Tôi Tưởng Đó Chỉ Là Tiểu Thuyết Trọng Sinh Bình Thường

Chương 93



Edit: Dưa Hấu

---

"Fred. Anh không có nghĩa vụ phải chấp nhận lời xin lỗi của tôi, nhưng việc gọi tôi là 'không phải loại người phải xin lỗi' nghe có vẻ như là điều mà tôi nên kiểm điểm chính mình."

"Cái gì?"

Fred trông thực sự bối rối. Chuyện méo gì đang diễn ra thế này?

"Em luôn là một người phụ nữ kiêu ngạo, coi thường người khác, một tiểu quỷ độc đoán, việc em xin lỗi thật là nực cười."

À...... Fred.

Cho dù hắn ta không giống con mực, nhưng tôi vẫn sẽ từ chối hắn ta.

"Vậy tôi đoán, điều đó chẳng có ý nghĩa gì khi anh đã khóc vì tình yêu đích thực của mình trong khi chẳng hiểu rõ về tôi."

"Cái gì?"

"Fred. Anh có biết tôi phải chịu đựng bao nhiêu người đàn ông như anh không, tất cả bọn họ bám đến vì ngoại hình và họ của tôi. Anh biết đôi mắt luôn thèm thuồng đó kinh tởm đến mức nào không?"

Máu tôi sôi lên.

Nhưng tôi lại nghe thấy một âm thanh khác trong đầu mình.

[Cái chết của Edith Ludwig với tư cách là một nhân vật phản diện sẽ đưa câu chuyện trở lại mạch ban đầu. Còn ba phút nữa tới cái chết.]

Đúng vậy, thời gian tử vong đã được kéo dài thêm ba phút nữa!

Tôi không biết mình có thể kéo dài nó thêm bao lâu nữa, nhưng tôi phải kiên trì lâu nhất có thể.

"Lúc đầu, tôi đã nghĩ anh khác biệt, nhưng cuối cùng, anh cũng nói những lời như bao người khác. Anh nhớ không?"

"N-nói gì vậy......"

"Anh nói, 'Khi nào em định giao cơ thể của mình cho tôi?' Nếu anh không cung cấp nhiều thông tin và tặng tôi nhiều quà như vậy..."

"Đó không phải là điều hiển nhiên sao?"

"Điều đó có nghĩa là...... mục tiêu của anh ngay từ ban đầu là cơ thể của tôi, và anh không thể nhét thêm hai chữ 'tình yêu' vào đó được.

Hơi thở của Fred trở nên dồn dập.

Tôi tự hỏi liệu mình có đang khiêu khích hắn ta không, nhưng tôi cần chỉnh lại trí nhớ của hắn ta. Ký ức méo mó của một người đàn ông luôn coi mình là nạn nhân đáng thương.

"Tôi thực sự thất vọng về điều đó và đó là lý do tại sao tôi cắt đứt liên lạc với anh. Đôi khi tôi tự hỏi liệu tôi có hiểu nhầm anh không, nhưng cách nói chuyện hôm nay của anh với tồi thì có vẻ tôi không hề sai."

Fred dường như không biết chính xác mình đã làm gì sai, nhưng động lực bùng cháy lúc trước của hắn ta đã giảm dần.

"Tôi xin lỗi vì đã không như mong đợi của anh. Tôi là một người hoàn toàn khác với những biệt danh như tiểu quỷ hay rắn độc của Riegelhoff, tôi chỉ là một cô gái bình thường mà thôi".

"Vậy tại sao em lại làm thế với đàn ông? Em chơi bài giả vờ trao trái tim em cho họ, lợi dụng cho đã rồi bỏ rơi họ!"

"Tôi mới là người bị đàn ông lợi dụng. Họ tìm đến tôi và thì thầm rằng họ yêu con người thật của tôi, nhưng cuối cùng họ muốn cơ thể của tôi và tôi từ chối họ!"

"Không đời nào......!"

"Chà, kể từ khi kết hôn, tôi đã sống cuộc sống theo cách tôi muốn. Bữa tiệc duy nhất tôi tham dự trong năm nay là Quốc khánh, tôi không quan tâm mọi người tụ tập ở đâu, tôi chỉ đọc sách và sống trong yên lặng. Nhàm chán phải không?"

Tôi mỉm cười với Fred và bước đi chậm rãi. Tôi bước tới cửa sổ và giả vờ suy nghĩ khi nhìn ra ngoài, mặc dù rất khó nhìn ra ngoài do bụi bám dày trên cửa sổ.

Tôi khá lo lắng khi giả vờ thờ ơ với một người đàn ông cầm dao găm phía sau.

"Nếu anh ở bên tôi, tôi đảm bảo sau nửa năm anh sẽ phát ngán, tôi không phải là cô gái trong tưởng tượng của anh."

"Không không......! Edith của tôi là......!"

"Edith trong tưởng tượng của anh có lẽ là loại phụ nữ quyến rũ chuyên quyến rũ đàn ông, khiến cho họ phải quỳ dưới chân cô ấy, rồi trao cho họ những điều ngọt ngào khi đêm đến, phải không?"

Fred không trả lời. Chắc là tôi đã đâm trúng tim đen.

"Anh có biết gần đây tôi đọc gì không? Nó có tên là 'Nông nghiệp cho vùng Bắc Trung Bộ của Đế Quốc', và chương phân biệt đậu biển và đậu xanh đã gây ấn tượng lớn với tôi. Hôm nay tôi phải đi mua một đôi tất mới vì đôi tất tôi thường mang bị rách ở ngón chân, gần đây tôi hơi bị táo bón và đầy hơi..."

"D-dừng lại! Đừng nói điều đó! Đừng làm hỏng Edith của tôi!"

Đúng như dự đoán, hắn ta chỉ đang cố gắng biến tôi thành một người phụ nữ như trong trí tưởng tượng của hắn thôi.

[Cái chết của Edith Ludwig với tư cách là một nhân vật phản diện sẽ đưa câu chuyện trở lại mạch ban đầu. Còn ba phút nữa tới cái chết.]

Lại kéo dài ba phút.

Ôi, điều này thực sự không tốt cho tim.

"Fred. Tôi không phải là người phụ nữ mà anh mong muốn, tôi chỉ là một sự tồn tại vô nghĩa mà anh hướng tới. Anh không nghĩ thật xấu hổ khi kết thúc cuộc đời mình bằng sự tồn tại vô nghĩa như vậy sao? Anh không cảm thấy tiếc cho cuộc sống của mình sao?

Nếu kiếp trước tôi dành nhiều tâm huyết cho bài thuyết trình của mình như này thì vị thế trong công ty của tôi đã cao hơn nhiều rồi.

Chà, đây là trò chơi sống còn, vì vậy tôi phải cố gắng hết sức.

"Cái đó...... anh...... anh......"

"Tôi biết, Fred. Anh khao khát tình yêu, và tình cờ tôi trông giống cô gái mà a tưởng tượng ra. Lúc đó tôi còn quá trẻ... và tôi biết điều đó, nhưng tôi giả vờ như không biết, vì tôi cảm thấy thật tuyệt khi được thành đối tượng thầm mến của anh."

Fred bắt đầu nức nở.

"Em có bao giờ yêu anh... dù chỉ một chút không?"

"Nếu vì sự an toàn hiện tại của mình, tôi có thể nói dối rằng tôi có. Nhưng tôi sẽ nói thật cho anh: tình cảm lúc đó của tôi chưa chín muồi để thành yêu; chỉ là tò mò, say mê và buông thả bản thân."

Fred gục đầu tuyệt vọng.

Tôi sợ hắn ta bùng lên và lao đến tôi bất cứ lúc nào.

'Anna! Anna, xin hãy để ý rằng tôi đã biến mất!'

Chỉ có một lối thoát duy nhất khỏi căn nhà chết tiệt này và đó là cách duy nhất tôi có thể trốn thoát.

Tôi chỉ có thể hy vọng thuyết phục được Fred để tôi tự mình ra ngoài, hoặc Anna sẽ nhận ra tôi đã biến mất và đi tìm tôi.

Vấn đề là, cả hai điều đó đều khá xa vời. 

"Xin lỗi......"

"Fred......!"

"Anh nhận ra điều này khi hồi phục sức khỏe dưới điền trang, nhưng anh thích những người phụ nữa chà đạp mình."

Ha, thật kinh khủng....... không, không, tôi tôn trọng sở thích của anh.

"Điều đó không giống với tôi."

"Chắc là anh đã hiểu nhầm...... em."

Tôi gật đầu, nhìn hắn ta với ánh mắt nhân từ, hy vọng hắn ta sẽ tỉnh táo lại và cố gắng đem hy vọng cho hắn ta.

"Tôi đã nghe đâu đó trong bữa tiệc rằng những người đàn ông như anh rất hiếm và mẫu phụ nữ lý tưởng của anh cũng có chút ít. Vì vậy hãy hy vọng về nó nhé, Fred."

Fred mỉm cười yếu ớt và gật đầu. "Nếu em tha thứ cho anh lần này, anh sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa."

"Như một lời xin lỗi về tôi trong quá khứ, tôi cũng sẽ quên chuyện hôm nay."

"Cảm ơn. Ồ, đây là hành lý em mang theo trước đó...... huh......?"

Hành lý? Hành lý gì?

Hả......? Đợi đã!

[Cái chết của Edith Ludwig với tư cách là một nhân vật phản diện sẽ đưa câu chuyện trở lại mạch ban đầu. Còn ba phút nữa tới cái chết.]

Cùng lúc tôi nghe thấy âm thanh đó, đôi mắt của Fred hướng về phía tôi và mỉm cười nham hiểm.

Trên tay hắn ta là cuốn sách tôi đã mua ở hiệu sách trước đó, 'Con chó cưng của nữ bá tước'.

Trang bìa là hình một người đàn ông nằm trên sàn với dây xích chó, bị một người phụ nữ đi giày cao gót giẫm lên.

"Heh, heh, heh...... Anh suýt bị em lừa một lần nữa, Edith. Edith của tôi!"

Mẹ kiếp!

Tại sao những cuốn sách đó lại ở đây?!

"Ồ, anh nhầm rồi, Fred. Tôi không thích những cuốn sách đó!"

"Em ghét tôi đến mức nói dối tôi lâu như vậy, trong khi tôi có thể thành con chó cưng trung thành của em?! Tại sao?!"

Hắn ta lại rút con dao ra.

"Bởi vì tôi xấu phải không? Bởi vì tôi biết phụ nữ nói gì về tôi, và vì tôi không đẹp trai khiến em mất mặt."

Con mẹ logic gì vậy?!

Nhưng bây giờ tôi không muốn tranh cãi về chuyện đó nữa.

Đầu nhọn của con dao đã chĩa vào mặt tôi.

"Fred, bình tĩnh lại."

"Đừng lo lắng, Edith. Anh sẽ theo sau em, anh hứa."

Và Fred lao vào tôi.

"Tôi đã bảo bình tĩnh mà!"

Tôi nhặt chiếc ghế tôi giữ trước đó lên và đập mạnh vào hắn ta.

Với một tiếng vút, Fred lăn lộn trên sàn.

'Hở! Hắn ta chết rồi à?'

Nhưng có vẻ sức của tôi không đủ mạnh, hắn ta bật dậy với ánh mắt ngạc nhiên, nắm chặt cánh tay nơi bị chiếc ghế đánh vào.

Tôi đã vô tình thực hiện cú đập ghế đầu tiên trong đời mình, nhưng nó không diễn ra như mong đợi.

Không giống như trước đó, hắn ta tiếp cận tôi một cách không phòng bị vì nghĩ rằng tôi chỉ là một người phụ nữ tay trói gà không chặt, bây giờ hắn ta trông như đang đối mặt với một tên cướp có vũ trang.

"Ngay cả cha tôi cũng chưa bao giờ đánh tôi......"

À, vậy à? Không lạ khi mà con trai ông ta như này.

"Fred. Đừng làm điều gì ngu ngốc."

"Anh sẽ biến em thành nữ hoàng của riêng anh, Edith, cho dù phải chết, vì vậy...... xin hãy chấp nhận tình yêu của anh ngay bây giờ."

Hắn ta lại lao vào tôi và tôi lại vung ghế.

Nhưng hắn ta lại giả vờ vung dao rồi nắm lấy chân ghế, thô bạo kéo tôi đi.

Tôi gần như bị kéo cùng chiếc ghế nhưng tôi nhanh chóng buông ra và chạy ra sau một chiếc bàn lớn.

Tiếp theo là một cuộc rượt đuổi và đánh nhau trong căn phòng nhỏ.

'Nếu hiện tại tôi bị tóm lấy, tôi thực sự sẽ chết.'

Vừa chạy, tôi vừa nhìn quanh xem có thứ gì có thể làm vũ khí không, nhưng không có bất kỳ thứ gì trong ngôi nhà như bị bỏ hoang này, thậm chí cũng không có lấy miếng củi trong lò sưởi.

"Gaah!"

Fred đột nhiên hét lên, nhảy qua bàn và lao vào tôi khi tôi đang tìm kiếm xung quanh.

"Áa!"

Tầm nhìn của tôi đảo lộn và tôi nghe thấy tiếng va chạm lớn và âm thanh của thứ gì đó bị vỡ.

Tôi ngã xuống sàn, còn Fred, tay cầm con dao, nằm đè lên tôi, cười điên cuồng.

 
Mã nhập tay Voucher Lazada siêu sale 6-6:
(Áp dụng cho tất cả các đơn từ 20h 5/6 - 10/6)