Tình Yêu Sủng Nghiện Của Tổng Giám Đốc Lâm

Chương 229



“Tổng giám đốc, đã bắt được người rồi, xử lý thế nào. đây?"

Lâm Thế Kiệt nhìn Thẩm Quân, anh không giấu vẻ khinh thường trong mắt, ngoài ra còn lộ vẻ tức giận. Anh đi thẳng tới, đấm vào bụng Thẩm Quân.

“At"

Thẩm Quân hoàn toàn không ngờ sẽ bị Lâm Thế Kiệt đánh, bất ngờ hét lên. Lâm Thế Kiệt nắm lấy cằm hắn ta, u ám nói: “Sao không chạy nữa?”

Tối qua anh giao hắn ta cho Chu Loan nhốt trong tầng hầm, muốn an ủi Giản Nghệ Hân xong sẽ đi xử lý, không ngờ hắn ta chạy trốn, còn lăn lên giường Lâm Hàn Tình. “Lâm Thế Kiệt, mày đừng có động vào tao, nhà họ Thẩm †ao không phải người mày có thể chọc vào đâu!”

Thẩm Quân hét vài tiếng, quả thực nhà họ Thẩm thuộc hàng nhất nhì ở thành phố S, nhưng Lâm Thế Kiệt anh chẳng sợ.

Thẩm Quân thở hổn hển nhìn Lâm Thế Kiệt, ánh mắt tràn ngập nỗi căm hận. Máu tươi thuận theo khóe miệng chảy. xuống, ngực anh ta không ngừng phập phồng. Tuy anh ta là đứa con trai không được yêu thương ở nhà họ Thẩm, nhưng nhà họ Thẩm ở thành phố S này cũng rất ghê gớm đói

“Lâm Thế Kiệt, anh đừng cho răng anh có thể một tay che trời ở thành phố S, nơi này không phải chỉ do mình anh làm chủ đâu!”

Thẩm Quân lớn tiếng, không biết xấu hổ nói, anh ta đã bị Lâm Thế Kiệt đánh ngã xuống đất rồi, lúc này đến việc đứng thôi cũng không thể đứng vững, dáng vẻ này của anh ta khiến anh ta trông càng buồn cười hơn.

Lâm Thế Kiệt khinh thường cười khẩy một tiếng: “Được thôi, vậy tôi sẽ để cậu biết rốt cuộc ai là người làm chủ” Trên thế giới này, vẫn chưa có gì mà Lâm Thế Kiệt anh không dám làm.



Lâm Thế Kiệt như Tu La bước ra từ trong địa ngục, khắp người đều là sát khí, bao nhiêu năm qua, người dám khiêu khích sự uy nghiêm của anh đã không còn nhiều nữa.

“Trói cậu ta lại cho tôi, lột sạch rồi đưa về nhà họ Thẩm” Lâm Thế Kiệt ép sát Thẩm Quân, từ trên cao nhìn xuống anh ta, giọng nói lạnh lẽo vô tình: “Tôi nghĩ, chắc cậu Thẩm biết nên làm như nào rồi nhỉ”.

“Không!”

Thẩm Quân vừa nghe thấy vậy, sắc mặt lập tức trắng bệch, Lâm Thế Kiệt sao có thể tàn nhãn như vậy đươc?

Nhà họ Thẩm rất giữ mặt mũi, nếu Lâm Thế Kiệt lột sạch anh ta, nhà họ Thẩm còn có thể chứa chấp anh ta nữa sao? Thẩm Quân thở hổn hển.

“Anh Thế Kiệt! Có lẽ Thẩm Quân chỉ bị che mắt tạm thời, nói gì thì nói nhà chúng ta và nhà họ Thẩm vẫn có giao tình, anh làm vậy thì không tốt đâu”

Lâm Hàn Tình vừa nghe thấy lời của Lâm Thế Kiệt thì cũng ngây ra, cách làm này của Lâm Thế Kiệt không phải đồng nghĩa với việc khiêu chiến với nhà họ Thẩm hay

sao? Tuy bây giờ anh gần như đã một tay che trời ở thành phố S rồi, nhưng cũng không cần thiết tạo thêm kẻ thù chứ.

Lâm Hàn Tình nhìn Thẩm Quân với ánh mắt ghét bỏ, có chút khinh thường dáng vẻ thê thảm của anh ta, nhưng vẫn bước đến kéo cánh tay Lâm Thế Kiệt: “Do cậu ta đã làm sai chuyện gì sao? Hay là nói cho rõ chuyện này ra, em và cậu ta là bạn đại học, Thẩm Quân đột nhiên đến †ìm em, em còn tưởng rằng có chuyện gì, hóa ra là anh đang tìm cậu ta à”

Hay cho một chiêu thuận nước đẩy thuyền này của Lâm Hàn Tình, phủi sạch mọi liên quan đến bản thân mình.