phong sát rồi, còn đường sống nào cho tôi lui tới nữa sao? Nói đi, lần này anh muốn giao dịch cái gì? Tôi nói trước, tôi không chấp nhận chuyện bán thân đâu."

Mấy chữ cuối cùng khiến ngón tay Hoắc Đế Thành khẽ run lên, trong đầu bỗng hiện lên những hình ảnh ướt át không thể miêu tả, đột nhiên, đầu xe bỗng rẽ trái rẽ phải hai lần liên tiếp.

Bạch Bắc Bắc giữ chặt tay vịn mới tránh được nguy hiểm đập mặt vào bệ xe trước ghế lái phụ.

"Hoắc Đế Thành, anh muốn mưu sát tôi đấy à!" Cô gầm nhẹ một tiếng.

"Xin lỗi, anh trượt tay." Hoặc Đế Thành giơ tay sờ sờ mũi, đương nhiên, anh làm gì có mặt mũi nói với cô là tại suy nghĩ vừa lướt qua đầu khiến anh quá kích động, chỉ cần là chuyện liên quan đến Bạch Bắc Bắc anh lại mất bình tĩnh như vậy.

Bạch Bắc Bắc đưa mắt liếc anh một cái, sau đó ổn định lại vị trí ngồi, nói: "Tiếp tục đề tài vừa nãy, nói đi, anh muốn gì?"

"Không cần thù lao, anh cam tâm tình nguyện giúp em." Hoắc Đế Thành liếc mắt đưa tình.

Bạch Bắc Bắc xua xua tay, cô nói: "Vậy thì thôi đi, anh làm vậy lại càng khiến tôi không dám nhận, lỡ anh tính kế tôi thì sao, chi bằng chúng ta cứ giao dịch công bằng đi."

Hoắc Đế Thành có cảm giác mất mát, xem ra Bắc Bắc rất cảnh giác anh.

"Trong khoảng thời gian em rời đi, chứng mất ngủ của anh càng lúc càng nghiêm trọng, trong một năm không đêm nào là ngủ ngon giấc, đêm nào cũng phải mượn tác dụng của thuốc ngủ, và cả bác sĩ tâm lý tới thôi miên mới miễn cưỡng ngủ được chút. Bắc Bắc, em biết đấy, uống nhiều thuốc không tốt cho sức khỏe mà."

Vẻ mặt Hoắc Đế Thành bỗng trầm ồn bình tĩnh hơn hẳn, hai mắt tập trung nhìn con đường phía trước, rõ ràng là một khuôn mặt lạnh lùng như vậy, nhưng Bạch Bắc Bắc lại có cảm giác anh rất thiệt thòi, rất đáng thương, giống như một chú chó lớn đang cố tình làm nũng trước mặt cô.

Cô thở dài, cố gắng đè nén cảm giác rung động trong lòng, nói: "Được!"

Hoắc Đế Thành nhận được câu trả lời của cô, khóe miệng anh không kìm được khẽ cong lên.

"Nhưng không phải ngày nào cũng vậy, một tuần hai lần thôi." Bạch Bắc Bắc vươn hai ngón tay, lời lẽ chính đáng.

Hoắc Đế Thành vội vàng đồng ý: "Giờ em ở nhà người khác như vậy không tiện lắm, hay là em chuyển đến nhà chúng ta luôn đi, đợi anh ngủ rồi em sang phòng khác ngủ, em yên tâm, anh sẽ không làm gì quá phận đâu."

Anh chỉ thiếu nước thề trước Chúa thôi.

Bạch Bắc Bắc tàn nhẫn lắc đầu, cô đáp: "Danh không chính ngôn không thuận, trai đơn gái chiếc, làm vậy không hay lắm. Đợi anh ngủ rồi tôi sẽ về nhà mình."

Hoắc Đế Thành mím môi, thầm nhủ thật đáng tiếc, nhưng anh cũng tự hiểu, khó khăn lắm mới khiến cô đồng ý giao dịch này, nếu anh đòi hỏi quá, chỉ sợ lại dọa cô chạy.

Vất vả lắm mới khiến cô chủ động bước một bước nhỏ về phía anh thế này.

Ngón tay thon dài của anh siết chặt vô lăng, ánh mắt lạnh lùng thâm trầm như biển sâu, xem ra phải nhanh chóng tiến hành chuyện giải trừ hôn ước mới được.

"Bắc Bắc, nếu em đã đồng ý với giao dịch này, thì anh đương nhiên phải thực hiện lời hứa của mình, Hoắc Thị có công ty gia đình…"

"Từ từ!" Bạch Bắc Bắc lập tức cắt ngang lời anh: "Anh không cần phải cho tôi một chỗ làm việc, anh chỉ cần giải quyết chuyện nhà họ An một tay che trời phong sát tôi là được rồi, còn chuyện công việc tôi sẽ tự nghĩ cách."

Đôi mắt Hoắc Đế Thành bỗng lộ vẻ dịu dàng đến khó tin, anh tận lực thỏa mãn lòng tự tôn của cô, khẽ gật gật đầu một cái, nhẹ giọng đáp: "Được."

"Em định về nhà sao?" Hoắc Đế Thành hỏi, bọn họ đã lái xe lang thang không đích đến khắp các con đường một lúc lâu rồi.

Bạch Bắc Bắc nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ xe, khi nhìn lướt qua một trung tâm thương mại, mắt cô bỗng sáng rực lên, cô nói: "Tới đó đi!"

Hoắc Đế Thành gật gật đầu, quay đầu xe ở ngã tư phía trước.

Sau khi xuống xe, Bạch Bắc Bắc xách túi đi vào trung tâm thương mại, Hoắc Đế Thành từ đầu đến cuối luôn theo sát phía sau cô, hệt như một con chó lớn trung thành.

Bạch Bắc Bắc liếc anh một cái, mở miệng nói: "Công ty anh không có việc gì làm sao? Đi theo tôi làm gì, cũng muốn dạo phố mua đồ?"

Hoắc Đế Thành cười cười, không kìm được lòng giơ tay xoa xoa đầu cô, anh đáp: "Công ty có Triệu Nhất Minh trông coi rồi, anh rảnh rỗi thì rảnh rỗi thôi, em mua đồ, anh quẹt thẻ xách túi, vậy không phải khá tốt sao."

Trông anh cười vô sỉ cực kỳ, có đuổi cũng nhất quyết không đi.

Bạch Bắc Bắc cũng không hiểu nổi, chỉ với thời gian một năm thôi mà, không biết Hoắc Đế Thành lạnh lùng lãnh đạm kia biến đi đâu, tại sao lại xuất hiện một tên mặt dày mày dạn thế này!

Hoắc Đế Thành nhìn người phụ nữ tức giận thở phì phì phía trước, khóe miệng anh khẽ cong lên, anh biết Bắc Bắc rất thích chuyện này.

Bạch Bắc Bắc tới trung tâm thương mại này không phải để mua sắm, đây là một trung tâm thương mại khá lớn của thành phố S, không chỉ có các thương hiệu thời trang nữ nổi tiếng của nước ngoài, mà còn có rất nhiều nhãn hiệu nổi tiếng trong nước.

Cô muốn xem thử các đặc điểm cũng như chất lượng của các thương hiệu thời trang nữ đó, cả những kiểu dáng đồ phổ biến đang được ưa chuộng gần đây.

Quanh đi quẩn lại, dù là thương hiệu quốc tế lớn hay chỉ là thương hiệu nhỏ trong nước, tất cả đều có quá nhiều hiện tượng đồng nhất hóa, và có rất ít nét độc đáo tượng trưng riêng, Bạch Bắc Bắc không tìm được bộ quần áo nào vừa mắt.

Đang chuẩn bị quay đầu về nhà, đột nhiên hai chữ "Khinh Nhiễm" thoáng lướt qua mắt cô.

Đây là thương hiệu nhà họ An.

Nhà họ An quả không hổ giàu có quyền lực, mặt tiền cửa hàng lớn hơn gấp mấy lần những cửa hàng khác, ánh đèn sáng trưng, phong cách trang trí nhẹ nhàng tao nhã nhưng không kém phần sang trọng, trang phục được trưng bày xen lẫn nhau, kiểu dáng khiến người ta hoa cả mắt.

Cửa hàng to như vậy nhưng khách hàng vào mua không được quá mấy người, cũng đơn giản vì giá cả ở đây khá cao.

Thoạt nhìn, các nhân viên trong cửa hàng cũng khác biệt so với nhân viên ở những cửa hàng khác, đa phần họ đều có ngoại hình xinh đẹp, hơn nữa phong thái còn vô cùng kiêu ngạo.

Hoắc Đế Thành nhìn theo tầm mắt cô, cũng thấy cửa hàng gắn hai chữ "Khinh Nhiễm", đến gần cô, gần đến nỗi chỉ thiếu nước ôm cô vào trong lồng ngực.

Hơi thở nóng rực phải vào tai cô, giọng anh vang lên: "Có muốn vào trong xem thử không?"