Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em

Chương 215: Kinh hãi tột độ



Nam chính nghe thấy giọng cô thì hơi động đậy, yếu ớt ngước mắt lên, khoé miệng khẽ cong lên, nói một câu:

- Nàng đến rồi.

Sau đó ngất đi.

Cô thấy nam chính ngất đi, ánh mắt run rẩy trái tim đau nhói, lập tức cõng anh chạy ra ngoài.

Diễn đến đây đạo diễn hô một tiếng:

- Cắt!

Sau đó vô cùng hài lòng cười nói:

- Chân Hy Đông Thần, rất tốt rất tốt, hai người đều nắm bắt được tình cảm và cảm xúc rất đúng lúc, chúng ta quay cảnh tiếp theo, chạy trốn khỏi nhà lao, mọi người chuẩn bị.

- Vâng!

Mọi người nghe thấy đạo diễn Trương nói, lập tức bắt đầu chuẩn bị.

Sắp xếp bối cảnh, dặm lại trang điểm, đọc lời thoại.

Cung Thiếu Vũ thấy Chân Hy bận rộn như vậy, không đi làm phiền cô, chỉ lặng lẽ nhìn cô.

Người con gái này lúc không dữ dằn, thật ra rất đáng yêu.

Diễn người phụ nữ si tình, còn diễn rất tốt nữa.

- Action!

Máy quay, tấm hắt sáng chuẩn bị xong, bắt đầu theo tiếng của đạo diễn, Thôi Chân Hy cõng nam chính từ nhà lao xông ra, đằng sau là rất nhiều binh lính đuổi theo.

Một người đàn ông mặc quần áo thống lĩnh cấm quân, treo dây phi đến chặn Chân Hy lại, giương kiếm:

- Nữ tặc to gan, lại dám đêm khuya đi cướp ngục, ngươi nên biết nếu như Mộ Ngôn cất giấu long bào thì chính là đại tội mưu phản! Để hắn lại, bổn thống lĩnh sẽ cho ngươi toàn thây!

Chân Hy giương con mắt lạnh lùng, không nói lời nào, trực tiếp xuất kiếm.

Sau ba chiêu thống lĩnh cấm quân bị thương, Chân Hy dắt nam chính chạy ra ngoài.

Thống lĩnh cấm quân tức giận, hô một tiếng:

- Bắn tên!

Nghe thấy hiệu lệnh, xe đạo cụ lập tức được đưa vào, nhân viên đạo cụ ấn công tắc, các mũi tên nhựa màu đen lần lượt được bắn ra hướng về phía hai người Thôi Chân Hy.

Theo kịch bản, Chân Hy lập tức chặn mũi tên bảo vệ nam chính.

Cô dùng kiếm chặn trước, sau đó theo kịch bản cánh tay bị thương kiếm rơi xuống, cô đổi sang dùng áo choàng đỡ lấy mũi tên.

Lúc này Cung Thiếu Vũ nhìn thấy một chiếc tên, lại bắn xuyên qua áo choàng trong tay cô đâm vào tấm bảng hiệu ven đường, bỗng cảm thấy không đúng, lập tức lấy một cái khiên đi vào.

Đạo diễn thấy Cung Thiếu Vũ lộn xộn đi vào, tức giận hô:

- Cắt cắt cắt!

Lúc này cái khiên Cung Thiếu Vũ đang cầm phát ra ba tiếng "leng keng" lanh lảnh.

Thôi Chân Hy và Đông Thần bỗng cảm thấy sau lưng lạnh toát.

Mũi tên nhựa căn bản không thể phát ra âm thanh như thế này.



Cung Thiếu Vũ vứt khiên trong tay đi, quay người nhìn về phía Thôi Chân Hy, lo lắng hỏi:

- Không sao chứ, có bị thương không?

Thôi Chân Hy kinh hãi, khẽ lắc đầu.

Vừa rồi nếu không phải anh phát hiện nhanh, e là đã có án mạng.

Đông Thần là diễn viên trẻ tuyến một, ý thức được ban nãy nguy hiểm thế nào, lập tức đứng dậy, nổi giận đùng đùng chất vấn:

- Đạo diễn, chuyện này rốt cuộc là thế nào!

Tại sao lại có mũi tên thật ở trong xe đạo cụ?

Đạo diễn Trương bị doạ cho đơ người, nghe thấy lời của Đông Thần, lập tức nổi giận hét to một tiếng:

- Đạo cụ, cút ra đây!

Sao cậu ta có thể để xảy ra loại sai lầm thấp hèn này!

Vừa rồi nếu không phải Cung Thiếu Vũ phát hiện kịp thời, e rằng tổ kịch sẽ gặp phải phiền phức.

Bộ phim mà làm ảnh hưởng đến tính mạng, chỉ sợ là phải ngừng quay.

Nhân viên đạo cụ sợ tới nỗi mặt cắt không còn giọt máu, vội vàng đến trước mặt đạo diễn, úp úp mở mở nói:

- Đạo diễn, không liên quan đến tôi, tên đều là do trợ lí đạo cụ xếp vào, tôi chỉ ấn công tắc.

Sớm biết vậy cậu ta đã không lười nhác, đi kiểm tra kĩ lain một lần.

Thật là hối hận chết mất.

- Tên trợ lí đáng chết đó đâu?

Đạo diễn Trương mặt mày xám xịt hỏi, trong mắt hừng hực lửa giận.

Nhân viên đạo cụ sợ sệt lắc đầu, tỏ ý không nhìn thấy.

Đạo diễn Trương bị làm cho tức điên, hét lớn:

- Phó đạo diễn, báo cảnh sát!

Có người làm loạn trong tổ kịch của ông, việc này ông tuyệt đối không nhân nhượng.

Ai muốn ngăn cản tiến độ bộ phim mới của ông, ông sẽ liều mạng với người đó.

- Vâng, đạo diễn Trương!

Phó đạo diễn đáp lại một câu, vội lấy điện thoại ra báo cảnh sát.

Đông Thần vẫn còn sợ hãi, nói thế nào cũng không muốn quay cảnh này, hiện tại cũng không có diễn viên đóng thế nào có hình thể tương đương với anh, cuối cùng Cung Thiếu Vũ vì muốn Thôi Chân Hy nhanh chóng kết thúc công việc hôm nay, nên đã làm người đóng thế cho Đông Thần.

Bắt đầu diễn từ cảnh chạy khỏi nhà lao.

Thôi Chân Hy thấy anh không màng đến an nguy của bản thân cùng cô diễn, trong lòng có chút cảm động, không nói mấy lời đuổi Cung Thiếu Vũ cút đi nữa.

Mấy người hay đồn đại linh tinh ở phim trường, thấy biểu hiện của Cung Thiếu Vũ, cũng không lan truyền tin nhảm nữa, vì họ tin rằng thái độ của Cung Thiếu Vũ với Thôi Chân Hy tuyệt đối không phải là trêu đùa, dùng cả tính mạng để ở bên cạnh, vậy phải có dũng khí lớn lắm.

Nhận ra trước đây họ đã hiểu lầm quan hệ của hai người, mọi người có chút xấu hổ, bắt đầu thay đổi thái độ với hai người họ.

Trợ lý đạo cụ không hoàn thành được vụ này, ngược lại còn bị cảnh sát truy bắt khắp nơi, hắn vội vàng liên hệ với chị Lý.

Chị Lý đâu biết hắn lại ngốc như vậy, mắng:



- Cậu không thể ở phòng quần áo, động tay động chân tí với nước trà sao? Sao lại làm cái chuyện để người khác một phát là đoán ra được là do cậu vậy! Sao lại ngốc thế chứ!

Lúc cô ta cùng Châu Lệ Đồng ở tổ kịch, thấy hắn rất lanh lợi, không ngờ cũng chỉ là một cái hố.

Trợ lý đạo cụ thấy cô ta lại chửi mình ngốc, cũng nổi giận, trực tiếp uy hiếp:

- Chị mau nghĩ cách cho tôi, nếu tôi bị bắt, tôi nhất định sẽ khai ra chị!

Người không vì mình Trời chu Đất diệt, bây giờ không phải là lúc nói đạo nghĩa.

Chị Lý nghe xong, tim hơi căng thẳng, nói:

- Cậu đợi đã, lát nữa tôi sẽ trả lời cậu.

Nói xong, lập tức tắt máy, gọi cho Châu Lệ Đồng, nói chuyện tên trợ lí đạo cụ uy hiếp cho Châu Lệ Đồng nghe.

Châu Lệ Đồng nghe xong, suýt chút nữa ném điện thoại, tức giận nói:

- Em không tin không có chuyện gì tiền không giải quyết được, đưa thêm cho hắn một trăm vạn, để hắn gánh chuyện này, chị bảo hắn gánh xong là có tiền, ngồi tù ra vẫn có thể bắt đầu lại từ đầu, nếu như không chịu, cũng vẫn phải ngồi tù, sau khi ra tù sẽ không có gì cả!

Thật là ngu ngốc hết thuốc chữa, thành công thì ít hỏng việc thì nhiều!

Nếu không phải để đối phó với cảnh sát, cắt đứt quan hệ, không để liên luỵ tới cô ta, thật sự cô ta không muốn đưa dù chỉ một xu!

Chị Lý nghe thấy Châu Lệ Đồng tức giận, không dám nhiều lời, vội đáp một tiếng:

- Vâng!

Châu Lệ Đồng cúp máy, lửa giận trong lòng càng lúc càng lớn.

Cô ta cảm thấy bản thân dạo gần đây thật sự xui xẻo, làm gì cũng không thuận lợi, cho nên quyết định không tự mình ra tay trị Thôi Chân Hy nữa, đặt sự chú ý sang mẹ của Cung Thiếu Vũ.

Cô ta dường như lâu rồi chưa gặp bà.

Hôm nay trời quang mây tạnh, rất thích hợp để hẹn bà ra ngoài uống cafe.

Nghĩ vậy, cô ta cười, trực tiếp gọi điện cho mẹ Cung Thiếu Vũ:

- Bác gái, cháu là Lệ Đồng ạ, bác có rảnh không, chúng ta cùng ra ngoài uống cafe nhé ạ.

Quan hệ giữa Châu Lệ Đồng và Cung Thiếu Vũ không tồi, cho nên mẹ Cung Thiếu Vũ rất thích Châu Lệ Đồng, cười nói:

- Được, gần công ty bác có tiệm cafe mới mở khá ổn, cháu qua đây nhé.

Nghe bà đồng ý vui vẻ như vậy, Châu Lệ Đồng vô cùng thích thú:

- Vâng, bây giờ cháu sẽ qua ạ.

Mười lăm phút sau, hai người ngồi ở tiệm cafe Newsmy, hỏi han vài câu, rồi gọi cafe.

- Bác gái, cháu có chuyện không biết có nên nói không.

Châu Lệ Đồng muốn nói rồi lại thôi, ánh mắt khẩn thiết.

Bà Cung nhiệt tình cười:

- Lệ Đồng à, cháu và Thiếu Vũ là bạn, có chuyện gì cháu cứ nói đi.

Nghe thấy bà nói vậy, Châu Lệ Đồng dùng thìa khuấy cà phê, bộ dạng lúng túng:

- Vậy cháu nói xong, bác nhất định không được nói với Thiếu Vũ là cháu nói đâu đấy ạ.