Tôi Thấy Được Những Văn Tự Kỳ Quái

Chương 57



Ngày máy bay bay đến Giang Thành bầu trời quang đãng vô cùng, bởi vì thời thời tiết tốt nên máy bay cũng không trễ, bốn người đúng giờ đáp xuống Giang Thành. Vừa xuống Quý Trạch An đã lập tức hít sâu một hơi không khí quê nhà. Cậu nhớ mọi thứ ở nơi đây, mặc dù thời gian ấy không phải lúc nào cũng vui vẻ, nhưng gốc rễ của cậu là chỗ này. Rõ ràng chỉ ở Cảnh Thành gần nửa năm mà thôi, đến khi trở về cậu lại vô cùng cảm khái

“Sao vậy Tiểu An?” Sầm Ân Thư thấy Quý Trạch An xách vali thì đột nhiên dừng lại hỏi một câu

Quý Trạch An lấy lại tinh thần, quay đầu điều đầu tiên chính là cười với Sầm Ân Thư một cái, lập tức trả lời: “Không sao ạ.”

Thật sự là không sao, cậu chỉ là đang hoài niệm

Bye bye các hành khách thân mến, hãy nhớ tui nha, lúc nào về thì chúng ta lại hẹn hẹn hẹn!

Quý Trạch An quay đầu nhìn thoáng qua dòng chữ trên máy bay, trong lòng cũng im lặng tạm biệt, sau đó xoay người rời đi. Cậu không đi thẳng đến căn biệt thự của Sầm Ân Thư và Ninh Văn Ngạn, cũng không đến căn nhà gần trường cấp ba Du Dịch cố ý mua kia. Quý Trạch An yêu cầu xe của Sầm Ân Thư và Ninh Văn Ngạn được sắp xếp đến đón mình về nhà của mẹ, đương nhiên Du Dịch cũng đi theo, về phần Sầm Ân thư muốn qua hỗ trợ nhưng bị Quý Trạch An từ chối khéo, nhìn vẻ mặt buồn của Sầm Ân Thư thế là cậu đồng ý, nói là chờ khi dọn dẹp sạch sẽ rồi sẽ hoan nghênh họ tới chơi

Nhìn cánh cửa vô cùng quen thuộc, Quý Trạch An hơi khó kìm lòng được, trong hốc mắc dâng lên một cảm giác chua xót, nước mắt trào ra. Chỉ có nơi này mới cho cậu mùi hương của một căn nhà, ký ức ngày xưa ở với mẹ cũng có sự xót xa khi cậu bắt đầu tập sống một mình, ở đây đầy ắp thứ tốt và không tốt

? (????) Tiểu An hoan nghênh trở về!!! Nhiệt liệt hoan nghênh!!!

Dáng điệu nói chuyện quen thuộc của cửa lớn, Quý Trạch An nắm lấy tay cầm, phủi bụi trên ván cửa

“Tớ về rồi.” Quý Trạch An nhỏ giọng nói, nước trong mắt càng nhiều thêm dường như sắp chảy ra ngoài. Quý Trạch An không kiềm được, cậu cũng không ngờ, không ngờ về nhà mình thôi, vậy mà cảm động đến như thế

Lấy chiếc chìa khóa đã không dùng gần nửa năm, nhìn vẻ mặt cực kỳ hưng phấn của nó “(*≧▽≦)ツ” Quý Trạch An dùng tay lau một chút rồi sau đó mới cắm vào ổ khóa, mở cửa ra

Tui cũng về rồi đây, khóa nhỏ à tui yêu cậu nhất, đất trời này chúng ta được tạo thành một đôi, gần nửa năm nay cậu có nhớ tui không ~

Rút chìa khóa ra, Quý Trạch An thấy dòng chữ rất nhỏ, cực nhỏ còn chưa kịp biến mất. Ngay lập tức cậu nhìn về phía cái khóa đã sắp rỉ kia, cố ý ngồi xổm xuống, nhìn dòng chữ bên trên

Ra ngoài về đúng là sến lụa không ít mà? (????)

Quý Trạch An cười cười, đứng lên, lúc này mới đi vào phòng. Lúc cậu thả vali xuống thì Du Dịch đã đem vào nhà giúp cậu từ lâu, hai chiếc vali đặt cạnh nhau ở một góc

Trong phòng trắng xóa giống hệt như lúc cậu rời đi, miếng vải lớn che lại tất cả đồ vật. Đây là do Quý Trạch An sợ chúng nó sẽ bị bụi bám nên cố tình làm. Trừ câu của vải trắng viết là “Bụi nhiều hổng vui!” thì phần lớn chữ viết đều đã bị tấm vải này che phủ

Lúc này Du Dịch mới kéo màn cửa, mở cửa sổ thủy tinh ra khiến không khí lành lạnh lập tức tràn vào. Nhưng Quý Trạch An không hề thấy lạnh, cậu cười híp cả mắt, trong lòng ấm áp dễ chịu vô cùng. Lúc đầu không khí còn bị bí, Quý Trạch An bắt đầu xốc tấm vải trắng lên, cẩn thận để bụi bẩn không rơi lên người chúng

Chờ đến khi xốc lên toàn bộ, căn phòng lập tức náo nhiệt. Tất cả mọi người đều phấn khích, trừ hoan nghênh cậu trở lại thì hỏi ở Cảnh Thành cậu có tự chăm sóc mình có tốt hay không vân vân…

Ghế sô pha: ( ̄??  ̄?)?? °An An học ở Cảnh Thành có giỏi không?

“Có.”

Điện thoại: An An cuối cùng thì cậu đã về rồi, tui nhớ cậu muốn chết (*′? `*),cậu không có gọi điện cho tui gì cả, mặc dù tui không có nhấc được nhưng mà tui sẽ biết là cậu, tui luôn nhớ rõ số điện thoại của cậu đó!

“Xin lỗi, lần sau tớ sẽ gọi.”

Cái bàn: Tiểu An, hoan nghênh trở về *★,°*:. ☆ ( ̄▽ ̄)/$:*. °★*!

“Cảm ơn nhiều”



Với chuyện Quý Trạch An nói một mình Du Dịch cũng không thấy kỳ lạ, anh vén tay áo lên, đem vải trắng ở dưới đất bỏ vào một cái sọt, bây giờ đang đứng trước cửa sổ, chuẩn bị đem rèm xuống. Gần nửa năm chưa giặt, Du Dịch đem bọn chúng vào trong máy giặt giặt sạch sẽ

Màn cửa: Mặc dù tắm nước lạnh hơi sợ chút, nhưng cuối cùng cũng có cảm giác được đi tắm rồi, tuyệt quá! o(* ̄▽ ̄*)o tặng cho bạn trai An An một lời khen nha!

Đi quanh phòng một vòng, sau khi nói với mọi người vài câu thì Quý Trạch An đứng ở trung tâm phòng khách: “Xin lỗi, tớ về rồi, để mọi người đợi lâu, cảm ơn các cậu vẫn còn nhớ đến tớ, cảm ơn nhiều!”

Bình hoa: Đừng khách khí như vậy, An An chúng ta khách khí là chúng ta không quen

Tất cả mọi người cũng nói như vậy, nỗi ấm áp trong tim tỏa khắp nơi khiến cậu càng thêm nhiệt tình, quyết tâm hôm nay sẽ dọn dẹp sạch sẽ để mọi người được tắm rửa một trận.

“Quét dọn nào.” Du Dịch cầm màn cửa nhìn Quý Trạch An đứng trong phòng khách đôi mắt đã ửng đỏ, muốn xoa lên đầu cậu, lại nhớ đến tay mình không sạch thì lại thu về. Du Dịch chưa hề nói một câu an ủi, chỉ đem vải trắng và màn cửa đi giặt rồi lại cầm chổi giúp cậu dọn dẹp gian phòng

Quý Trạch An nhìn động tác của Du Dịch, cũng đi theo vào nhà vệ sinh múc nước để lau nhà. Cậu định sẽ lau sạch rồi sẽ mở điều hòa để hong khô. Tết sắp đến, nhất định phải dọn nhà kỷ càng, coi như là dọn dẹp đón năm mới đi

Quý Trạch An và Du Dịch lau nhà được một lần thì có tiếng gõ cửa. Quý Trạch An đành phải dừng lại, để đồ lau nhà dựa vào một chỗ để đi đến mở cửa. Quý Trạch An vừa đi thì Du Dịch đã cầm lên đồ lau nhà chuẩn bị đi lau lần hai

Đồ lau nhà Có một chủ nhân thích sạch sẽ và chồng của chủ nhân cũng cực kỳ thích sạch sẽ, có tốt không nhỉ? Tại hạ đang quằn quại quá, cầu cao nhân chỉ điểm

Mở cửa, hóa ra là dì Trần Tuyết nhà đôi diện

“Đây không phải là Tiểu an sao, đi học ở Cảnh Thành về nhà ăn tết rồi đấy à? Lâu rồi dì không gặp con, còn hơi nhớ nhớ đây này.” Trần Tuyết biết người và nhà Quý Trạch An là cậu chứ không phải ăn trộm thì mới yên tâm. Quý Trạch An đi học ở Cảnh THành, bà biết hết, nhưng bà không biết cậu có về ăn tết hay không, dù sao chi phí đi cũng không tiện mà Quý Trạch An luôn luôn tiết kiệm tiền

“Đúng vậy, dì Trần.” Quý Trạch An nhìn Trần Tuyết, khuôn mặt nở nụ cười

“Dọn vệ sinh à, có cần dì phụ một tay không?” Trong mắt Trần Tuyết phần lớn con trai sẽ không làm việc nhà, nhưng Quý Trạch An sống bên cạnh thì không như vậy, bà biết cậu có nỗi khổ trong lòng, khi rảnh bà cũng muốn chăm sóc cậu nhiều hơn một chút, tiếc là công việc bận quá nên thật ra cũng không giúp gì được

Dì Trần Tuyết nhà đối diện vẫn tốt bụng như vậy, dường như là chưa từng thay đổi

Quý Trạch An lắc đầu từ chối: “Cảm ơn dì nhưng con có bạn giúp rồi ạ, không cần phiền gì phải bận bịu đâu.”

Hai người cậu chỉ cần dọn một chút là được rồi. Du Dịch đã nhân lúc cậu học ở Giang Thành đã đến đây dọn dẹp còn mua căn nhà ở gần trường cấp ba, bỏi vì không đủ thời gian nên Quý Trạch An muốn đến đây, chuyện đầu tiên của hai người chính là quét dọn sạch sẽ

Trần Tuyết nghe cậu nói thì ngẩng đầu nhìn về phía bên trong. Xác định là có một người đang quét dọn chứ không phải do cậu sợ làm phiền mình thì mới an tâm. Trần Tuyết thu mắt lại cười với Quý Trạch An, sau đó nói: “Cần dì giúp thì đừng khách khí nhé, nếu dì ở nhà, có thể giúp gì cho con thì dì sẽ giúp, đừng sợ làm phiền dì.”

Trần Tuyết rảnh rỗi trò chuyện với Quý Trạch An vài câu thì mới về nhà. Cậu nhìn cánh cửa đối diện đóng lại thì mới vào nhà để tiếp tục dọn vệ sinh, hai người dọn dẹp đến hết một buổi chiều

Đến lúc dọn xong Quý Trạch An không thể không nói lời tạm biệt với ọi người, cậu không định sẽ ngủ lại tối nay ở đây với Du Dịch. Cậu đã nói với Sầm Ân Thư sẽ qua đó ăn cơm chiều, mà biệt thự cách nhà cậu hơi xa một chút, xe Du Dịch cũng khu nhà bên kia, cho nên chắc là họ sẽ ở lại biệt thự một đêm, nghe Ninh Văn Ngạn nói phòng của cậu cũng đã được sửa lại rồi

“Anh vất vả rồi.” Quý Trạch An nhìn Du Dịch nghỉ ngơi trên sô pha, sau khi kết thúc công việc cuối cùng, rửa tay, lau sạch sẽ rồi đi vòng ra phía sau sô pha đứng sau lưng Du dịch, cậu xoa bóp bả vai cho anh. không quá hiểu về huyệt vị nhưng quần áo Du Dịch nói cho cậu biết ở đâu thô sáp, ở đâu nhức mỏi, Quý Trạch An cứ theo thế mà xoa bóp cho anh

Ghế sô pha: (⌒? ⌒)  Không biết từ khi nào Tiểu An nhà ta lại hiền lành như vậy, đúng là trưởng thành rồi nha!

Nghỉ ngơi một chút sau đó Quý Trạch An nói rõ tình hình cho mọi người rồi kéo vali đến nhà của Sầm Ân Thư. Hai người bắt xe đi đến địa chỉ y đã cho, còn nhanh hơn là đi xe bus. Sau khi đến nơi họ chào hỏi Sầm Ân Thư và Ninh Văn Ngạn, cả hai lại vào phòng tắm rửa, thay một bộ quần áo. Quý Trạch An biết Du tiên sinh nhà mình dọn dẹp xong mà không tắm rửa thì sẽ không chịu nổi, cho nên ở đại sảnh cậu cũng không nói nhiều mà đi vào căn phòng họ đã dọn sẵn

Hai người vừa đi, Sầm Ân Thư đã lập tức hầm hầm nhìn Ninh Văn Ngạn: “Sao anh chỉ chuẩn bị có một phòng?”

(╯°Д°)╯┬─┬  Không phải em đã nói anh chuẩn bị hai phòng rồi sao!!!

Ninh Văn Ngạn làm như không thấy vẻ mặt muốn lật bàn của Sầm Ân Thư, hơi bất đắc dĩ nói: “Xin lỗi, anh quên, chắc do lớn tuổi rồi…”

“Lấy cớ! Anh giúp thằng nhóc kia chứ gì! Hôm nay chúng ta chia phòng ngủ đi!” Sầm Ân Thư hừ một tiếng, quay người đi khỏi, y chuẩn bị vứt đồ Ninh Văn Ngạn ở trong phòng ra ngoài, người này dám chơi trò ‘bằng mặt không bằng lòng’ đó, đúng là thiếu dạy dỗ mà! không thể nhịn được

***

Về Giang Thành được mấy ngày mọi người đã hẹn gặp nhau, bây giờ Đường Bạch Bân còn đang ở Cảnh Thành nên chỉ có bốn người gặp mặt. Lúc Quý Trạch An đi xe bus tới thấy ba người thì bèn hỏi: “Sao lại chọn gặp chỗ này vậy?”

Đây là thành phim trường Vô Tích của Giang Tô, cậu khá thân thuộc với nơi đây, dù sao cũng từng là diễn viên quần chúng ở đây hơn một tháng. Vừa đến Quý Trạch An đã nghĩ, không biết có gặp được Dương Lợi hay không, định bụng khi nào đối phương có thời gian thì sẽ đến thăm Dương Lợi một chút, sẵn tiện xem thành tích cháu trai hắn có cao lên được hay không

Đậu Nghiên: “Có phải An tử đang rất hoài niệm không?

“Cũng có, trời lạnh thế này định đến đây ngắm phong cảnh sao?” Quý Trạch An không nghĩ mấy người họ hẹn cậu cùng đi đóng diễn viên quần chúng. Tất cả mọi người đều là dân Giang Thành, đối với phim trường Vô Tích hiển nhiên đều biết, phần lớn cũng đến đây chơi. Quý Trạch An lại là số ít người không thấy ở đây có cảm giác mới mẻ khác lạ gì

(〃??? 〃) Còn lâu tớ mới nói cho cậu là tớ đến gặp Minh Hiển nha!

Khi Quý Trạch An nhìn thấy dòng chữ trên mặt Đậu Nghiên thì hơi bất đắc dĩ. Cậu cứ cảm thấy không dễ gì gặp được Minh Hiển cả, dù bọn họ quay phim ở đây thì cũng sẽ có nhân viên chuyên môn ngăn họ ở ngoài

Nhưng Quý Trạch An khá có hứng thú với phim trường ở Giang Thành, lúc trước khi còn đóng vai phụ cậu sẽ để ý bối cảnh có đẹp hay không, bây giờ cậu sẽ nhìn được cái nào nên hợp xuất hiện trên màn ảnh, góc độ nào quay lên nhìn sẽ đẹp. Sau khi học sơ sơ được một chút cậu lại nghĩ, chỗ này hoành tráng quá rồi nha

“Cho cậu nè, An tử.” Dương Khúc Cừ thấy Quý Trạch An tới, lấy từ trong túi một bình trà sữa còn nóng nhét vào tay cậu: “Ủ ấm tay đi rồi uống.”

“Cảm ơn nha.” Kết quả là hai tay Quý Trạch An cầm một bình sữa nóng

Vệ Lăng và Đậu Nghiên liếc nhìn nhau, bốn người tự động đi mua vé cho mình rồi vào khu vực phim trường Giang Thành

“Không phải ekip Minh Hiển đang quay phim sao, mùa đông quay mùa hè, mùa hè quay mùa đông, chúng ta đi xem xem.” Vệ Lăng kể lễ, bốn người vừa vào trong đã tự động báo cáo hết, không biết là Đậu Nghiên đang nhìn mình chằm chằm, sau đó mới phát hiện là mình lỡ miệng

_(:3″ ∠)_ Tớ bất cẩn nói ra mất rồi…

Quý Trạch An nhìn dòng chữ quắn quéo của Vệ Lăng, cũng không chê cười: “Có phải các cậu nghe được tin ngầm nào không? Nói là đại minh tinh nào đó đang quay phim ấy? Tớ thấy các cậu quá khác thường, trước giờ chưa thấy theo đuổi thần tượng như vậy nha.”

“Đó là do nhà không cho phép! Lớp mười hai lại quan trọng nên không thể lơ là nên phải dừng một chút thôi, chứ tớ vẫn luôn thích các anh đẹp trai mà! Mùi vị nào cũng thích! Trước đây thích Giang Khâm Dật, ai mà biết hắn là tên ngấm ngầm khốn nạn, thế là tớ từ fan chuyển thành người qua đường luôn.” Đậu Nghiên nói, bóp một phát lên mặt Quý Trạch An: “Khổng Ngọc Tiêu cũng là khẩu vị của tớ, chỉ tiếc Khổng Ngọc Tiêu là hoa đã có chủ, tớ chỉ có thể nhìn, sau này bạn Quý đây làm đạo diễn lớn, ekip của cậu có chọn cũng phải chọn anh nào đẹp trai nhé, sẽ hot lắm đó!”

Quý Trạch An cười cười nhìn Đậu Nghiên: “Còn lâu mà, tốt nghiệp đại học rồi lại nói ha.”

Liên quan đến kịch bản ‘Nghịch tiên’ mình vừa mua, Quý Trạch An cũng không định nói cho bạn về chuyện bắt đầu tìm người làm công tác chuẩn bị của mình. Cậu định sẽ đợi khi ra phim mới cho mọi người bất ngờ, mong rằng lúc đó là vui mừng chứ không phải kinh hoảng! Bây giờ có nói thì cũng không thật, mặc dù cậu đang cố gắng học, học xong cũng phải tốn không ít tiền chuẩn bị nhưng cũng không chết được

Cậu nhìn con mắt mong đợi của tớ nè, cậu nhẫn tâm đối xử tớ vậy sao, cậu nhẫn tâm tìm những người không có giá trị nhan sắc cao được sao?

Nhìn Đậu Nghiên, Quý Trạch An lại cảm khái thêm lần nữa, cho dù là kiểu con gái mạnh mẽ như cô thì gu thẩm mỹ cũng phải bại lộ trước cậu. Dù sao Quý Trạch An cũng hiểu được, cậu là con trai thì cũng sẽ dễ có hảo cảm với những người ngoại  hình đẹp hơn. Bởi vì bây giờ Quý Trạch An có thể nhìn thế được những dòng chữ đó, nên sẽ dựa theo nó để phán đoán tâm trạng của đối phương, từ đó yêu cầu về nhan sắc cũng sẽ giảm một phần

Mấy người vừa đi vừa nhìn, dọc đường đều là phong cảnh, nhưng lượng du khách khá ít, về phần ngôi sao thì chẳng thấy ai

Đậu Nghiên lộ ra vẻ thất vọng: “Sao không có ngôi sao nào cả vậy, thân là người Giang Thành thế mà đến chuyện ngẫu nhiên gặp thần tương ở phim trường Giang Thành cũng không có, rõ ràng là thiếu xót quá lớn! Mấy cô bạn cùng phòng cứ hỏi tớ có thật là người Giang Thành không? Đến cơ hội tốt để hình thấy thần tượng thế mà cũng không có!”

Hóa ra là vì như vậy, Quý Trạch An nhìn Đậu Nghiên cười thầm một cái, mắt lướt qua xung quanh. Cậu cũng thế, quả nhiên cả một bóng của ngôi sao cũng không thấy đâu

Quý Trạch An tìm một chỗ ngồi xuống, nhắn cho Dương Lợi một tin, cũng không biết là y có đọc được hay không nữa

Quý Trạch An: Chú à, hôm nay chú có quay phim ở phim trường không? Con vừa từ Cảnh Thành về mang cho chú đặc sản này, hôm nào chú rảnh thì con đến chơi nhé?

Sau khi tin nhắn gửi đi cũng không có được hồi âm nhanh chóng, Quý Trạch An biết chuyện đó rất bình thường. Khi quay phim tất cả mọi người đều có thói quen để chế độ im lặng hoặc thẳng tay tắt máy, bây giờ Dương Lợi chưa đọc được cũng không có gì là lạ

Cậu bỏ di động vào túi, mở bình sữa đã giảm chút nhiệt độ ra uống một hớp nhỏ

“Vệ Lăng, mau khai báo thành thật đi! Có phải tìm bạn gái ở đại học không?” Đậu Nghiên bắt đầu thấy chán nên hóng chuyện của mọi người. Nhưng mà Quý Trạch An là kẻ đầu tiên bị trừ ra, bởi vì ai cũng biết cậu không phải người cô đơn, Du tiên sinh nhà cậu họ đều đã gặp qua rồi

Vệ Lăng đỏ mặt lên sau đó lắc đầu như trống tỏi

Dương Khúc Cừ ở bên cạnh lặng thinh, hắn biết đám lửa này của Vệ Lăng rồi sẽ lan đến phiên hắn. Bạn trai Quý Trạch An họ đã gặp rồi, bây giờ còn đang rất mặn nồng tình cả, chắc chắn Đậu Nghiên sẽ không hóng hớt cậu ấy đâu

Bộ mặt thật của Dương Khúc Cừ mau chóng vị Vệ Lăng nhìn ra được

Quý Trạch An rất thích thú nhìn cô

“Không có, không có thật mà…” Vệ Lăng lau nước mắt trong lòng, nga cả người thích còn không có thì hắn lấy đâu ra bạn gái, Đậu Nghiên cứ thích trêu chọc hắn, hắn nói thật mà ai cũng tỏ ra không tin: “A! Tớ nhớ có một cái phốt cũng không liên quan gì đến tớ.”

“Nói nói nói!” Không phải Đậu Nghiên không tin Vệ Lăng, mà chỉ đơn giản muốn khuấy động không khí, bốn người bọn họ cũng không chỉ đến xem mỗi phong cảnh. Giang Thành đều là nơi lớn lên của tất cả bọn họ, bất cứ khi nào cũng có thể sang đây, tại sao giữa mùa đông mới đến. Đậu Nghiên không muốn thừa nhận là do lúc khai giảng bị bạn cùng phòng dùng ánh mắt khinh bỉ kích động!

“Bây giờ tớ đang học ở học viên kinh doanh Nam Thành sao? Ở đó tớ gặp được một cô gái cùng trường…”

Đậu Nghiên nghe xong thì con mắt lập tức sáng lên, cổ cảm thấy có mùi rồi!

“Rất xinh gái, hình như còn được đạo diễn nhìn trúng bên bây giờ đang quay phim thử đấy.” Vệ Lăng nhìn Đậu Nghiên, mất tự nhiên sờ sờ lên mũi, cậu tự nói cái phốt mình tự nghe được thế này có tốt không nhỉ…

Đậu Nghiên: “Nói điểm chính!”

Dương Khúc Cừ cũng đứng bên gật đầu, bây giờ hắn cũng bị hiếu kỳ

“Là lớp C khoa văn, họ Lưu gì đó, tớ không nhớ, tớ chỉ nghe người khác nói cô ta thầm mếm một nam sinh lớp mình, hình như là thích từ hồi mười hai rồi, vốn là định tỏ tình nhưng mà chưa làm được.” Nói xong, ánh mắt Vệ Lăng lại từ từ nhìn qua Quý Trạch An

Quý Trạch An nhìn dáng vẻ này của Vệ Lăng thì nhíu mày với hắn

“Là ai ở lớp chúng ta vậy? Đừng nói là Đại Bạch nhé! Nhiều nữ sinh thích Đại Bạch lắ nhưng làm cậu ta lại không yêu sớm!” Kẻ được nhiều người hoan nghênh nhất chính là Đường Bạch Bân, mặt mày có khí chất, bối cảnh gia đình tốt, đầu óc tốt, thể dục cũng không kém, đúng thật là dạng hoàn mỹ, tất nhiên không phải hoàn mỹ nhất, lại nói cậu Đường Bạch Bân kia đối xử với người ngoài cũng rất lạnh nhạt. Nhưng nó lại càng dấy lên ham muốn cho các nữ sinh phải khiêu chiến, chẳng qua giờ người đạt thành công đang là số không mà thôi. Dương Khúc Cừ thấy là Đường Bạch Bân cũng rất hợp lý

Vệ Lăng lắc đầu: “Nữ sinh thầm mếm Đại Bạch chắc phải quấn ba vòng quanh trường, tớ còn nói làm gì nữa, Khúc Khúc cậu không có chút tưởng tượng nào vậy, có thật là cậu học thiết kế không đấy, không phải…cậu đang tự hủy hoại tương lai của mình đó!”

(;′Д`)  A Lăng nói đầu óc mình không tốt là vậy sao

Kẻ tám lạng người nửa cân (? _?)

Quý Trạch An thích thú nhìn dòng chữ trên mặt hai người

“Thích người không nên thích, không tỏ tình cũng được.” Đậu Nghiên đã để ý ánh mắt Vệ Lăng từ lâu, lâp tức biết hắn coi trọng người nào. Đậu Nghiên biết Quý Trạch An khi đó tính cách quá hướng nội còn hơi chút lẩn trốn, cũng không phải cô đánh giá gì mà là biết khi đó cũng không mấy người thích Quý Trạch An. Lại có một cô bé đến xem mặt, nhưng đáng tiếc là An tử của bọn họ đã gả đi rồi, cô cũng chỉ có thể ngẫm lại mà thôi

“Cậu không hỏi thử tớ là ai sao?” Vệ Lăng nháy nháy mắt với Đậu Nghiên, hắn biết cô rất thích nghe chuyện, đặc biệt là với những người không quá quen kia cô lại càng hứng thú

Đậu Nghiên khinh bỉ nhìn Vệ Lăng, cô đoán được đến cả tám chín phần mười: “Không hứng thú.”

“Được thôi, vậy để tớ công bố chân tướng…” Vệ Lăng có hơi ủ rũ

“Ai ai ai?” Dương Khúc Cừ lại rất phấn chấn

o(*≥▽≤)ツ  tớ rất muốn biết, mau nói đi Vệ Lăng!

Vẻ mặt Dương Khúc Cừ tỏ ra rằng hắn không tài nào đoán được

“Đó chính là” Vệ Lăng nhìn một chút rồi lại nhìn qua Quý Trạch An, sau đó nhìn về Dương Khúc Cừ cực kỳ tò mò, đột nhiên vẻ mặt xấu xa nói: “Dương! Khúc! Cừ! Chính xác, chính là Khúc Khúc cậu đó, tự tin lên.”

Đậu Nghiên khó tin nhìn Vệ Lăng, cô thật sự không tin chút nào, rõ ràng biết là Vệ Lăng đang muốn trêu đùa Dương Khúc Cừ mà thôi

Nhanh lên nhanh lên

Quý Trạch An cũng không tin người mà Vệ Lăng nói là Dương Khúc Cừ, chữ hứng thú trên mặt hắn còn quá lớn, chắc là không giả bộ bị mắc lừa được rồi

“Không thể nào.” Đột nhiên Dương Khúc Cừ ngây cả người, giống như là chưa phản ứng kịp

Vệ Lăng lập tức cười phá lên: “Cậu bị lừa rồi! Bị lừa rồi, thằng nhóc à!”

Đột nhiên phản ứng kịp thì việc đầu tiên Dương Khúc Cừ làm chính là nhìn Vệ Lăng ngơ ngác, sau đó mặt bắt đầu đỏ lên, thẹn quá hóa giận: “Vệ Lăng, tớ sẽ nói chuyện hồi bé của cậu cho mọi người biết, hừm, còn chuyện cậu mặc đồ con gái tớ sẽ đem ảnh phát hết cho cả lớp luôn!!!”

Vệ Lăng và Dương Khúc Cừ là thanh mai trúc mã, thế nên trong tay Dương Khúc Cừ có không ít hàng tốt, lúc trước là hắn không thích tung ra, nhưng bây giờ khôn thể nhịn được nữa!

Đậu Nghiên nghe xong cũng kinh ngạc “Ảnh mặc đồ nữ? Tớ chưa thấy nha! Tung tung tung lên đi, tớ phê chuẩn cho Khúc Khúc, post trong group ấy, chờ đến khi Vệ Lăng có bạn gái tớ sẽ cho cô ấy xem, ha ha”

Đừng đối xử tàn nhẫn với tớ thế chứ, sao cứ luôn làm người ta tổn thương vậy…

Vẻ mặt của Vệ Lăng lại rất hòa hợp với dòng chữ, Quý Trạch An cũng phải cười theo

Gặp được bạn bè không khí sẽ luôn luôn nhẹ nhàng như vậy đó



Đi dạo trong phim trường đén trưa cuối cùng vẫn không thích một minh tinh nào, đành phải tìm chỗ ăn cơm. Kết quả đi vài bước đã có một người mặc đồ cổ trang chạy tới chào hỏi với Vệ Lăng

“Nè, Vệ Lăng, sao cậu lại đến đây? Tới chơi à?”

Cô gái này rõ ràng là có quen biết với Vệ Lăng, mấy người nhìn cậu càng thêm vui vẻ làm Vệ Lăng oan uổng không thôi. Lần đầu cậu biết được nói xấu sau lưng người khác thì sẽ gặp quả báo, đúng là quả báo rồi a! Nữ sinh vừa nhắc đến, Lưu lớp c, Lưu gì nhỉ…Cậu không nhớ rõ, mặc dù đã chào hỏi ở trường đại học nhưng bây giờ cậu còn không nhớ ra tên!

“Đúng vậy. Cậu là Lưu, Lưu gì nhỉ…xin lỗi, tớ quên mất rồi.” Vệ Lăng xấu hổ nhìn cô gái mặc đồ cổ trang đối diện

Cô gái kia cũng cười thoải mái: “Cậu không nhớ cũng bình thường thôi, chúng ta không cùng lớp, mà hình như tớ còn chưa giới thiệu nữa. Tớ là Lưu Thư Tuệ, bây giờ chúng ta làm quen rồi nha, đừng quên đấy.”

“A, a, haha.” Vệ Lăng cười xấu hổ nhìn Lưu Thư Tuệ: “Lưu Thư Tuệ, cậu mặc thế này có phải là để quay phim không? Trước tớ có nghe mọi người ở trường nói cậu được đạo diễn coi trọng.”

“Ừa, đúng rồi, ở đằng kia. Tớ không muốn ăn cơm hộp, muốn thay đổi một chút nên ra mua đồ ăn.” Lưu Thư Tuệ cũng không để ý, nhìn Vệ Lăng cười nói rất cởi mở

“Thì ra là thế.” Vệ Lăng gật nhẹ, đột nhiên nghĩ đến dự tính ban đầu đến phim trường nên mắt cậu ta sáng bừng lên: “Phim các cậu quay có minh tinh gì không?”

“Có chứ! Đường Thất đấy! Nhưng mà hôm nay ekip không để các cậu xem được.” Lưu Thư Tuệ cười xin lỗi nhìn Vệ Lăng

Hi vọng của Vệ Lăng nháy mắt đã tan vỡ

Nhưng cũng nhờ có Lưu Thư Tuệ nên mấy người mới thuận tiện đi theo vào một nhà hàng nhỏ gần đó ăn cơm trưa, về những chuyện tám lúc nãy, ai cũng hiểu rõ là đều làm như không biết, bọn họ không muốn không khí trở nên xấu hổ như vậy

“Ngon quá! Mấy ngày nay ăn cơm hộp nên muốn đổi khẩu vị.” Lưu Thư Tuệ ăn no cảm thán với mọi người chưa ăn xong

“Đúng thế, cơm đoàn phim sao so được với nhà hàng nhỏ này.”

Bây giờ Lưu Thư tuệ quen biết với Vệ Lăng nên hay nói chuyện cùng cậu. Ba người còn lại đang bận ăn thế nên Vệ Lăng sẽ trả lời, cũng không mở miệng, chỉ vừa nhìn vừa khẽ gật đầu coi như đồng ý

Nhưng Lưu Thư Tuệ nói vài câu với Vệ Lăng rồi lại bắt đầu nói qua Quý Trạch An: “Quý Trạch An, nghe nói cậu vào ngành đạo diễn của Cảnh Thành, tương lai cậu làm phim nhớ mời tớ làm nữ chính nhé!”

Mặc dù biết Lưu Thư Tuệ nói đùa nhưng Quý Trạch An cũng không thuận theo, cậu để đũa xuống, nuốt đồ ăn trong miệng, uống một hớp nước, sau đó mới cười với cô: “Chuyện tương lai không nói trước được, tớ không dám mạnh miệng đâu.”

“Sao vậy được, tớ tin chắc cậu có thể thành đạo diễn.” Hồi cấp ba Lưu Thư Tuệ có nghe đồn cha ruột Quý Trạch An có điều kiện rất tốt, cô cũng từng thấy Quý Trạch An đi xuống từ chiếc xe vô cùng đắc tiền, Lưu Thư Tuệ cảm thấy nếu dựa vào bối cảnh kia của Quý Trạch An, việc trở thành đạo diễn thật sự là có thể. Mặc dù cô nói đùa nhưng cũng thật một nửa, gần đây cô hay đi theo đạo diễn An đóng phim, lại được công ty quản lý khác quan trọng, lại nói đến chuyện hợp đồng, nói không ngừng cô sẽ đi được trên con đường này, nhiều giao thiệp cũng khá tốt

“Tớ sẽ cố gắng hết mình.” Quý Trạch An không thích cái gì cũng nói ra miệng, cậu cũng nhìn ra được chút tâm tư này của Lưu Thư Tuệ

“Tớ tin chắc là cậu sẽ có ngày thành công, đến lúc đó nhớ để tớ làm nữ chính, mà không phải nữ chính cũng được, phiên một phiên hai phiên ba tớ cũng không chê.”

Lưu Thư Tuệ nói đến đây Quý Trạch An đáp: “Chắc phải đợi đến ngày đó đi, sợ cậu không còn thích làm nữ chính của tớ nữa đấy chứ.”

Mặc dù trên bàn cơm của showbiz có đôi khi lời nói không phải thứ gì chắc chắn, nhưng đây không phải bàn ăn cơm đấy, giữa bạn bè với nhau Quý Trạch An không thích nói đùa, hứa hẹn là hứa hẹn, ngay trước mặt bạn bè cậu không muốn nói gì thêm

Lưu Thư Tuệ cười cười, cô cũng biết Quý Trạch An cũng không muốn cho một lời chắc chắn

Quý Trạch An cũng thấy vui vì Lưu Thư Tuệ này cũng là người hiểu chuyện, nếu không cậu cũng sẽ thấy xấu hổ. Đây là lần đầu hai người gặp mặt, Quý Trạch An vẫn còn là sinh viên năm nhất nên không dám hứa hẹn tương lai gì với cô được, đồn đi  có người người ta còn cười đến rụng cả răng, người khác còn hiểu lầm là cậu có ý với cô. Cậu là người đã có gia đình, Du tiên sinh nhà cậu cũng thích ghen, thế nên Quý Trạch An không muốn làm chuyện ngu xuẩn như thế

***

Cơm tối Quý Trạch An về nhà ăn, thời gian cũng muộn nên mọi người dần tách nhau ra ai về nhà nấy. Lưu Thư Tuệ cũng không nói nhiều với mọi người nữa, với họ cô còn chưa tính là bạn bè gì, nhiều lắm cũng chỉ là chào hỏi của bạn cấp ba với nhau mà thôi.

Quý Trạch An không nghĩ nhiều về chuyện, chỉ vui vẻ về nhà ăn bữa tối do Du tiên sinh của cậu nấu

“Chơi có vui không?” Du Dịch thả muôi xuống xoay người, nhìn Quý Trạch An thay quần áo rửa sạch tay rồi chui vào phòng bếp

Quý Trạch An cầm đũa ăn vụng một miếng đậu cô ve xào thịt, hạnh phúc đến híp cả mắt: “Tụi nó rủ em đi đến phim trường Vô Tích xem Minh Hiển, kết quả đi vòng quanh cả một ngày nhưng không thấy đâu, cũng chỉ nói chuyện với nhau và xem phong cảnh thôi.”

Nói xong, Quý Trạch An nhìn chằm chằm miếng đậu ve xào thịt trên đũa, cậu siêu thích mùi vị và cảm giác này. Du tiên sinh nhà cậu cũng là Du đầu bếp nha! Mỗi lần nấu đậu ve cậu luôn khó chịu, vì ăn không quen sẽ ngộ độc, cho nên thời gian khó chịu của cậu sẽ tương đối dài, nhưng giờ màu sắc của món ăn này thật đẹp, hương vị của nó cũng rất ngon

Đậy cô ve: (*? w?)  Đừng nhìn chằm chằm người ta vậy chứ, người ta có gia đình rồi nha, thịt của tui còn đang đứng bên cạnh, cậu nhìn đi người ta tức giận rồi kìa!

Kẹp khúc đậu cô ve lên, Quý Trạch An nhìn dòng chữ phía trên nó bèn nhịn không được phải tán thưởng, mặc dù chữ nhỏ nhưng cậu vẫn thấy rất rõ ràng

Quý Trạch An cũng không vì ‘thương hương tiếc ngọc’ sau khi nhìn xong thì nhét thẳng nó vào miệng, nhìn nhân tình của nó tỏ vẻ tức giận, cậu cũng đem thịt ăn luôn

Sau khi ăn xong, Quy Trạch An lại nhìn chằm chằm những cây đậu cô ve khác, bây giờ cậu đang cực kỳ thèm

Du Dịch phát hiện hành động này cũng không ngăn cản cậu, để cậu đứng trong bếp tiếp tục ăn vụng, nhìn động tác lén lút đó thế nhưng trong mắt Du Dịch lại ngập tràn yêu thương

“Món cuối sắp chín rồi, em dọn mấy món kia ra đi.” Du Dịch đổ thì là và thịt bò vào nồi, nói với Quý Trạch An bên cạnh

Lúc này Quý Trạch An mới thả đũa xuống, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm đám đậu cô ve đang run rẩy cầm cập

Đậu cô ve: (?? ﹏??)Đừng nhìn tụi tui hung ác thế chứ!