Tra Công Chúa Hề Hôm Nay Lại Hành Tôi

Chương 27



Đệt!

Hạ Châu vẫn còn nhớ!

Khâu Ngôn Chí cứng đờ không cử động được, đầu óc cậu trống rỗng. Cậu bị ghìm chặt trong ngực Hạ Châu, linh hồn đã sớm bay ra ngoài phiêu đãng giữa không trung rồi.

Khâu Ngôn Chí lạnh lùng bóp chặt cổ Đại Hoàng: “Đại Hoàng, ông đây phải giết mày!!!”

Đã nói sau khi sử dụng thẻ reset thì tất cả dấu vết của cậu lưu trong bộ nhớ sẽ xóa sạch cơ mà?

Đã nói Hạ Châu chỉ là một NPC nhỏ bé không thể giữ hồi ức cơ mà?

Được, ông đây là người chơi nên không cần phải thay đổi cơ thể và hồi ức, vết cắn trên cổ trước khi sử dụng thẻ reset vẫn còn ở đó thì thôi đi.

Vấn đề là Hạ Châu lại là một NPC mà sao hắn còn nhớ rõ hơn cả tao vậy?

Mẹ kiếp, mày bảo tao phải diễn thế nào đây?

Rõ ràng Đại Hoàng cũng không ngờ sẽ có chuyện này, nó hoảng hốt vỗ cánh bay tới bay lui trên không trung, sau đó bay đến trước mặt Khâu Ngôn Chí, cuống quýt đến mức nói năng rối hết cả lên: “Stop!!! Phải bình tĩnh! Không được hoảng! Không được cuống!”

Khâu Ngôn Chí: “…”

Được rồi, tao không hoảng, vậy sau đó thì sao!

Đại Hoàng sốt sắng: “Tại sao cậu không nói gì? Mau nói gì đi chứ, cậu im lặng như vậy anh ta sẽ nghi ngờ đấy!”

Khâu Ngôn Chí: “…”

Được rồi, tao nói, nhưng phải nói gì bây giờ.

Ánh mắt Đại Hoàng kiên định: “Tôi tin cậu có thể! Cậu nhất định phải cố lên! Nếu để NPC biết thế giới này chỉ là trò chơi, bọn họ sẽ hoàn toàn sụp đổ, sẽ nổi loạn, như thế chúng ta không thể chơi được thế giới này nữa! Đừng nói tới chuyện quay về, cậu có sống được tiếp ở đây hay không cũng là vấn đề đấy! Cậu nhất định phải cố lên. Đây không chỉ là chuyện của mình cậu, mà là chuyện của cả thế giới trò chơi này! Chuyện cậu đang làm sẽ ảnh hưởng tới hòa bình và ổn định của cả thế giới.”

Khâu Ngôn Chí: “…”

Ét ô ét, nghe mày nói xong xì trét vãi!!!

Ông đây mà thoát được khỏi chỗ này, nhất định sẽ kiện công ty mày phá sản.

“Sao em không nói gì?”

Dường như Hạ Châu đang nắm chắc phần thắng, giọng điệu cũng trở nên ung dung.

Cuối cùng Khâu Ngôn Chí cũng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Hạ Châu, lạnh lùng nói: “Bởi vì anh Hạ đây mất lịch sự quá đấy.”

Cậu dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: “Cho dù tôi có đạp mấy thuyền thì cũng không liên quan gì đến anh Hạ mà nhỉ. Hơn nữa, sao anh biết dấu răng trên người tôi không phải Diệp Minh Húc cắn?”

“Bởi vì… tôi là người cắn.” Hạ Châu nhìn Khâu Ngôn Chí chằm chằm, đôi mắt đen giống như vực sâu không đáy khiến người ta hoảng loạn.

Khâu Ngôn Chí: “…”

Tại sao lại thẳng thừng thế chứ, làm tôi chẳng chuẩn bị được gì cả.

Khâu Ngôn Chí thà chết không nhận.

Cậu cau mày ngẩng đầu lên: “Anh Hạ, nếu anh có bệnh thì phiền anh tới bệnh viện khám đi.”

“Khâu Ngôn Chí.” Hạ Châu dừng một lát, giọng nói rất trầm thấp thong thả như âm thanh vang lên từ cây đàn cello trong đêm khuya tĩnh mịch.

“Em đã hứa sẽ không nói dối tôi nữa.”

Sắc mặt Hạ Châu thâm trầm, giọng nói dễ nghe, nhưng câu nói này lại mang cảm giác tiêu điều trong đêm rét lạnh.

Cảm giác tiêu điều giống như một cái gai khẽ đâm vào trong tim Khâu Ngôn Chí, khiến người ta ngừng thở.

Khâu Ngôn Chí ngẩng đầu nhìn Hạ Châu: “Anh Hạ, anh không bị thần kinh đấy chứ, hôm nay là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh.”

“Em có chắc không?” Hạ Châu hỏi.

Khâu Ngôn Chí: “Tôi chắc chắn.”

“Roẹt.”

Tiếng vải bị xé vang lên, cổ áo váy của Khâu Ngôn Chí bị người ta lạnh lùng xé rách một mảng lớn.

Khâu Ngôn Chí mở to mắt, giọng nói cũng trở nên bất ổn vì tức giận: “Hạ Châu, anh muốn làm gì?”

Hạ Châu lạnh lùng nhìn cậu: “Em có muốn nhìn hai dấu vết còn lại trên vai em không?”

Toàn thân Khâu Ngôn Chí cứng đờ, chậm chạp quay đầu nhìn vai mình.

Hạ Châu vén lớp vải, để lộ bờ vai của cậu. Dưới ánh trăng, bờ vai trần của Khâu Ngôn Chí mềm mượt như ngọc, không có lấy một dấu vết.

Sắc mặt Hạ Châu bỗng dưng trở nên vô cùng khó coi.

Rõ ràng hắn đã từng cắn ở đây… Thậm chí còn cắn mạnh hơn cả vết trên cổ.

Không có chuyện vết cắn trên cổ vẫn còn, mà ở đây lại biến mất được.

Khâu Ngôn Chí nhìn Đại Hoàng nháy mắt với mình, bấy giờ cậu mới nhận ra Đại Hoàng vừa gian lận giúp cậu bằng cách điều chỉnh chỉ số vết thương trên cơ thể.

Cuối cùng Khâu Ngôn Chí cũng có chút sức lực, cậu kéo váy mình vào, dáng vẻ có đôi phần nhếch nhác. Cậu nhìn Hạ Châu, ánh mắt không hề sợ hãi: “Anh Hạ, anh có biết hành vi và ngôn từ của anh có thể cấu thành tội quấy rối tình dục không?”

Hạ Châu nhìn Khâu Ngôn Chí, vẫn cố hỏi cho bằng được: “Vậy vết cắn trên cổ em là sao?”

“Hình như tôi không cần phải nói cho anh biết.”

“Ngoài Diệp Minh Húc, em vẫn còn người đàn ông nào khác nữa hả?”

“Anh Hạ, dù tôi có một trăm người đàn ông, anh cũng không có vé trong số đó.”

“Đàn anh!” Giọng Diệp Minh Húc chợt vang lên, cậu ta nhìn Khâu Ngôn Chí bị xé rách váy thì sững người, sau đó vội vàng hốt hoảng cởi áo khoác của mình ra cho Khâu Ngôn Chí che: “Đàn anh… có chuyện gì vậy?”

Khâu Ngôn Chí kéo chiếc áo khoác trên người, cậu nhìn Hạ Châu, giọng nói lạnh lùng đáp lời Diệp Minh Húc.

“Không có gì.”

“Chỉ là một người kỳ lạ mà thôi.”

“Chúng ta đi.”

Hạ Châu nhìn Khâu Ngôn Chí và Diệp Minh Húc sóng vai rời khỏi, đồng tử hắn dần trở nên âm u như dung hợp vào đêm đen.

Khâu Ngôn Chí.

Hạ Châu khẽ lẩm nhẩm cái tên này. Giọng của hắn rất nhẹ, tựa như gió thoảng qua, nhưng không biết tại sao ba từ này thoát ra khỏi miệng hắn lại mang cảm giác thù hận như muốn cắn nát, nuốt nó vào trong bụng.

Hạ Châu tận mắt nhìn thấy Khâu Ngôn Chí biến mất trước mắt mình.

Thực ra hắn đã cảm thấy có gì đó bất thường.

Khâu Ngôn Chí quá ngoan, ngoan tới mức không giống bình thường.

Kể từ khi Khâu Ngôn Chí gặp tai nạn từ bệnh viện trở về, cậu bắt đầu trở nên rất kỳ quái.

Cậu kéo hắn đi ăn, đi gặp người nhà, đi gặp bạn, sau đó còn cùng hắn tới đảo Hồng Minh.

Khâu Ngôn Chí nắm tay hắn đi trên bờ cát, hứa sẽ không bao giờ nói dối hắn nữa. Cậu còn quàng tay lên cổ chủ động hôn hắn, nằm trên giường nhìn hắn với ánh mắt dịu dàng, còn hỏi “Hạ Châu, anh thích em đúng không?”

Cậu mềm mại tựa chú mèo nhỏ, ngọt ngào như một viên kẹo khiến Hạ Châu vô thức đối xử với cậu dịu dàng hơn.

Nào biết sáng hôm sau tỉnh dậy, Khâu Ngôn Chí ăn mặc chỉnh tề đứng bên giường, có vẻ như đang nói chuyện với không khí.

Khi ấy Hạ Châu cảm thấy vô cùng khó hiểu, bèn gọi tên cậu.

Khâu Ngôn Chí quay lại nhìn hắn, biểu cảm trở nên hốt hoảng.

Ngay sau đó, chỉ nháy mắt thôi, Hạ Châu nhìn thấy Khâu Ngôn Chí tan ra theo gió như cát bụi, không còn dấu vết.

Hạ Châu tưởng rằng mình đang nằm mơ. Hắn sững sờ tại chỗ, bỗng dưng hắn cảm thấy trời đất xoay chuyển, đầu đau như nứt ra, ngã lại xuống giường.

Khi hắn mở mắt lần nữa, tất cả đều đã thay đổi. Bên cạnh không còn Khâu Ngôn Chí, thời gian không phải buổi sáng mà là đêm khuya, địa điểm không phải đảo Hồng Minh mà là ở nhà hắn.

Hắn không mặc bộ đồ ngủ đôi ấu trĩ mà Khâu Ngôn Chí mua, mà mặc bộ thuần một màu đen hắn từng mặc. Hạ Châu mở đèn, nhìn thấy căn phòng ngủ màu sắc đen trắng giản đơn của mình.

Hắn nhỡ rõ nơi này đã bị Khâu Ngôn Chí trang trí đủ thứ linh tinh. Trên giường đáng lẽ phải có hai cái gối đầu, đầu giường đáng lẽ phải có tách trà đôi, rèm cửa đáng lẽ phải chuyển thành màu xanh lá mạ, trên tường đáng lẽ phải treo ảnh cưới của hai người.

Nhưng nơi đây lại không có bất cứ thứ gì.

Trên giường chỉ có một chiếc gối, đầu giường chỉ có một cốc trà, rèm cửa màu xám xịt nặng nề, tường lại là màu trắng đơn điệu.

Hạ Châu rời giường đi xuống lầu.

Người hầu vừa mới lau sàn nhà xong, đang chuẩn bị đi nghỉ ngơi.

Hạ Châu nhớ rõ đã cho bọn họ nghỉ việc rồi, nguyên nhân vô cùng trẻ con, đó là vì có một lần hắn muốn trả thù Khâu Ngôn Chí, bắt Khâu Ngôn Chí làm việc nhà, quét dọn vệ sinh. Mặc dù sau này gần như mình hắn phải làm tất mấy chuyện này.

Bây giờ Hạ Châu không còn hơi sức đâu mà hỏi người hầu tại sao quay lại, hắn hắng giọng khàn khàn, hỏi: “Khâu Ngôn Chí đâu?”

Người hầu sửng sốt nhìn hắn: “Ai ạ?”

Bọn họ không quen Khâu Ngôn Chí?

Hạ Châu ngẩng đầu nhìn đồng hồ điện tử trên tường.

23:00

Phía trước là…

Ngày 11 tháng 8 năm 2020.

Bốn tháng trước.

Vào thời điểm này Khâu Ngôn Chí và hắn còn chưa gặp nhau.

Hạ Châu cảm thấy có lẽ mình bị điên rồi.

Sau đó hắn bình tĩnh suy nghĩ cẩn thận, sau đó nhận được một đáp án không khả thi nhất nhưng lại có khả năng nhất – Hắn đã xuyên về bốn tháng trước.

Hôm sau, Hạ Châu tới nhà Khâu Kình Thương, người vẫn thường xuyên giữ mối quan hệ hợp tác để bàn công chuyện.

Lần này hắn đứng ngồi không yên, bởi vì hắn còn nhớ rõ ngày 12 tháng 8 năm 2020, con trai Khâu Kình Thương là Khâu Ngôn Chí sẽ đỏ mặt mở cửa phòng, đưa một đĩa bánh điểm tâm tới trước mặt khi hắn và bố cậu đang bàn chuyện.

Đó là lần đầu tiên Hạ Châu gặp Khâu Ngôn Chí.

Sau này Khâu Ngôn Chí đã nói, hôm ấy chính là lần đầu tiên cậu đánh bạo xuất hiện trước mặt hắn sau bao năm yêu thầm.

Hạ Châu ngồi trong phòng làm việc của Khâu Kình Thương từ sáng tới tối, bàn từ hạng mục hợp tác mùa này tới hạng mục hợp tác sang năm, bàn từ việc đầu tư công ty tới chuyện nhà, nói tới mức không còn chuyện gì để nói nữa, nói tới mức Khâu Kình Thương phải hỏi thẳng: sao cậu còn chưa đi?

Hạ Châu mặt dày nán lại nhà Khâu Kình Thương ăn cơm tối. Nhưng trên bàn ăn lớn chỉ có ba người, Khâu Kình Thương, Chung Nhã Bách và hắn.

Không có người hắn muốn gặp.

Hạ Châu không nhịn được hỏi: “Nghe nói chú có một người con trai? Em ấy không ở nhà ạ?”

“Nó à.” Chung Nhã Bách nhìn người đàn ông cả ngày nay có biểu hiện rất kỳ quái, nói: “Nó ở trường, không về nhà ăn cơm.”

“Hóa ra là vậy.” Hạ Châu miễn cưỡng cười, cuối cùng tìm đại một cái cớ ra về.

Sau đó Hạ Châu đến rất nhiều lần, nhưng không lần nào gặp được Khâu Ngôn Chí.

Hắn tới tham gia buổi tiệc sinh nhật của Khâu Kình Thương, uống không ít rượu, nhưng từ đầu tới cuối đều tỉnh táo.

Không hề xuất hiện tình huống kỳ quái uống vài chén rượu đã say bí tỉ và mất đi ý thức. Không thức dậy bên cạnh thiếu niên trần chuồng mang thương tích. Không có bố mẹ Khâu Ngôn Chí mở cửa bước vào, tức tới mức nghiến răng, hai mắt đỏ ngầu. Không có Khâu Kình Thương cầm bản hợp đồng ván đóng thành thuyền ép hắn kết hôn với con trai ông.

Lần trở lại này, Hạ Châu phát hiện có rất nhiều chuyện mình có thể làm tốt hơn trước đây. Hắn có thể ký hợp đồng trước buổi sinh nhật Khâu Kình Thương đề phòng hậu họa sau này. Nhưng hắn cứ chần chừ trì hoãn tới sau buổi sinh nhật, để tất cả những chuyện từng diễn ra lặp lại lịch sử.

Cho dù là vậy, Khâu Ngôn Chí vẫn chưa lần nào xuất hiện.

Thẩm Tinh Vỹ mời Hạ Châu tới tham gia buổi party sinh nhật của anh ta, địa điểm là căn biệt thự bên biển.

Hạ Châu tới đó nhưng trong buổi party không có thiếu niên nhìn hắn chằm chằm từ đầu tới cuối.

Hạ Châu cũng không bắt thiếu niên nhảy xuống biển vì áp bức và tức giận khi bị ép hôn.

Hạ Châu bắt đầu không hiểu. Nếu như hắn xuyên về bốn tháng trước, vậy tại sao Khâu Ngôn Chí lại hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của hắn. Tất cả những chuyện xảy ra trong cuộc đời hắn, từng bản tài liệu hắn ký, từng buổi báo cáo, mỗi hạng mục công việc đều diễn ra hệt như trong hồi ức của hắn, chẳng hề khác biệt.

Duy chỉ có mình Khâu Ngôn Chí.

Hạ Châu đã đến khám bác sĩ tâm thần từng điều trị cho hắn rất nhiều năm.

Bác sĩ nói: “Cậu nhầm rồi, cậu cũng không xuyên về bốn tháng trước, cậu chỉ đang nằm mơ mà thôi.”

“Vậy tại sao trừ Khâu Ngôn Chí ra, tất cả những chuyện xảy ra đều giống hệt như trong ký ức của tôi?”

“Đây là Déjà vu (promnesia), là ký ức ảo tưởng.”

“Ý của ông, tất cả những chuyện xảy ra giữa tôi và cậu ấy đều không tồn tại? Sao có thể như vậy được? Rõ ràng những chuyện đó đã thực sự xảy ra mà.”

“Nếu thực sự xảy ra, vậy cậu giải thích sao về chuyện cuối cùng người đàn ông kia tan đi trước mặt cậu như một làn khói? Đừng cố chấp nữa, cậu chỉ đang nằm mơ một giấc mơ rất dài, những thứ đó đều là giả, không hề tồn tại.”

Hạ Châu tức giận rời khỏi.

Lúc bỏ đi hắn gần như muốn mắng ra thành tiếng: “Bác sĩ chó má gì thế không biết.”

Ngoài mối quan hệ hợp tác ổn định với Khâu Kình Thương, Hạ Châu tưởng rằng mình sẽ chẳng liên quan gì tới Khâu Ngôn Chí nữa, cho tới khi hắn nhìn thấy một bản CV.

Dương Phong Trình – bạn cùng phòng của Khâu Ngôn Chí.

“Người này là ai?” Hạ Châu hỏi thư ký.

Nữ thư ký nhìn thấy người trên CV, giọng chợt trở nên hoảng hốt: “Xin lỗi sếp Hạ, em cầm nhầm rồi, đây là xấp CV bị loại. Em sẽ cầm danh sách thông qua buổi phỏng vấn đầu tiên cho sếp…”

“Đợi đã.” Hạ Châu đưa CV của Dương Phong Trình cho cô ấy: “Người này ứng tuyển phiên dịch tiếng Đức đúng không?”

“Đúng vậy, nhưng vẫn còn rất nhiều nhân tài ưu tú hơn cậu ta, cho nên bộ phận nhân sự mới loại người này.”

“Nhận cậu ta đi.” Hạ Châu ngừng một lát rồi nói: “Chức vụ là phiên dịch riêng của tôi.”

***

Vốn dĩ Hạ Châu cũng không định tham gia vào buổi liên hoan mừng người mới, nhưng hắn lại tình cờ nhìn thấy vòng bạn bè mà giám đốc bộ phận Sales đăng.

Dường như chỉ là một tấm ảnh thuận tay chụp lại buổi liên hoan của công ty, nhưng trong góc lại có… một thiếu niên mặc váy đen.

Hạ Châu liếc nhìn thấy có gì đó không ổn. Hắn cau mày, ấn vào tấm hình rồi phóng to lên.

Quả nhiên, thiếu niên mặc chiếc váy đen này mang gương mặt của Khâu Ngôn Chí.

Hạ Châu lập tức đến địa điểm liên hoan.

Đây là lần đầu tiên hắn tận mắt nhìn thấy Khâu Ngôn Chí sau khoảng thời gian xa cách bấy lâu.

Vốn dĩ Hạ Châu còn thấp thỏm không yên, bởi vì hắn không biết Khâu Ngôn Chí có còn ký ức về bốn tháng này hay không.

Hạ Châu ngồi xuống bên cạnh cậu, không biết phải nói gì.

Hắn thực sự không nhịn được muốn nhìn cậu thật kỹ nhưng lại sợ ánh mắt mình quá nóng bỏng, quá đột ngột. Hắn sợ mình sẽ dọa Khâu Ngôn Chí nên chỉ đành khắc chế rời mắt đi, nhưng thỉnh thoảng vẫn len lén liếc nhìn cậu.

Nhận ra mái tóc của Khâu Ngôn Chí cản trở cậu ăn cơm, Hạ Châu bèn quay sang thư ký ngồi cạnh mượn một chiếc dây buộc tóc. Hắn đưa dây buộc tóc ra trước mặt Khâu Ngôn Chí dưới ánh mắt nghi ngờ và khó hiểu của nữ thư ký… Và rồi hắn bị từ chối.

Khâu Ngôn Chí tháo tóc giả xuống, nói: “Không cần, cảm ơn.”

Ngay giây phút cậu tháo tóc giả xuống, cúi đầu ăn cơm, Hạ Châu vô tình nhìn thấy vết cắn quen thuộc trên gáy cậu.

Hạ Châu suýt nữa đã đánh đổ chiếc đĩa trước mặt, nhịp thở bất giác trở nên dồn dập.

Đây chính là dấu vết hắn cắn lên cổ cậu vào buổi tối trên đảo Hồng Minh.

Chính xác là vị trí dưới tai cách mười ba cm.

Hạ Châu có thể nhớ lại tư thế khi hắn cắn vết cắn này.

Đúng vào lúc ấy, hắn nghe thấy Khâu Ngôn Chí nói chuyện với cậu đàn em đáng ghét kia.

“… Có nhiều người nói mình nấu ăn không tệ nhưng toàn nấu ra toàn những món “cực phẩm” không à.”

Hạ Châu biết câu này đang thầm ám chỉ mình.

Bởi vì đêm trên đảo Hồng Minh, Khâu Ngôn Chí còn ghé vào tai hắn cười khanh khách: “Nói cho anh một bí mật nữa nhé. Mặc dù anh cảm thấy mình nấu ăn không tệ, nhưng thực ra… anh nấu cơm khó ăn lắm á…”

Hạ Châu nghe xong thì rất tức giận, giày vò cậu hồi lâu.

Hạ Châu cụp mi, lạnh lùng dùng đũa kéo rách thịt nướng trong đĩa. Hắn nghe thấy trong lòng mình có một giọng nói đang gằn từng câu chữ “phải bình tĩnh, phải kiềm chế”.

Trên người Khâu Ngôn Chí vẫn còn vết cắn của mày.

Cậu ấy vẫn nhớ.

Nhưng cậu ấy lại giả vờ không nhớ.

Khi Hạ Châu theo Khâu Ngôn Chí ra ngoài, nghe thấy cậu nói chuyện với Trương Dục Hiên.

Cậu mặc chiếc váy kia là vì một người đàn ông. Người đàn ông chính là cậu đàn em đáng ghét luôn nói chuyện với Khâu Ngôn Chí ban nãy – Diệp Minh Húc.

Khâu Ngôn Chí còn đồng ý với người đàn ông kia ngày mai sẽ cùng nhau đi siêu thị, còn tới nhà cậu ta ăn cơm.

Hạ Châu ngồi ngoài cửa, gió đêm se lạnh thổi ngang qua nhưng không thể thổi bớt lửa giận đang bùng cháy trong lòng hắn.

Vì thế sau khi Trương Dục Hiên đi, hắn đã chặn Khâu Ngôn Chí lại.

“Vậy bạn trai tương lai của em có biết rằng, bên dưới chiếc váy em mặc vì người ta có vết cắn của một người đàn ông khác không?”

Khâu Ngôn Chí vẫn giảo biện.

Khâu Ngôn Chí luôn miệng nói dối.

Hạ Châu nhớ tới dấu vết để lại tối hôm ấy, để vạch trần hoàn toàn lời nói dối của Khâu Ngôn Chí, hắn đã kéo cổ áo của cậu xuống, ép cậu nhìn vết cắn bên vai.

Nhưng không có gì cả!

Dấu vết trên cổ ở vị trí vẫn còn nhưng dấu vết đáng lẽ nên có trên vai thì biến mất.

Khâu Ngôn Chí lạnh lùng nhìn hắn. Cậu không hề mềm mại, không hề ngoan ngoãn, không hề thích hắn chút nào.

Khâu Ngôn Chí nói: “Anh Hạ, dù tôi có một trăm người đàn ông thì anh cũng không có vé trong số đó.”

Khâu Ngôn Chí không nhớ hắn nữa sao?

Con người này đã không còn là Khâu Ngôn Chí cùng hắn bước đi trên bờ cát, nắm tay hắn, hôn hắn ở đảo Hồng Minh nữa rồi.

Vậy… dấu vết trên cổ kia, không phải do hắn làm sao?

Cũng đúng.

Đối với bốn tháng kia mà nói, Hạ Châu cũng chỉ mang theo hồi ức mà thôi, sao Khâu Ngôn Chí có thể mang theo vết thương đi cùng?

Vậy thì vết cắn trên cổ là của ai, rốt cuộc là do ai làm?

Rốt cuộc là người đàn ông thế nào mà lại trùng hợp để dấu vết ở vị trí hắn thích.

Hạ Châu cảm thấy mình để ý chuyện này, đố kỵ chuyện này gần như phát điên rồi.

Khâu Ngôn Chí.

Khâu Ngôn Chí.

Khâu Ngôn Chí.

Cơn tức giận và đố kỵ điên cuồng khiến hắn lẩm nhẩm tên Khâu Ngôn Chí hết lần này đến lần khác.

Nào biết lẩm bẩm tới cuối, hắn chợt sinh ra cảm giác hoang mang mờ mịt.

Cảm xúc khác lạ xuất hiện trong tim nhưng hắn không biết phải giải quyết thế nào?

… Là mơ ư?

Thời gian bốn tháng kia chỉ là một giấc mộng dài, hơn nữa còn có thể dự đoán được tương lai sao? Mà Khâu Ngôn Chí biến mất khỏi cuộc đời hắn, chẳng qua chỉ là biến số và sai lầm trong giấc mộng dự đoán tương lai kia thôi ư?

Giống như những gì bác sĩ đã nói. Những chuyện xảy ra trong bốn tháng kia thực sự chưa từng tồn tại, chưa từng xảy ra sao?

Hạ Châu cảm thấy mình thực sự phát điên rồi.

Hắn bắt đầu chất vấn bản thân mình.

Nếu như chỉ là một giấc mơ thì sao?

Nếu như tất cả thực sự chưa từng xảy ra thì sao?

Nếu như chỉ là mơ, lẽ nào hắn phải nhanh chóng phân rõ hiện thực và mơ, lựa chọn vứt bỏ Khâu Ngôn Chí, không cố chấp với những thứ từng xảy ra trong mộng nữa.

Hạ Châu ngẩng đầu nhìn theo hướng Khâu Ngôn Chí rời khỏi.

Một Khâu Ngôn Chí đáng giận, luôn miệng nói dối, rõ ràng chọc vào hắn trước nhưng lại rời khỏi hắn. Rõ ràng trên người có dấu hôn của một người đàn ông nhưng lại mặc váy vì một người đàn ông khác.

Đồ lừa đảo!

Hắn gằn tên Khâu Ngôn Chí, nghiến răng nghiến lợi nói ra từng câu từng chữ, mang theo hận thù như thể muốn nuốt chủ nhân của cái tên vào bụng.

Không!

Nếu như đó chỉ là một giấc mơ, vậy hắn phải có được kết thúc tốt đẹp hơn trong mơ, phải khiến Khâu Ngôn Chí lấy hắn, yêu hắn, vĩnh viễn không thể rời khỏi hắn.