Tối Cổ Cường Tông - Quân Thường Tiếu

Chương 163: Chọc ai không chọc, cứ nhất thiết chọc đến Thiết Cốt



“Rầm rầm.”



Lạc Tai Nam ngã ập xuống đất, máu tươi bắn tung tóe lên mặt Tiêu Sơn Hải, dọa hắn thiếu chút nữa không đứng vững mà ngã bệt xuống mặt đất, một luồng khí lạnh chạy dọc từ chân đến sống lưng hắn!



Sát thủ do tự tay mình kỳ công đào tạo, vậy mà chỉ “đoàng” một tiếng thế là chết sao?



“Lão đại!”



Nhìn Lạc Tai Nam bị giết trong chớp mắt, đám sát thủ còn lại trừng muốn lòi con mắt, binh khi trong tay lập tức muốn ném...



“Soạt!Soạt! Soạt!”



Độc Xà cao tay hơn một bậc, các loại ám khí phi tiêu như được định vị ném ra.



“Rầm rầm! Rầm rầm!”



Trong chốc lát, hơn hai mươi tên sát thủ Tiêu gia, đồng loạt ngã xuống đất.



Bọn chúng trước khi chết trong lòng cũng không quên cảm thán một câu:



“Quả… quả nhiên là cao thủ!”



Tiêu Sơn Hải tận mắt chứng kiến thuộc hạ toàn bộ bị giết chết, ánh mắt hắn đầy sợ sệt, hai chân run rẩy kịch liệt, bởi vì… họng súng Desert Eagle đang đặt trên ngực hắn.



“Tiêu tổng quản.”




Lê Lạc Thu cười nói:



“Chọc ai không chọc, cứ nhất thiết chọc đến Thiết Cốt Phái ta.”



“Đừng… đừng giết ta a...”



Tiêu Sơn Hải giọng nói run rẩy, ánh mặt hoang mang sợ hãi cực độ khi phải đối mặt với tử thần.



Không có ai muốn chết cả, có thể sống tốt biết bao nhiêu!



Lê Lạc Thu di chuyển súng từ từ xuống dưới, mặt nàng không biểu cảm nói:



“Chưởng môn đã nói, căn cứ của sát thủ Tiêu gia này giết chó gà không tha, vậy nên, bình an lên đường đi...”



“Đoàng!”



Viên đại tạo ra một lỗ thủng trên ngực, máu tươi tạc lên tường.



“Rầm rầm!”



Tổng quản ngoại vụ của Tiêu gia vô lực ngã xuống.



Trước khi chết, hắn còn nghĩ Tế Vũ Lầu làm sao lại trở thành người của Thiết Cốt Phái rồi, lâu chủ Tế Vũ Lâu sao lại biến thành đường chủ rồi?



Nghĩ chưa thông, chỉ có thể xuống địa ngục để nghĩ tiếp.



Căn cứ của sát thủ Tiêu gia có Thanh Nhã Cư ngụy trang, tạo điều kiện cho Lê Lạc Thu dùng phương thức nhanh gọn tiêu diệt tận gốc.



Bởi vì trong tầng hầm, hiệu quả cách âm vô cùng tốt.



Võ giả trong nội thành có nằm mơ cũng không mơ tới, đêm nay Thanh Nhã Cư có mấy chục người chết.



Nói thật thì sát thủ Tiêu gia quá nghiệp dư.



Nếu như không phải chưởng môn ra lệnh giết không chừa lại bất cứ vật sống thì Tế Vũ Đường sẽ không cần phải huy động nhiều thành viên đến thế.



“Soạt! Soạt!”



Lê Lạc Thu dẫn thủ hạ từ hậu viện nhảy ra ngoài, hạ xuống trên nhánh cây nói:






“Người phụ trách căn cứ sát thủ là tổng quản ngoại vụ của Tiêu gia.”



“Tiêu Sơn Hải?”



Tiêu Tội Kỷ biểu lộ ánh mắt nghiêm túc nói.



Quân Thường Tiếu nói:



“Ngươi biết hắn sao?”



Tiêu Tội Kỷ nghiến răng nghiến lợi đáp:



“Năm đó đệ tử linh căn bị thoái hóa, hắn chính là người luôn gây khó dễ ở trong gia tộc.”



Quân Thường Tiếu nhìn Lê Lạc Thu nói:



“Ngươi đem hắn đến đây.”



Dám ức hiếp đệ tử của bổn tọa, nhất đinh phải hành hạ hắn một trận, khiến hắn sống không bằng chết.



Lê Lạc Thu nói:



“Ăn kẹo đồng lên đường rồi.”



“Chết rồi?”



Quân Thường Tiếu lắc đầu nói:



“Vậy quá ưu đãi cho hắn rồi.”



Lê Lạc Thu nói:



“Tiếp sau đây nên làm thế nào?”



Quân Thường Tiếu xoa cằm nói:



“Đem những thi thể này mang đi, rồi cho một mồi lửa thiêu rụi Thanh Nhã Cư.”



Giấu những thi thể đi, sau đó thiêu rụi Thanh Nhã Cư, chính là muốn Tiêu Gia phải đứng ngồi không yên.



“Đã hiểu.”



Lê Lạc Thu nhận mệnh lệnh.



Quân Thường Tiếu ngăn lại:



“Tội Kỷ, mồi lửa này ngươi đến châm đi, xem như thiêu rụi toàn bộ quan hệ giữa ngươi và Tiêu gia.”



“Vâng.”



Tiêu Tội Kỷ gật đầu, sau đó nhảy người xuống.



Lê Lạc Thu lệnh cho các thành viên Tế Vũ Đường đem thi thể của Tiểu Sơn Hải và mấy chục tên sát thủ mang đi, sau đó nhanh chóng biến mất trong màn đêm.



Đây gọi là đến rất nhanh, đi cũng nhanh.



Tiêu Tội Kỷ đứng trước Thanh Nhã Cư, tay cầm một bó đuốc, ánh sáng ngọn lửa chiếu sáng khuôn mặt không biểu cảm của hắn.



Tiêu gia. từ hôm nay trở đi, Tiêu Tội Kỷ ta và các ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt!



“Soạt!”



Bó đuốc bay về phía Thanh Nhã Cư, ngọn lửa đốt cháy quầy tủ rồi nhanh chóng lan ra, tạo thành thế lửa không thể dập tắt.



Quân Thường Tiếu đứng trên tường, nhìn ngọn lửa cháy hừng hực, rồi nhìn đệ tử có chút lạc lõng, nói:



“Tội Kỷ, ngươi hiện tại chỉ có một thân phận, đó là đệ tử của Thiết Cốt Phái.”



“Cháy rồi!”



“Thanh Nhã Cư cháy rồi!”



Ngọn lửa đỏ rực làm sáng nửa thành nhỏ, kinh động đến những võ giả đang ngủ, bọn nó nháo nhác lao ra khỏi phòng.



Tiêu gia sau khi nhận được tin tức, việc đầu tiên là cho người đến dập lửa, nhưng đáng tiếc nước xa không cứu được lửa gần, ngọn lửa đã hung hãn đến mức chẳng thể nào dập tắt.



Sáng hôm sau.



Thanh Nhã Cư biến thành một đống tro tàn.



“Đáng ghét!”



Đại trưởng lão Tiêu gia đứng trước đống gạch vụn cháy đen, trừng mắt như muốn nứt ra, nói:



“Tên khốn nào làm!”



Ở tầng hầm có sát thủ trấn thủ, tuyệt đối không có khả năng vô duyên vô cớ cháy, nhất định có người cố ý giết người phóng hỏa!



“Đại trưởng lão.”



Hai trưởng lão khác đi đến, nhỏ giọng nói:



“Trong mật thất có vết máu, người của chúng ta không thấy đâu cả.”



Đại trưởng lão Tiêu gia siết tay chặt nắm đấm.



Lúc này hắn đoán ra được lầu trà bị thiêu rụi, Tiêu Sơn Hải và đám sát thủ mình vất vả bồi dưỡng đều mất tích, mười phần lành ít dữ nhiều!



Là ai!



Là tên cô hồn nào?!



Đại trưởng lão Tiêu giả chỉ có thể gào thét giận dữ trong lòng, trên mặt không được thể hiện quá sắc thái, bởi vì Thanh Nhã Cư chung quy trong mắt người ngoài chỉ là một nơi kinh doanh.



Chuyện Thanh Nhã Cư bị thiêu rụi thành một đống phế tích, nhanh chóng lan truyền trong thành Lịch Dương, trở thành chủ đề mới được bàn tán sôi nổi.



Không có ai tin là chuyện này là do bất cẩn mà thành, nhất định là có người đằng sau cố ý gây ra, vì vậy sau khi nghiên cứu phân tích kỹ càng, kết luận ----- Tiêu gia đã đắc tội người khác rồi.



Thế nhưng là Tiêu gia đắc tội với ai?



Chuyện này cũng rất khó đoán, dẫu sao cũng không có ai tận mắt nhìn thấy hung thủ phóng hỏa.



Đại sảnh Tiêu gia.



Các vị trưởng lão tập trung lại, trên mặt ai cũng tràn đầy phẫn nộ, cũng có lo sợ, cũng có sự khó hiểu.



Bọn hắn bỏ tiền ra mua phương pháp huấn luyện sát thủ từ Tế Vũ Lâu, qua mấy năm bồi dưỡng dần dần đã hình thành quy mô nhất định, kết quả trong chốc lát tam tan mây khói. Đây tuyệt đối là một đòn đả kích cực mạnh!



Càng bi kịch hơn nữa là chuyện này không biết do ai làm.



“Rầm!”



Nhị trưởng lão tức giận đập bàn, nói:



“Đại trưởng lão, chuyện này nhất định phải tra rõ ngọn ngành.”



Tam trưởng lão nói:



“Tiếp theo sẽ xảy ra chuyện ra gì, chúng ta cũng không biết thì điều tra thế nào đây?”



Tứ trưởng lão thận trọng nói:



“Đối phương đã đám giết người phóng hỏa Thanh Nhã Cư, khẳng định chẳng kiêng nể gì Tiêu gia chúng ta.”



Câu nói này là cho sự phẫn nộ của các trưởng lão tỉnh táo lại không ít.



Ngũ trưởng lão biểu lộ thần sắc nghiêm trọng nói:



“Người chủ mưu dám phóng hỏa Thanh Nhã Cư, đến một thi thể cũng không lưu lại, điều này có thể khẳng định kẻ đến không tốt!”



Người vẫn luôn giữ trầm mặc từ đầu đến cuối, đại trưởng lão cuối cùng cũng lên tiếng nói:



“Có lẽ nào là Thiết Cốt Phái làm không?”



Hắn suy nghĩ rất lâu nhưng mãi cũng không nghĩ ra Tiêu gia gần đây đã đắc tội với ai, chỉ có thể đoán rằng chuyện cho sát thủ đến lấy đầu Tiêu Tội Kỷ, rất có thể đã bị Thiết Cốt Phái điều tra ra manh mối.



Nhị trưởng lão nói:



“Thiết Cốt Phái vừa dẫn đệ tử đến Hạo Khí Môn luận bàn võ đạo, còn có thời gian để gây án sao?”



Đại trưởng lão lại rơi vào trầm tư.



Nói thật lòng, hắn không hy vọng là Thiết Cốt Phái, bởi vì người ta có thể đánh Hạo Khí Môn sức đầu mẻ trán, cái bát lưu môn phái này rất không đơn giản!



Đại trưởng lão nói:



“Chuyện này đợi gia chủ xuất quan rồi tiếp tục bàn bạc.”



“Đúng!”



Các trưởng lão khác gật đầu.



Bọn họ không biết rằng ác mộng chỉ mới bắt đầu, sau khi Quân Thường Tiếu trở về môn phái đã chuẩn bị cho kế hoạch thứ hai.



Tiêu diệt Thanh Nhã Cư chỉ mới là khai màn.



Quân Thường Tiếu sẽ dùng những thủ đoạn khác nhau đến trả đủ cả vốn lẫn lãi cho Tiêu gia.



Sau một hồi suy nghĩ, hắn nói:



“Lạc Thu, trong thời gian ngắn nhất, điều tra rõ ràng chuyện làm ăn buôn bán của Tiêu gia ở quận Thanh Dương.”



Lê Lạc Thu trả lời:



“Chưởng môn muốn làm gì?”



Quân Thường Tiếu cười lạnh trả lời:



“Xương sống của một gia tộc chính là sản nghiệp, chỉ cần con đường làm ăn bị chặt thì mới chính là đòn chí mạng!”



“Đã hiểu.”



Lê Lạc Thu đáp.



“Còn về phía đại trưởng lão Tiêu gia thì...”



Quân Thường Tiếu nhàn nhạt nói: “Cho người theo dõi hắn không lọt một khe hở!”



Tiêu Sơn Hải chỉ là một tổng quản ngoại vụ, còn người chủ mưu thật sự là vị đại trưởng lão này.



Chó săn của hắn đều đã chết rồi, há có thể cho hắn sống yên thân sao?