Toàn Cầu Xâm Nhập

Chương 317



Quý Hủ lặng lẽ kéo góc áo của Tần Nghiễn An không cho hắn ra tay, nếu thân phận đọa biến thú của hắn đã giấu được Kinh Lĩnh đại thành, nhưng cũng không nên bại lộ trước mặt nhóm người Chung Vị Tông.

Tần Nghiễn An hiểu được Quý Hủ ám chỉ, tình huống còn chưa tệ hại tới mức cần hắn bại lộ thân phận để giải quyết.

Chung Vị Tông cũng nhìn thấy mờ ám của bọn họ:

- Có phương án giải quyết sao?

Quý Hủ gật đầu:

- Không sai biệt lắm.

Chung Vị Tông mang theo nhân thủ có hạn, số lượng vũ khí cũng không nhiều, muốn ngăn cản cuồng thi triều quy mô lớn như vậy cũng rất cố hết sức, bọn họ chỉ là cắn răng chống đỡ, năng lượng tinh thạch mang từ đại thành cũng không còn thừa lại bao nhiêu.

Quý Hủ dùng hành động chứng minh mình có phương án giải quyết, phương pháp này hắn chưa từng dùng qua, tinh thần năng lượng của hắn đủ nhiều, cũng không sợ tiêu hao như vậy.

Vì thế người trên tường vây liền nhìn thấy một hư ảnh trong suốt xuất hiện trong phạm vi cuồng thi triều, hư ảnh dần dần ngưng thật, cho tới khi hoàn toàn đọng lại.

Mọi người:

* * *

Vẻ mặt Chung Vị Tông ngạc nhiên nhìn Quý Hủ.

Quý Hủ ho nhẹ một tiếng:

- Ân, giải quyết vấn đề, hẳn là không còn cuồng thi tiến giai có thể nhảy dựng lên nữa chứ.

Mọi người:

* * *

Nhìn bên ngoài tường vây, cuồng thi triều bị khảm tới thắt lưng, xác thực không còn cách nào nhảy lên được nữa, chẳng những không thể nhảy, còn không thể di động, chỉ có thể nổi điên múa may hai tay công kích lẫn nhau, không cách nào nhúc nhích được một chút.

Tần Nghiễn An cũng không nghĩ tới Quý Hủ sẽ dùng chiêu thức này, não động thanh kỳ này làm sao mở ra?

Quý Hủ sờ soạng mũi, chuẩn xác mà nói một chiêu này là học được ở Tinh hồng chi địa, không thể không thả xuống thông đạo, Chung Vị Tông từng hỏi hắn có thể khảm thiêu thân vào trong vách tường hay không, bị khảm đi vào còn sống được hay không.

Chỉ cần bị khảm vào còn muốn thu gặt sẽ càng đơn giản.

Đây là cuồng thi triều trong toàn bộ Thanh Giang thị hội tụ tới, không thể cho phép một con chạy thoát, chỉ cần rửa sạch cuồng thi, ngày sau Thanh Giang thị sẽ an toàn, muốn xây lại Thanh Giang thị cũng không phải là không thể nào!

Quý Hủ nhìn thần sắc mọi người mỏi mệt, nói:

- Mọi người nghỉ ngơi trước, nghỉ ngơi xong lại đi ra thu gặt đầu!

Toàn bộ cuồng thi bị nhốt, mọi người vốn đã kiệt lực, giờ phút này lại như được tiêm thuốc tăng lực, hoàn toàn không cần nghỉ ngơi, có thể trực tiếp động thủ rửa sạch toàn bộ cuồng thi bên ngoài tường vây.

Ngay cả người bên trong căn cứ cũng hoan hô ầm ĩ.

Thẳng tới lúc này Quý Hủ mới phát hiện tình huống bên trong căn cứ, toàn bộ căn cứ trấn Bạch Loan chen chúc đều là người, ngay cả ngoài đường hoặc ngồi hoặc nằm tràn đầy, thời tiết nóng, tùy tiện dựng lều còn có thể ở lại không ít người.

Lúc này Bạch Đình Nham cùng Lương Sóc cũng đã chạy tới.

Bởi vì lần này cuồng thi triều thật lớn, toàn bộ Thanh Giang thị đều nổ tung, người sống sót đi theo hai đại căn cứ tổ chức rút lui về căn cứ trấn Bạch Loan, hi vọng được Quý Hủ cùng Tần Nghiễn An bao che.

Trên đường bọn họ rút lui, cuồng thi triều đi theo phía sau, đoàn người Chung Vị Tông đúng lúc này đuổi tới Thanh Giang thị, giúp đỡ đội ngũ lui lại cản phía sau, làm cho người sống sót thuận lợi lui vào trong căn cứ trấn Bạch Loan.

Bọn họ lấy trấn Bạch Loan làm căn cứ điểm, triển khai cuộc chiến thủ vệ, đã chém giết suốt hai ngày ba đêm, rất nhiều người không dám thả lỏng, nơi này đã là đường lui cuối cùng của bọn họ, nói thế nào cũng phải liều mạng bảo vệ.

Bị vây thời gian càng dài, bọn họ càng tuyệt vọng, lo lắng không đợi được Quý Hủ cùng Tần Nghiễn An trở về, trấn Bạch Loan phải thất thủ, cũng may chờ được, bọn họ đã trở lại.

Thắng lợi ở ngay trước mắt, không ai muốn nghỉ ngơi, bọn họ chỉ muốn dùng toàn lực còn lại rửa sạch rụng cuồng thi, hoàn toàn giải quyết hậu hoạn.

Quý Hủ không ngăn cản, mở ra cổng căn cứ, một đám người lao ra ngoài chém giết cuồng thi, đợi khi giết sạch cuồng thi tới gần tường vây, mặt sau vô số cuồng thi thì dùng hỏa công.

Thời tiết nóng bức khô ráo, vật phẩm dính nhiên liệu thật dễ dàng đốt cháy cuồng thi, đại hỏa thiêu đốt thổi quét cả cuồng thi triều, chỉ cần là cuồng thi bị khảm trong tường không có một con đào thoát.

Đại hỏa đốt suốt cả đêm, nhuộm đỏ một góc trời.

Đợi lửa tắt, Quý Hủ phong hóa mặt tường thả xuống, lại thả một lần lửa đem nửa thân thể còn lại châm lên, hoàn toàn giải quyết cuồng thi còn lại trong Thanh Giang thị.

Quý Hủ cùng Tần Nghiễn An mời dự họp, có các vị thủ lĩnh các căn cứ trong trấn Bạch Loan cùng thân xương trọng yếu, đoàn người Chung Vị Tông của Kinh Lĩnh đại thành, còn có người của căn cứ trong Thanh Giang thị.

Nội dung chủ yếu của hội nghị do Chung Vị Tông bọn họ giới thiệu về tình huống Kinh Lĩnh đại thành, hỏi thăm có ai nguyện ý đi đại thành hay không, nếu đi đường sá xa xôi, làm sao đi trên đường giảm bớt thương vong cùng tổn thất xuống thấp nhất.

Nếu không muốn đi, ngày sau nên làm sao phát triển cũng phải xuất ra một chương trình, như vậy nhóm người Chung Vị Tông trở về mới có thể đăng báo việc này.

Thật hiển nhiên căn cứ trấn Bạch Loan không khả năng chứa chấp nhiều người sống sót như vậy, không có khả năng toàn bộ lưu lại.

Hiện giờ Thanh Giang thị cơ hồ thành một tòa thành trống rỗng, chỉ cần không có quái vật từ bên ngoài đến, Thanh Giang thị xem như an toàn.

Chung Vị Tông cũng không che giấu tình huống xung quanh Kinh Lĩnh đại thành, nơi xâm nhập cùng cái khe vực sâu cũng nói rõ chi tiết, bọn họ dùng góc độ khách quan nhất nói rõ vấn đề của Kinh Lĩnh đại thành, có muốn đi hay không toàn bộ là do ý nguyện mỗi người.

Đang ngồi đều là thủ lĩnh lớn nhỏ các căn cứ, có thể sống được tới bây giờ, mỗi người đều hiểu rõ sự tàn khốc cùng nguy hiểm cuối thời, Kinh Lĩnh đại thành tuy an toàn, nhưng một đường di chuyển nguy hiểm trùng trùng, còn sống tới đại thành hay không dù là ai cũng nói không chính xác.