Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 104: Số mệnh



Tư Vũ ngồi trên ghế phụ, nghe rõ ràng toàn bộ cuộc trò chuyện giữa Hàn Mục Lẫm và Lôi Tân Khê.

Lôi Bảo Tuệ là hậu duệ chi chính, 1được người nhà họ Lôi coi trọng cũng là điều đương nhiên.

Hàn Mục Lẫm bắt giam cô ta, chẳng khác nào đang công khai đối đầu với 2nhà họ Lôi. Bộ quần áo đơn giản trên người Đệ Ngũ Giáng càng tôn lên dáng dấp cao lớn của anh ta.

Mặt mũi anh tuấn, ánh mắt kiên định.

Anh ta vừa trở về sau một buổi họp mặt nhỏ của gia tộc và đã có được một số kiến thức về tu luyện.
Ngày thi tuyển trung học phổ thông.

Phó Nguyên Ngọc khăng khăng đòi đưa Tư Vũ đến cổng trường. Khác với kỳ thi đại học, hầu như không có phụ huynh nào ở bên ngoài đợi con mình trong thời gian làm bài.

Tuy nhiên, ngày càng có nhiều phụ huynh coi trọng kỳ thi này, nên rất nhiều người đưa con đi thi.
“Nhóc định thi vào trường cấp ba nào?”

Tr7ên đường về, Hàn Mục Lẫm sực nhớ tới việc Tư Vũ sắp thi vào cấp ba.

“Trường cấp ba thành phố Thân.”
“Anh Cố dạy bảo con trai giỏi giang như vậy, thảo nào trước đây tôi thường nghe con gái mình khen thằng bé hết lời.”

Thật ra Tư Vũ cũng chỉ nhắc đến một lần, nhưng Phó Nguyên Ngọc vẫn nhớ rất kỹ.

Bởi vì đây là người bạn mà con gái bà chủ động nhắc đến, nên người làm mẹ như bà sẽ quan tâm nhiều hơn.
“Anh đây không thích ai cả…” Không đúng, anh nói chuyện này với một cô bé học sinh để làm gì?

“Mới hai mươi hai tuổi thôi, còn sớm chán.”

Hàn Mục Lẫm không còn gì để nói.
Đệ Ngũ Giáng cầm phong thư, thở hắt ra một hơi.

Anh ta tội gì phải khiến bản thân chịu thiệt thòi, lấy một kẻ vô dụng mà bất kỳ người nào của nhà họ Tư cũng có thể xem thường chứ?

***
“Sau khi kết hôn sẽ tập trung lo cho gia đình, không rảnh rỗi để ý đến tôi nữa.”

Hàn Mục Lẫm suy nghĩ một lát rồi cười thoải mái, tiếng cười trầm thấp êm tai, nhưng chẳng mấy chốc đã chậm rãi lắng xuống.

Đôi mắt nhìn về phía xa xăm bỗng trở nên u ám: “Cả đời này anh đây chưa từng nghĩ đến việc sẽ làm hại ai.”
Anh ta đến đây để hỏi ý của Đệ Ngũ Thành Tông xem mình nên học theo hướng nào.

Với tư cách là một trong những người thừa kế chính thống, Đệ Ngũ Giáng là người giỏi nhất trong số những người đồng lứa, thậm chí còn được gọi là thiên tài. Có điều, anh ta vẫn là tôm tép khi đứng trước kẻ mạnh.

Cho dù có năng khiếu bẩm sinh, anh ta vẫn phải nỗ lực phấn đấu hơn người khác gấp trăm lần.
Anh hơi bất ngờ: “Hả2? Có thi nổi không đấy?”

“Có.”

“Muốn về nhà họ Tư à?”
“Vâng.”

“Về nhà họ Tư, đầu óc lúc nào cũng phải că0ng như dây đàn, chẳng có giây phút nào được thả lỏng.”

Tư Vũ ngả người ra sau: “Chỉ là nhà họ Tư thôi mà.”
“Các gia tộc đều dựa vào năng lực của mình, nếu người khác ra tay trước, nhà Đệ Ngũ chúng ta cũng sẽ theo sát.” Đệ Ngũ Thành Tông mở ngăn kéo, lấy ra phong thư cũ, đưa cho Đệ Ngũ Giáng: “Bố biết con không thích con bé Tư Vũ. Đây là người được chọn phù hợp nhất với con. Con tự xem đi.”

Đệ Ngũ Giáng nhíu mày hỏi: “Cái này là gì vậy?”

“Người có ngày tháng năm sinh và cung mệnh có thể giúp gia tộc thịnh vượng mấy đời do tổ tiên truyền lại.”
“Bọn họ không phải là đối thủ của con, con rất tự tin bản thân mạnh hơn bọn họ ở phương diện này.”

Đệ Ngũ Thành Tông gật đầu: “Tốt lắm, có con ở đây, bố có thể không cần phải lo lắng về hiểm họa sau này.”

“Bố ơi, có tin tức từ huyện Tung Sơn à?”
Giọng điệu của cô giống như đang nói về một gia đình bình thường.

Hàn Mục Lẫm cười nói: “Cần anh đây giúp gì thì cứ nói nhé.”

“Không cần.”
Một số bậc cha mẹ gặp nhau còn túm tụm lại, cười nói rôm rả về con cái nhà mình.

Phó Nguyên Ngọc tình cờ gặp bác sĩ Cố đã từng khám bệnh cho Tư Vũ, bèn nở nụ cười, đi tới chào hỏi: “Bác sĩ Cố.”

“Chị là…”
***

Đệ Ngũ Thành Tông đăm chiêu suy nghĩ về tin tức ở huyện Tung Sơn vừa nhận được từ Lương Dịch.

“Bố.”
Cố Thác cũng rất vui khi có người khen con trai mình: “Tất cả là do Tuyển Diên tự mình phấn đấu đấy, không phải phụ huynh chúng ta muốn dạy là dạy được đâu.”

Ông ta kiêu ngạo ra mặt.

Phó Nguyên Ngọc mỉm cười, định lên tiếng trả lời thì lại nghe Cố Thác nói tiếp: “Trước đây, con gái chị cứ lẽo đẽo đi theo Tuyển Diên, ít nhiều cũng làm ảnh hưởng đến chuyện học hành của thằng bé.”
“Có thể tránh khỏi số phận. Tìm một người có cung mệnh khắc chế số mệnh của mình là được. Đến lúc đó, việc lấy vợ cũng không phải là chuyện trong mơ.”

“Ai dạy nhóc nói những lời này?”

Vốn dĩ là như vậy mà.”
“Nhóc Tiểu Vũ à, con gái không nên quá mạnh mẽ đâu.”

“Anh nên kết hôn đi.”

Hàn Mục Lẫm câm nín. Sao tự nhiên lại nhắc đến chuyện này.
Không chỉ so sánh với những người trong gia tộc mình mà còn phải so sánh với những người có tài năng của các gia tộc lớn khác.

Làm thiên tài của một gia tộc lớn cũng không phải điều dễ dàng.

“Hôm nay đã thu hoạch được gì?”
“Thật sự có người sinh vào giờ này và có số mệnh như vậy sao?” Đệ Ngũ Giáng hơi sửng sốt, chợt nhìn về phía bố mình: “Ý của bố là muốn hủy bỏ hôn ước với nhà họ Tư ạ?”

Đệ Ngũ Giáng vốn dĩ không thích Tư Vũ, thậm chí còn có ác cảm với cô.

Vì cô mà anh ta luôn bị mọi người chế giễu.
“Huyện Tung Sơn không có động tĩnh gì, hiện giờ chúng ta nên tập trung theo dõi tình hình ở thành phố Lê. Luồng sức mạnh ấy đột nhiên xuất hiện ở đó, mọi người đều không dám manh động, chỉ sợ sẽ khiến thứ đó bỏ chạy.”

Trước khi nghĩ ra biện pháp, các gia tộc lớn đều ngồi yên một cách rất ăn ý.

“Các nhà không lo lắng bị cướp mất cơ hội quyết định sao?”
Tư Vũ là cháu gái chi chính của gia chủ nhà họ Tư, đây cũng là lý do ban đầu bố chọn con bé ấy.”

Nhưng không ngờ, cháu gái trực hệ của nhà họ Tư lại là một đứa ngốc.

Sau khi phát hiện điều này, nhà Đệ Ngũ không lập tức sang nhà họ Tư từ hôn, mà luôn giữ thái độ im lặng, để nhà họ Tư cảm thấy xấu hổ với nhà Đệ Ngũ, đợi đến khi thời cơ chín muồi sẽ xóa bỏ hôn ước này.
Nhưng xem ra, anh cũng chẳng ngán gì bọn họ.

Nếu làm việc cứ phải nhìn trước ngó sau thì anh đã không gia nh7ập đội Quét Sát.

Thành viên của đội Quét Sát, không có ai hèn nhát cả.
“Tôi là mẹ của Tư Vũ, trước đây đã từng gặp bác sĩ ở bệnh viện. Vừa rồi tôi nhìn thấy con trai anh cũng là bạn cùng lớp với Tư Vũ nhà tôi, nên đến chào hỏi anh.” Bà mỉm cười giải thích.

Cố Thác không khỏi cau mày khi nghe thấy tên Tư Vũ, nhưng cũng không thể hiện quá rõ ràng.

“Chào chị.”
Phó Nguyên Ngọc sững sờ: “Tư Vũ đi theo con trai anh ư?”

“Chị không biết à?” Thấy phản ứng của Phó Nguyên Ngọc, Cố Thác liền hiểu ra là bà chưa biết chuyện này: “Tuyển Diên xuất sắc về mọi mặt, dễ thu hút sự chú ý của các bạn gái. Nhưng có một số chuyện cũng cần phải biết chừng mực, đừng làm ảnh hưởng đến việc học hành của người khác, vì vậy, sự uốn nắn, chỉ dẫn của phụ huynh là vô cùng quan trọng.”

Lời nói xen lẫn sự trách móc.

Mặc dù giọng ông ta rất từ tốn, nhưng lại khiến cho Phó Nguyên Ngọc cảm thấy như thể ông ta đang mắng mình.

Nụ cười tươi tắn trên môi bỗng nhạt đi, thay vào đó là nụ cười gượng gạo: “Hay là con trai anh hiểu lầm các bạn nữ khác chăng? Rất nhiều học sinh đi cùng đường mà, anh Cố cứ như vậy mà cho rằng con gái tôi đi theo con trai anh, không phải là anh có thành kiến với con bé đấy chứ? Con trai anh tài giỏi, nhưng cũng không thể nghĩ oan cho người khác được. Anh Cố nói rất đúng, sự chỉ bảo uốn nắn của cha mẹ rất quan trọng, nhất là về mặt đạo đức.”
Mã nhập tay Voucher Lazada siêu sale 6-6:
(Áp dụng cho tất cả các đơn từ 20h 5/6 - 10/6)