Tổng Tài Ngược Thê: Yêu Không Lối Thoát (Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Hung Dữ)

Chương 310



Chương 310

 

Trước đây Hoắc Cao Lãng rất hiếu động, nói rất nhanh, nói như bắn súng liên thanh vậy, có chuyện vui vẻ gì cũng có thể nói liên tục với Hoắc Cao Lãng, quả thực khiến anh rất phiền.

 

Thế nhưng hiện tại Hoäc Cao Lãng nói chuyện rất chậm, muốn nói rõ một câu cũng phải mất ba giây, thanh âm vẫn còn nhỏ như gió thổi qua liền biến mất vậy.

 

Hoäc Anh Tuấn nhìn thấy Hoắc Cao Lãng cố găng nở nụ cười sáng lạn thì đau lòng vô cùng, anh khẽ nhéo nhéo hai má của em trai: “Có thật không? Chăm sóc tốt như vậy mà vẫn không thấy em tăng thêm cân nào. Khi nào thì em mới có thể béo lên được một chút đây?

 

Anh trai sẽ chăm sóc cho em tốt hơn”

 

Hoắc Cao Lãng quay đầu nói nhỏ: “Anh trai, em đã bao nhiêu tuổi rồi…Mà anh vẫn còn coi em như trẻ con thế”

 

Tay của Hoắc Anh Tuấn chậm rãi hạ xuống: “Cho dù em bao nhiêu tuổi thì trong lòng của anh em vẫn luôn là một đứa trẻ”

 

Nói xong câu cuối cùng, còn có chút nghẹn ngào.

 

Nhưng anh bất lực không bảo vệ được em trai mình… Nếu ngày đó anh không hãm sâu trong khốn cùng vậy Lãng nhỏ đã không đến mức này.

 

Thân làm anh anh đây lại chẳng làm nên trò trống gì.

 

Ba người sải bước đến phòng bệnh, đết trước cửa Tạ Đình Phong nhìn Hoắc Anh Tuấn rồi lấy đại một lý do bảo Hoắc Cao Lãng vào trước, còn cậu dẫn Hoäc Anh Tuấn ra đoạn hành lang yên tĩnh “Có việc gì à?” Tạ Đình Phong nhìn Hoắc Anh Tuấn vô cảm.

 

“Ừ” Hoäc Anh Tuấn không có tâm trạng quan tâm thái độ này của Tạ Đình Phong rất không phải lẽ: “Tôi muốn nói về việc… Chắc hẳn anh cũng nằm rất rõ tình hình ngày trước của Lãng nhỏ. Trước đây nó vô cùng ỷ lại vào một người phụ nữ mà còn coi người phụ nữ đó là cả lẽ sống.

 

Trong đầu Lãng nhỏ vẫn còn một ít ký ức không đúng sự thật, người phụ nữ đó là một con bọ cạp lòng dạ độc ác nhưng tại sao Lãng nhỏ lại nhớ chắc như đinh đóng cột rắng người đó đã cứu người phụ nữ ấy?”

 

“Vô cùng đơn giản, Lãng nhỏ bị người khác cưỡng chế gieo rắc vào đầu đoạn ký ức giả đó mà lại còn liên tục nhấn mạnh mức độ quan trọng của đoạn ký ức ấy và người đó bằng thôi miên trong đầu cậu ấy”

 

Quả nhiên là thế… Hoäc Anh Tuấn sầm mặt vịn tay vào tường.

 

“Thế, phải làm sao mới xoá những thông tin sai lệch đó ra khỏi đầu nó? Nó không thể cứ tin tưởng, ỷ lại vào người không đáng như thế này nữa”

 

Tạ Đình Phong châm biếm ra mặt, chuyện đến nước này thân làm anh như anh ta mới nhớ ra điều đó à?

 

“Tôi đã bắt đầu tiến hành điều trị giải mẫn cảm với Lãng nhỏ rồi anh Hoäc à. Nếu đợi đến bây giờ để anh nhắc mới bắt đầu điều trị e rằng đã quá muộn”

 

Hoắc Anh Tuấn nghẹn họng gật đầu, tự động bỏ qua thái độ thù ghét nồng nặc trong câu nói của Tạ Đình Phong.

 

“Vậy tốt rồi… Tôi đã không chu toàn thật.

 

‘Vậy cảm phiền bác sĩ Tạ nhọc lòng hơn, sau khi nó khoẻ lại sẽ phải quay lại với xã hội bình thường. Khi ấy nó sẽ biết người từng được nó tin nhầm thật ra là tội phạm giết người, tôi sợ nó sẽ bị đả kích một lần nữa nên vẫn cần xóa những ký ức không nên tồn tại trong trí nhớ của nó càng sạch càng tốt”

 

Hoäc Anh Tuấn vẫn cúi đầu từ nãy đến giờ nên không nhìn thấy Tạ Đình Phong thoáng mất tự nhiên cực kỳ nhỏ khi nghe thấy câu “quay lại với xã hội”

 

Thật ra cho Lãng nhỏ quay lại với xã hội…là chuyện mà đến nay Tạ Đình Phong chưa bao giờ nghĩ đến.

 

Cậu muốn chữa khỏi cho cậu ấy, muốn xoa dịu nỗi đau của cậu ấy vì Tạ Đình Phong không đành lòng nhìn Hoắc Cao Lãng bị giam hãm không thể bước ra khỏi quá khứ.