Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em

Chương 398: Anh trai chỉ có thể là của cô



Hạ Tuyết Oánh nghe thấy cô nói không cách thì sốt ruột, nói: "Đêm nay em hãy nghĩ cách nhanh lên đi, nếu ngày mai mẹ em chọn trúng, sau này em sẽ không còn cơ hội nữa."

Chủ yếu nhất là bố của cô ta. Khi nãy ông ta còn mang dáng vẻ bắt buộc nhìn cô ta hoảng hốt, dường như ông ta đã mưu tính xong tất cả mọi chuyện, chỉ đợi đến lúc mang cô ta tới trước mặt Cố phu nhân.

Cô ta cũng không muốn đến lo cho gia đình đi, tin tưởng Cố phu nhân cô ta liền không rét mà run.

Nghe thấy Hạ Tuyết Oánh nói thế, Cố Nhã Nhã nói: "Chị Hạ Tuyết Oánh, chị cũng biết anh trai đối với em quan trọng như thế nào. Chị yên tâm, em nhất định sẽ ngăn cản mẹ tìm đối tượng kết hôn cho anh."

Anh trai chỉ có thể là của cô ta, những người phụ nữ khác không được nhòm ngõ.

Nghe thấy cô ta nói như vậy, Hạ Tuyết Oánh mới yên tâm: “Vậy thì tốt, chị cúp máy trước."

Chỉ mong đêm nay cô ta thật sự có thể nghĩ ra cách hay, nếu không cô ta thật sự sẽ bận rộn một trận.

Cô ta hiểu rất rõ tính cách của bố mình, một khi đã quyết định rồi thì mười con trâu cũng không kéo được.

Cô ta muốn gả cho Cung Thiếu Dương, không muốn gả cho Cố Triều Tịch!

"Ừm, bái bai."

Cố Nhã Nhã cúp điện thoại, quay người đi về phía phòng bệnh của Cố Xuân Mính.

Cô ta tuyệt đối sẽ không để mẹ cho anh trai tìm người phụ nữ!

Cố Xuân Mính vừa uống thuốc xong thì nhìn thấy Cố Nhã Nhã vào, khẽ nhíu mày hỏi: "Anh trai của con đâu?"

Bà ta bị anh làm cho tức giận đến mức bệnh cũ tái phát, vậy mà khi nãy anh ta còn không bắt chuyện với bà ta mà đã rời đi.

Cố Nhã Nhã không trả lời mà quỳ xuống luôn trước mặt Cố Xuân Mính.

Thấy cô ta như vậy, Cố Xuân Mính trở nên yên lặng, hỏi: "Nhã Nhã, con làm cái gì vậy?"

Trong trí nhớ của bà ta, bà ta chưa từng bắt cô ta phải quỳ xuống một lần nào, hôm nay là sao?

Chẳng lẽ là lúc nãy bị A Tịch làm cho tủi thân?

Cố Nhã Nhã ngước mắt nhìn Cố Xuân Mính, hết sức trịnh trọng nói: "Mẹ, con có chuyện này muốn nói với mẹ!"

Ban đầu cô ta không muốn nói sớm như vậy, nhưng tình thế bắt buộc, cô ta không thể không nói.

Nếu cứ chần chừ, bên người anh trai sẽ có người phụ nữ khác mất.

Cô ta tuyệt đối không thể chịu đựng chuyện như vậy xảy ra.

Thấy cô ta trịnh trọng như vậy thì hẳn là có chuyện muốn nói với bà, Cố Xuân Mính liền bảo cô ta đừng quỳ nữa: “Con nói đi."

Cố Nhã Nhã vẫn quỳ ngay ngắn, nói: "Mẹ, đã nhiều năm trôi qua rồi, mẹ vẫn đối xử với con rất tốt, rất yêu thương con, nhưng có một việc đã làm cho con phải nơm nớp lo sợ trong cái gia đình này mười mấy năm qua. Có thể con nói rồi mẹ sẽ không hiểu, nhưng chuyện đó thật sự rất quan trọng với con, con không thể không nói. Con, con thích anh trai, con muốn gả cho anh ấy!"



Cô ta không muốn phải che giấu tình cảm của mình nữa.

Cố Xuân Mính bị Cố Nhã Nhã dọa sợ, không tin nổi nhìn cô ta nói: "Nhã Nhã con nói con thích anh trai của con à? Còn muốn gả cho nó? Con nói đùa chuyện gì thế!"

Trời ạ, thật sự là không hề ngờ tới, đứa nhỏ này có biết mình đang nói gì không?

Sao cô ta có thể đi thích anh trai của mình được?

Cố Nhã Nhã kiên định nói: "Mẹ, con không nói đùa. Con thật sự thích anh trai, vào lúc con gặp anh ấy lần đầu tiên vào mười năm trước, con đã thích anh ấy rồi, mười năm qua chưa từng thay đổi!"

Mặc kệ mẹ có nghĩ cô ta như thế nào, hôm nay cô ta muốn nói ra tất cả mọi chuyện ở trong lòng.

Thật lòng thích một người, cô ta không cảm thấy có gì mất mặt, so với mất đi anh, mất mặt có là gì.

Cố Xuân Mính vẫn không tài nào hiểu được, nói với cô ta: "Nhã Nhã, A Tịch lớn hơn con mười tuổi! Con biết chênh lệch mười tuổi là như thế nào không?"

Không phải cô ta nói thích anh là được.

Mười năm là một khoảng cách không hề nhỏ!

Có phải cô ta bị sốt đến mức đầu óc tê liệt rồi không!

Cố Nhã Nhã không hề quan tâm đến nỗi lo của Cố Xuân Mính, nói: "Mẹ, từ nhỏ con đã đi theo anh trai. Anh thích ăn gì con ăn đó, anh thích đọc sách gì con cũng đọc theo, anh thích chơi môn thể thao nào con liền đi học. Giữa con và anh ấy không hề có khoảng cách thế hệ, con hiểu rõ tất cả mọi thứ của anh, chỉ có ở với con thì anh mới hạnh phúc được."

Đúng vậy, trong lòng, trong mắt cô ta đều là anh trai, nếu anh trai ở bên cô ta, cô ta tuyệt đối sẽ dùng toàn bộ tấm lòng của mình để đối xử với anh.

Cố Xuân Mính không ngờ rằng chấp niệm của Cố Nhã Nhã đối với con trai của mình sâu như vậy, trong lòng rất rung động, nghiêm túc hỏi cô ta: “Con nghĩ kĩ thật rồi à?"

Nếu cô ta thật sự muốn ở bên A Tịch thì cũng không phải là không thể.

Mặc dù bọn họ là anh em nhưng lại không phải là anh em ruột, đến lúc đó bà ta có thể công khai thân phận của Nhã Nhã, hẳn là người ngoài cũng có thể tiếp nhận.

Cố Nhã Nhã trịnh trọng nói: "Mẹ, con đã nghĩ kĩ rồi!"

Anh trai chính là giấc mơ của cô ta, cô ta muốn mơ giấc mơ này cả đời, tốt nhất là mãi mãi không bao giờ tỉnh lại.

Trông thấy cô ta kiên định như thế, Cố Xuân Mính nói: "Tốt! Đã như vậy, mẹ đồng ý với con!"

Bà đã nhìn Cố Nhã Nhã từ nhỏ đến lớn, cũng rất thích cô ta, so với đi ra bên ngoài tìm một người xa lạ trở về, không bằng chọn cô ta.

Bà ta từng bị phản bội, bà ta không muốn con của mình lại trải qua những chuyện kinh khủng như thế nữa.

Chỉ có Nhã Nhã mới không phản bội A Tịch, sẽ yêu thương A Tịch thật lòng.

Cố Nhã Nhã nghe Cố Xuân Mính nói thế thì kích động, lập tức từ dưới đất bò dậy, ôm lấy bà ta: “Mẹ, con cảm ơn mẹ!"

Chỉ cần có mẹ tán thành và ủng hộ, cô ta tin rằng anh trai sẽ ở bên cô ta.

Trông thấy Cố Nhã Nhã vui vẻ như vậy, Cố Xuân Mính nói: "Nếu con đã quyết định sẽ ở bên A Tịch thì sáng mai mẹ sẽ để cho truyền thông công bố thân phận của con, sau đó các con đính hôn sẽ không có ai chỉ trích."



Cố Nhã Nhã hoàn toàn không có ý kiến gì, nói: "Được ạ, mẹ nói làm thế nào thì chúng ta làm như thế đó!"

"Ừm, ngoan, đi sang chỗ của anh trai con đi, mẹ ở đây đã có quản gia rồi."

Nếu bà ta đã quyết định thành toàn cho Nhã Nhã, thì nên để cho bọn họ bồi dưỡng tình cảm khắng khít.

"Dạ thưa mẹ."

Tâm trạng của Cố Nhã Nhã vô cùng tốt đẹp, cô ta không ngờ rằng mẹ sẽ đồng ý thật, tất cả những chuyện này cứ như là đang nằm mơ vậy.

Sau này cô ta đã không còn là em của Cố Triều Tịch, mà là vị hôn thê của anh.

Sau khi Cố Nhã Nhã đi rồi, Cố Xuân Mính nói với quản gia: "Ông gọi điện thoại cho Hạ Vinh, nói cho cậu ta biết không cần tìm các cô gái nữa, chúng ta đã có thí sinh."

"Vâng, thưa phu nhân."

Quản gia trả lời một câu, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Vinh: “A lô, Hạ đổng."

Hạ Vinh cười nói một câu: “Cố quản gia, phu nhân dặn dò gì à?"

Cố quản gia nói: "Đúng vậy, phu nhân bảo tôi nói với cậu không cần buổi chiều làm chuyện bà ấy bảo cậu làm nữa, bà ấy đã tìm ra người con gái thích hợp."

Lời nói của Cố quản gia làm Hạ Vinh kinh ngạc, anh ta lập tức hỏi: "Không biết là tiểu thư nhà ai vậy?"

Anh ta mưu tính lâu như vậy, vậy mà trong lúc mấu chốt lại nhảy ra một tên cản đường phá hỏng chuyện!

Cố quản gia không định giấu diếm với, nói với anh: "Là tiểu thư Nhã Nhã!"

"Nhã Nhã, tiểu thư..."

Hạ Vinh đơn giản không thể tin vào tai của mình.

Tại sao lại xảy ra chuyện này!

Phu nhân điên rồi à!

"Tôi đã nói xong rồi, tôi cúp máy đây."

Cố quản gia nói dứt lời thì cúp điện thoại.

Hạ Vinh nắm thật chặt điện thoại, cắn răng nghiến lợi phun ra một câu: “Ai cũng không thể ngăn cản tôi gả Tuyết Oánh vào trong gia đình này!"

Tô Vũ Đồng không thể, Cố Nhã Nhã cũng không thể!

Vì sự phát triển của Hạ gia, anh ta sẽ gạt bay từng viên đá cản đường một.

Trong phòng bệnh của Cố Triều Tịch ở Bệnh viện Hiệp Hòa, Cố Nhã Nhã mặt mũi tràn đầy vui mừng đi vào.