Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 208



CHƯƠNG 208

Anh nâng tay phải lên, nhẹ nhàng chạm vào cổ Đường Hoài An, nếu như giữa bọn họ không có cuộc cãi vã đầy thuốc súng như lúc nãy, chỉ nhìn động tác, thậm chí là người bên ngoài sẽ coi rằng đây là một đôi vợ chồng đang tình chàng ý thiếp.

Trái tim Đường Hoài An co rút đau đớn, giọng điệu của Mạc Tư Quân rất dịu dàng, nhưng mà đều nói những lời lẽ đanh thép. Anh nhẹ nhàng vuốt ve chiếc cổ trắng ngần và mịn màng của cô, nơi nào anh đặt tay đến, nơi đó đều trở nên run rẩy.

Cô hiểu mình như thế này là bởi vì đang khẩn trương và sợ hãi.

Đường Hoài An căm ghét, nghiêng đầu qua tránh né bàn tay của Mạc Tư Quân, nhưng mà một giây sau lại bị người đàn ông nắm lấy cằm bằng một lực đạo nặng nề. Mạc Tư Quân cao hơn cô đúng một cái đầu, Đường Hoài An không thể không bị ép nhìn mặt anh, gương mặt đó chậm rãi đến gần, khoảng cách giữa hai người dần dần được rút ngắn.

Đường Hoài An vô thức muốn giãy giụa, Mạc Tư Quân lại lên tiếng trước.

“Nghe lời của tôi, tốt nhất nên ngoan một chút, có lẽ tôi sẽ vì lòng trắc ẩn nhất thời của mình mà nhẹ tay với cô.”

Trong giọng nói tràn ngập ý vị áp chế, trong lòng của Đường Hoài An khó mà kiềm chế bùng nổ một cơn giận, mỗi một lần đều sâu sắc hơn so với lần trước, ngọn lửa đó giống như trong nháy mắt đốt cháy tế bào quanh người cô.

Lần này, từ đầu đến cuối Đường Hoài An chưa từng cảm thấy mình muốn khóc, trong đôi mắt trong suốt của cô lộ ra một sự kiên định, gần như là gằn từng chữ: “Vậy thì tôi cũng nói một lần cuối cùng, cho dù anh có làm gì tôi đi nữa, tôi cũng sẽ không đồng ý di chuyển vị trí.

Tôi đã hoàn thành phương án cuộc thi thiết kế áo cưới, bây giờ tất cả mọi chuyện đều phải được tiến hành theo quá trình, không được làm lộn xộn, bây giờ anh lại kêu tôi lập tức giao quyền phụ trách vào trong tay của Hứa Cát Anh? Mạc Tư Quân, đó là tâm huyết của tôi, không có đạo lý như vậy?

Mạc Tư Quân cười một cách khoa trương: “Một cuộc điện thoại của tôi là có thể để cô mất công việc, cũng có thể dùng một câu nói của tôi mà cô trở thành phó tổng giám đốc và tổng giám bộ phận thiết kế tập đoàn Mạc thị, cũng có thể động ngón tay liền để công ty thiết kế Hoa Uẩn trở thành công ty thuộc chi nhánh của tôi. Cô cảm thấy với quyền lực này, tôi còn cần phải ở đây lãng phí thời gian để thương lượng với cô nữa à?”

Gương mặt của Đường Hoài An nóng lên, là bởi vì xấu hổ, nhưng mà không phải đối với Mạc Tư Quân, mà là cô đang đối với mình, đối với mẹ.

Thật ra thì Mạc Tư Quân nói không sai, tất cả mọi chuyện này anh hoàn toàn không cần phải bỏ ra một chút sức lực là có thể dễ dàng làm được nó. Nhưng mà cô thì làm không được, bởi vì cô không đủ quyền lực, cho nên cô chỉ có thể chịu đựng, chỉ có thể bị anh tùy ý sắp xếp.

Trong nháy mắt, Đường Hoài An đã mất đi hứng thú và sức lực để tiếp tục tranh luận với anh, đúng vậy đó, cô không có cổ phần, cô lấy cái gì để đấu với anh cơ chứ?

Trong lòng lướt qua một tia đắng chát, cô khẽ cắn môi, nhìn Mạc Tư Quân, trong giọng nói có sự tuyệt vọng: “Đúng là tôi đã xem thường Mạc tổng rồi, thật sự là tôi đã quên mất người giống như anh chắc là từ trước đến nay đều hiểu trừng phạt lòng người là như thế nào, không dẫm đạp lên chỗ đau của người khác, anh tuyệt đối sẽ không dừng tay.”

Mạc Tư Quân nhẹ nhàng cười một tiếng, từ chối cho ý kiến, nhưng mà lại không tiếp lời Đường Hoài An.

Anh nhìn cô, chậm rãi buông bàn tay đang nắm cằm cô ra, xoay người đi về phía bàn làm việc, sớm đã đổi thành giọng điệu lạnh như băng giải quyết công việc chung: “Tôi phải làm việc rồi.”

Đường Hoài An im lặng bước ra khỏi phòng làm việc của anh.

Một tuần trôi qua, trong lòng của Đường Hoài An vô cùng bực bội, những tấm ảnh mà Triều Thế Minh cho mình xem, cuộc điện thoại mà đêm hôm đó Mạc Tư Quân đã nhận trong phòng ngủ, ngày hôm đó Mạc Tư Quân viếng mộ mẹ của mình trên núi Vân Mục, sau đó có một nhóm người đánh lén anh…

Đường Hoài An vẫn còn chưa làm rõ tất cả các vấn đề này, nhưng mà mối quan hệ của cô và Mạc Tư Quân lại rơi xuống điểm đóng băng một lần nữa, Đường Hoài An cảm thấy cuộc sống của mình giống như là một vũng nước đọng, nó không khô, nhưng mà cũng không dao động, thậm chí có thể cảm nhận được sinh mệnh của mình đang dần dần tan biến một cách rất rõ ràng.