Tôi Tưởng Đó Chỉ Là Tiểu Thuyết Trọng Sinh Bình Thường

Chương 96



Edit: Dưa Hấu

---

Mí mắt tôi nặng trĩu nhưng tôi đang dần dần tỉnh dậy.

Đôi mắt của Edith nhìn chằm chằm vào tôi qua những hình ảnh rải rác trong giấc mơ, giữ chặt tôi đến phút cuối cùng.

"Ưm......"

Tôi rên lên một tiếng nhỏ và mở mắt ra.

Trong khoảnh khắc, đầu tôi trống rỗng. Điều duy nhất tôi nhớ là ngực phập phồng đầy tức giận của người đàn ông trước mặt tôi.

'Đã xảy chuyện gì?'

Tôi đảo đôi mắt nặng trĩu từ bên này sang bên kia, ký ức gần nhất của tôi là khoảnh khắc tôi suýt bị một kẻ điên giết chết.

'Thời gian đã trôi bao lâu kể từ lúc đó?'

Tôi vặn vẹo cơ thể cứng đờ của mình, và cánh tay trên cơ thể tôi càng ôm chặt tôi hơn.

"Ưmm."

"Edith......?"

Giọng nói trầm thấp của Killian vang lên.

'Ồ, là Killian.'

Một cảm giác nhẹ nhõm trào dâng trong tôi khi tôi nhận ra mình đang được ôm bởi Killian.

"Edith. Em tỉnh rồi à?"

"Killian......"

"Đừng lo. Chúng ta đang ở trong dinh thự và em đã an toàn rồi. Mọi chuyện ổn rồi......"

Bàn tay to lớn của Killian vỗ nhẹ vào lưng tôi.

"Em đã ngủ bao lâu rồi?"

"Em đã ngủ được nửa ngày. Thật may mắn, anh nghĩ em không bị chấn thương sọ não, em chỉ ngất đi vì kiệt sức thôi."

"Em không thể tin được rằng anh đang ngủ cùng với người đã ngất xỉu."

Tôi huých Killian, nhưng anh ấy trông hài lòng một cách đáng ngạc nhiên.

"Em không chịu buông anh ra."

"Hả? Thật ư?"

"Bởi vì em nắm chặt quần áo của anh ngay cả khi em bất tỉnh, và em liên tục tìm anh trong giấc mơ của mình."

Thật kỳ quặc, vì tôi không mơ về Killian.

"Vậy sao......? Em xin lỗi."

"Đừng xin lỗi. Anh muốn em tiếp tục tìm kiếm anh như vậy trong tương lai. Em sẽ gặp rắc rối lớn nếu em gọi tên người khác, vì vậy tốt nhất em nên nghĩ về anh, ngay cả trong giấc mơ."

Tôi nghĩ anh ấy là một nam chính ám ảnh thứ hai, nhưng anh ấy có tính cách kiên định.

Dù sao đi nữa, anh ấy vẫn liên tục vỗ và vuốt lưng tôi, cố gắng trấn an tôi.

Tôi chỉ đang tận hưởng sự vỗ về của anh ấy như thể anh ấy đang dỗ dành một đứa trẻ. Nó thực sự khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn.

"Đã xảy ra chuyện gì thế......?"

Đó là tất cả những gì tôi có thể nghĩ ra để nói.

Dù sao, tôi cần biết chuyện gì đã xảy ra.

"Anh nên kể từ đâu nhỉ?"

"Ừm...... bắt đầu từ lúc anh tìm thấy em thì sao?"

Killian thở dài và vỗ nhẹ lưng tôi, chậm rãi nói.

"Khi em nói với anh rằng em sẽ đi ra ngoài với một mình Lize... anh đã có một cảm giác có điều gì đó không ổn lắm."

"......thật thú vị. Có lẽ anh có một linh cảm mạnh mẽ?"

"Anh cũng không rõ. Thật ra hôm qua, Lize đã hỏi anh về kế hoạch hôm nay của anh như thế nào."

"Và?"

"Anh đã nói dối rằng sáng nay anh phải ra ngoài."

Tôi nhất thời không nói nên lời.

Tôi không thể tin rằng Killian, nam chính thứ hai lại nghi ngờ Lize đến mức nói dối.

Bây giờ, thế giới này dường như không còn là một phần của câu chuyện của "Tôi từ chối sự ám ảnh của anh".

"Dù sao thì, anh giả vờ đến cung điện vào buổi sáng, sau đó quay lại và đi đến phố Le-Belle Marie cùng với hai hiệp sĩ của mình, cố gắng giả vờ như chúng ta tình cờ gặp nhau."

"Anh có nghĩ ba người đàn ông trưởng thành đến phố Le-Belle Marie có thể gọi là 'tình cờ' không?"

"Điều đó không quan trọng."

Tôi cười, như thở dài, rồi gật đầu.

"Tiếp đi."

"Thật dễ dàng để tìm thấy Lize trên phố Le-Belle Marie, chỉ cần đi đến nơi mọi người đang liếc nhìn."

Ồ, vẻ uy quyền của người phụ nữ đẹp nhất thế giới!

"Nhưng khi anh đến gần, có điều gì đó không ổn. Anh thấy Lize và người hầu của mình, nhưng... em và người hầu của em lại không thấy đâu cả. Khi anh hỏi Lize rằng em đang ở đâu, thì cô ấy nói rằng cô ấy cũng đang tìm em vì em đột nhiên biến mất."

Tôi cảm thấy đầu ngón tay mình lạnh đi.

Rõ ràng là cô ấy đang nói dối về sự biến mất đột ngột của tôi.

Dù hiệu sách có đông đến cỡ nào đi nữa thì Lize cũng không khó để tìm thấy tôi. Ngoài ra, tôi chưa từng rời khỏi kệ sách nơi chúng tôi đã chia tay ban đầu.

Nhưng tại sao cô ấy lại nói dối?

"Vì vậy, anh đã rất hoảng sợ, sau đó hầu gái của em chạy đến chỗ anh và nói rằng em chưa rời khỏi đó, và cô ấy chỉ vào một con hẻm, anh đã nhanh chóng tìm kiếm nơi đó, và anh đã tìm được em cùng với tên điên đó trong một ngôi nhà bỏ hoang ở cuối con hẻm."

"Em hiểu rồi......"

"Nếu không có cô hầu gái đó, em có thể đã gặp rắc rối lớn...... không, chúng ta đừng nói về chuyện này nữa. Nó quá khủng khiếp."

Tôi gật đầu một lần nữa.

"Em có phiền nếu anh hỏi em điều này không?"

"Hỏi đi."

"Làm thế nào em lại rơi vào tình cảnh đó?"

"Hah...... chắc chắn rồi. Đó là một câu chuyện dài, nhưng có lẽ em nên bắt đầu từ lý do tại sao em lại xuất hiện trong con hẻm đó để không bị hiểu lầm."

Lize đã yêu cầu tôi đừng nói điều này vì cô ấy sẽ gặp rắc rối nếu đến tai Cliff, nhưng tôi nghĩ mình không cần phải giữ bí mật về chuyện đó trong khi cô ta đã nói dối về sự mất tích của tôi.

Tôi bình tĩnh kể lại việc chúng tôi đi vào hiệu sách mà cô ấy giới thiệu và dành khoảng một giờ để chọn sách, cô ấy biến mất như thế nào khi tôi chọn sách xong, tôi ra khỏi cửa hàng một mình và gặp tên điên đó như thế nào, tôi đã bị hắn ta kéo đi ra làm sao và không một ai giơ tay ra giúp tôi.

Killian không nói gì trong suốt thời gian tôi kể chuyện. Anh ấy thậm chí còn không hề nhúc nhích.

Anh ấy chỉ lắng nghe tôi mà không phát ra âm thanh nào.

"Đó là bề nổi lý do tại sao em lại ở trong ngôi nhà bỏ hoang cùng với tên đó."

"......em nói như thể còn câu chuyện khác đằng sau vậy."

"Vâng, thật kỳ lạ khi tên đó lại xuất hiện ở đấy."

Tôi vẫn đang chăm chú nhìn vào xương ngực rắn chắc của Killian, nhưng bằng cách nào đó tôi có thể cảm nhận được ánh mắt sắc lẹm của anh ấy.

"Nói anh nghe."

"Em hỏi anh ta làm sao biết em ở đây và anh ta nói rằng anh ta tình cờ nghe thấy ai đó nói trong bữa tiệc trà. Nhưng chỉ mới hai ngày trước em mới quyết định đi chơi với Lize."

"Anh ta có nói người đó là ai không?"

"Anh ta hỏi em sẽ tặng gì cho anh ta nếu anh ta nói cho em biết, vì vậy em đã không hỏi."

Killian nghiến răng.

"Dù đó là ai đi nữa, điều đó thật kỳ lạ. Phải chăng người đó đã biết trước em sẽ quyết định đến phố Le-Belle Marie?"

"Đúng vậy. Chỉ là phỏng đoán thôi, nhưng...... có người có thể đoán trước được điều này mà phải không?"

"......ý em là Lize."

Tôi không trả lời.

Killian cũng không nói gì, chỉ ôm tôi thật chặt. Đến tôi còn không tin được điều này huống chi là anh ấy.

"Chuyện gì đã xảy ra với người đàn ông đó?"

"Anh không biết đây là tin tốt hay xấu nữa, nhưng Fred Sicily, người đang nổi cơn thịnh nộ trong tù...... đã tự sát hai giờ trước."

"Cái gì?"

Tôi hít một hơi, nhìn lên.

Killian cũng nhìn xuống tôi và bày ra một biểu cảm khó hiểu.

"Thật tốt khi tên điên đó không thể làm tổn thương em nữa, nhưng thật tiếc khi cơ hội điều tra rõ hơn về vụ án đã bị mất đi."

"Em đoán chúng ta sẽ không bao giờ biết được hắn ta đã nghe lỏm từ ai ở buổi tiệc trà."

Killian gật đầu. Anh do dự một lúc rồi nhẹ giọng nói.

"Anh xin lỗi vì đã đổ lỗi cho em lúc đó...... Anh đã quá sốc và lo lắng đến mức không nhận ra...... không, không, không, đó chỉ là lỗi của anh thôi."

Tôi nhớ anh ấy đã ôm tôi vào lòng như một cô công chúa và tức giận nói rằng đây là báo ứng của tôi khi đi khắp nơi tán tỉnh đàn ông.

Tôi định nói không sao, nhưng Killian tiếp tục, "Anh không biết tại sao mỗi khi đứng trước mặt em, anh lại thốt ra những điều ác ý. Có lẽ anh đã biến việc đổ lỗi cho em thành một thói quen. Anh xin lỗi."

Tôi cười nhẹ.

Không lâu trước đây, tôi đã làm sáng tỏ những hiểu lầm của mình về Killian.

Tôi nghĩ tôi biết tại sao anh ấy lại làm vậy.

"Đó không phải lỗi của anh, Killian."

"Đương nhiên, những người bịa đặt tin đồn về em và lan truyền chúng mới là những người tồi tệ nhất, nhưng anh cũng có trách nhiệm khi tin nó và đối xử tệ bạc với em."

'KHÔNG. Anh chỉ bị điều khiển bởi tác giả. Một nhân vật đơn thuần sao có thể vùng dậy trước người tạo ra mình?'

Và tôi nghĩ giờ đây anh gần như thoát khỏi sự kiểm soát của tác giả và đương nhiên là nhờ công của tôi.

Nhưng tôi không thể giải thích điều này nên tôi chỉ có thể gật đầu.

Đột nhiên, Killian đùa giỡn quấn tóc của tôi quanh ngón tay anh ấy.

"Nhân tiện."

Hừmm. Đó là một mở đầu có mùi không thơm......

"Anh đã kiểm tra 'hành lý' mà hầu gái của em đã đóng gói."

Xong con ong......

"Anh không ngờ em lại thích những cuốn sách mạnh mẽ như vậy đấy."

"Haha...... đó là...... e hèm! Ý em là......"

"Chà, anh đoán em có rất nhiều sở thích khác nhau. Em có một cuốn về công chúa bị S bởi người hộ tống của mình, một cuốn khác về một nữ bác tước bắt đàn ông phải quỳ dưới chân mình...."

"Đ-đó là bởi vì...... Em không biết anh thích thể loại nào!"

Tôi không thể nói mình là người ăn tạp, có thể nhai mọi thứ, nên tôi nói lung tung làm cái cớ, nhưng bàn tay đang quấn tóc tôi dừng lại.

"Điều em nói có nghĩa là... em đã mua những cuốn sách đó để tham khảo khi ngủ với anh?"

"G-gì, để tham khảo á? Đúng thế, để tham khảo......!"

Rồi Killian bắt đầu cười. "Em là một người hiếu học một cách dễ sợ, anh thích điều đó, nhưng..."

Bàn tay to lớn của anh trên lưng tôi từ từ trượt xuống.

"Anh có xu hướng thích áp dụng thực hành hơn, nên là..."

Toàn bộ cơ thể tôi căng cứng trước bàn tay đang di chuyển chậm rãi trên cơ thể tôi.

"Anh hi vọng em sớm khỏe lại. Vì anh muốn áp dụng những lý thuyết em đã học vào thực tế."