Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 383: 383




Cô hiếu kỳ, cúi lưng mở hòm giữ đồ ra.

Quả nhiên bên trong có một túi da bò giống hệt như vậy.
Nhìn anh một cái, ánh mắt anh vẫn chăm chú nhìn đường: “Xem đi.”
Lúc này Hạ Tinh Thần mới mở túi da ra.

Bên trong là bản kết quả xét nghiệm DNA, cô chẳng hiểu gì, đến khi lật đến trang cuối cùng cô đã vô cùng choáng váng.
Cô há hốc mồm khi nhìn vào tờ kết quả xét nghiệm, và hiển nhiên là không tin.
Nhìn kết quả, lại quay đầu nhìn người đàn ông, đôi mắt vẫn còn hoài nghi.
Tuy Bạch Dạ Kình không thấy biểu cảm há hốc ngơ ngác của cô, nhưng cũng hiểu suy nghĩ của cô lúc này, anh liếc nhìn cô: “Bác sĩ Phó đích thân xét nghiệm, không thể là giả.”
“Cho nên…” Hạ Tinh Thần liếm liếm môi: “Hai chúng ta không phải loạn luân?”
Bạch Dạ Kình từ chối cho ý kiến mà chỉ gật đầu.
Thật ra theo anh thì mấy thứ này không quan trọng.

Nhưng mà anh hiểu rõ tuy cô vẫn kiên trì cho tới bây giờ nhưng trong lòng không phải không lung lay.
Trong lòng cô vẫn là một cô gái truyền thống, cho tới giờ không phải là người rộng rãi tới mức có thể thoải mái không thèm để ý tới ánh mắt người đời, không để ý tới những lời đồn đại giết chết lòng người.

Kết quả "không cùng huyết thống" này chỉ như liều thuốc trấn an cho cô.
Hạ Tinh Thần cảm thấy vận may đến với mình như nằm mơ vậy.


Cô nhìn tới nhìn lui kết quả vài lần, giống như đến khi chắc chắn mới cho văn kiện vào túi, tâm trạng tốt lên, rất lâu sau mới không nhịn được mà ôm tập văn kiện cười ngây ngô.
Trong nháy mắt đó, tảng đá lớn trong lòng như bị bàn tay khổng lồ thần kỳ dịch đi.

Cô thả lỏng người, cảm giác hô hấp trở nên thoải mái hơn bao giờ.
Lại liếc mắt nhìn ra ngoài trời và cười nhẹ, cô chỉ cảm thấy bầu trời như bị mây mù che lắp bao nay cuối cùng cũng trở nên trong xanh.
Thời tiết thật đẹp.
Chỉ là…
Bỗng chốc cô như nhớ tới gì đó mà hàng lông mày nhíu chặt.
“Nghĩ tới cái gì mà sắc mặt thay đổi nhanh như vậy?”
“Nghĩ đến ba.” Cô để văn kiện vào hòm để đồ: “Nếu ông biết tình hình thực tế vậy nhất định sẽ rất khổ sở.”
“Nhất định sẽ kích động.” Sở dĩ ông cụ lừa gạt mọi người nhiều năm như vậy, có lẽ cũng vì chuyện này.
Hạ Tinh Thần thở dài: “Ngày mai em qua gặp ba, hy vọng không ảnh hưởng quá nhiều đến sức khỏe của ba.”
Chung Sơn
Bữa cơm đoàn viên vốn náo nhiệt vui vẻ cuối cùng chỉ còn lại Bạch Minh Diệp và hai vị trưởng bối của Bạch gia.

Không khí cực kì không thoải mái.

Ngược lại áp lực làm cho người ta thở không nổi.
Bạch Minh Diệp ai oán, tên nhóc Dạ Kình này rõ ràng là người khởi xướng, kết quả lại chuồn đi trước, còn kéo Tinh Thần đi cùng, để lại mình cô ấy chịu trận.
Cơm ăn chưa tới một nửa cô ấy đã ăn không nổi, nhẹ nhàng buông đũa và cẩn thận lên tiếng: “Ba mẹ biết kết quả DNA đó từ trước rồi đúng không?”
Ông Bạch ngước mắt nhìn con gái: “Con muốn nói gì?”
“Con chỉ muốn nói…” Bạch Minh Diệp múc một bát canh cho ông Bạch: “Hôm nay Dạ Kình tới buổi họp báo công khai nói những lời này ngay cả con cũng cảm động.

Tình cảm sâu đậm giữa hai người bọn họ, hiện tại còn có Đại Bạch, lại không có chung huyết thống, cho nên…”
Bạch Minh Diệp nói đến đây thì ngừng một chút, lặng lẽ dò xét sắc mặt ông Bạch, thấy ông nhíu mày ho một tiếng, cô ấy nói tiếp: “Con thấy, hai người cũng đừng làm người xấu nữa.

Nếu sau này thành công trở thành mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu thì không phải cục diện rất xấu hổ sao ạ?”
Bà cụ ngẩng đầu nhìn con gái đang cúi đầu, hiển nhiên cũng đồng ý lời của cô nhưng ngại uy nghiêm của ông cụ cho nên không dám tiếp lời nhưng thật ra trong lòng đã dao động từ lâu.
Bởi vì sao chứ?
Bởi vì đứa cháu trai bé bỏng đáng yêu!
Thật lòng mà nói, bà ấy sao nỡ tìm mẹ kế cho cháu trai yêu quý của mình.
“Mặc dù không có quan hệ máu mủ nhưng ở trong mắt người đời thì hai chúng nó là anh em họ có cùng dòng máu, chưa kể là loạn luân trong mắt người đời, mà nó thân là Tổng Thống, là người đứng đầu cả một đất nước, nên nhất định phải làm gương.”
Sự lo lắng của ông lão không phải là không có lý do.


Một khi chuyện này bại lộ, những người thuộc các đảng phái chính trị khác sẽ nhân cơ hội châm ngòi thổi gió kích động quần chúng nhân dân.

Đến lúc đó, tình thế đương nhiên sẽ bất lợi cho anh.
Chẳng qua Bạch Minh Diệp lại nói: “Ba nghĩ quá mức cứng nhắc rồi.

Với cả giờ cũng đâu ai biết Tinh Thần là con gái chú hai sao?”
“Giờ không ai biết, vậy sau này cũng không ai biết à? Giấy không gói được lửa con à.

Người nhà họ Lan và tất cả mọi người rồi cũng sẽ biết! Đến lúc đó có hối hận cũng muộn rồi.” Cái tính lo xa làm quá vấn đề là thói quen của ông.
“Thôi quên đi, ba con cứ như cục đá ấy, có nói nhiều cũng vô ích.” Bà cụ nói xen vào: “Ông cứ ngang ngược đi, Bạch Dạ Kình còn ngang ngược hơn ông.

Hiện tại đã biết rõ sự thật rồi thì sẽ càng không sợ trời không sợ đất, để tôi xem ông không ngăn cản nó như nào?”
Ông cụ hừ một tiếng, thật ra nói muốn ngăn cản cũng chỉ nói ngoài miệng vài câu, chứ chẳng được cái kết quả hành động thực tế gì.

Nhưng không ngờ, thằng nhóc Dạ Kình ngang ngược đã đành, đến cả con bé Hạ Tinh Thần vậy mà cũng giống theo.

Tính tình ông cụ cứng nhắc bảo thủ như đá, nhưng trong lòng không hẳn sắt đá đến vậy.

Hôm nay, khi xem buổi họp báo và thấy bộ dạng kiên định của hai người, trong lòng ít nhiều cũng đã dao động.
Tình yêu tuổi trẻ quả thật không thể cô phụ.

Một khi cô phụ sợ sẽ lỡ mấy chục năm như Lan Đình và Thanh Nhượng.
Hơn nữa, ngay từ đầu khi nhà họ Bạch thuê cô sinh em bé thì đã có lỗi với cô rồi.

Nghĩ đến đó, sắc mặt ông cụ mới dịu đi đôi chút, không căng như lúc đầu nhưng vẫn giữ bộ mặt như cũ, tuyệt không nói ra.
Bởi vì sẽ rất mất mặt.
Xe về tới phủ Tổng Thống.
Lúc này phủ Tổng Thống đang cực kỳ vui.
Hai người vừa xuống xe thì quản gia và người hầu đều đã đứng thành hàng nghênh đón.
“Ngài Tổng Thống, phu nhân Tổng Thống.” Quản gia nói trước, mọi người tiếp lời theo.
Đột nhiên bị gọi như thế, Hạ Tinh Thần có chút không quen, xấu hổ sửa lại mái tóc xõa xuống: “Hiện tại tôi vẫn chưa phải… mọi người cứ gọi tôi như trước đi.”
Quản gia nói: “Cứ gọi trước cho quen.”
Bạch Dạ Kình cởi áo khoác đưa cho quản gia, thản nhiên gật đầu: “Thích ứng trước cũng không tệ, một ngày nào đó rồi cũng sẽ gọi như vậy thôi.”
Cô tức giận trừng anh: “Anh lại hùa bậy theo họ nữa rồi.”
Bạch Dạ Kình không nói gì mà vừa cởi cúc áo vừa đi lên lầu.

Hạ Tinh Thần còn đang nói chuyện với thím Trần, thím Trần không thấy cậu chủ trở về cho nên quan tâm hỏi han vài câu.
Anh vừa đi được một nửa, thấy cô chưa theo kịp thì dừng chân đứng trên cầu thang và nhìn cô.

Tuy anh chưa nói gì nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt vẫn đang nhìn mình.

Cô ngầm hiểu ý, xoay người đi chỗ khác..