Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 411



Chương 411

Tiêu Kỳ Nhiên ấn ngón tay vào huyệt thái dương, nhớ tới bộ dáng hồn nhiên đáng yêu vừa rồi của Giang Nguyệt, nhịn không được bật cười.

Điện thoại di động ở đầu giường rung lên hai cái, Tiêu Kỳ Nhiên thu hồi suy nghĩ, chậm rãi cầm lên xem.

[Tần Di Di: A Nhiên, anh đừng giận em nữa được không? Em rất nhớ anh. Sau này em sẽ không lỗ mãng như vậy nữa, anh có thể tha thứ cho em không?]

Tiêu Kỳ Nhiên lướt qua, không trả lời.

Ngay sau đó, Tần Di Di lại gửi thêm một tin nhắn nữa.

[Tần Di Di: Hôm nay bác gái điện thoại cho em, muốn hẹn gặp riêng em một lần.]

Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại hai giây, trong mắt dần trở nên tối tăm.

Tô Gia Lan biết rõ thời gian này Tiêu Kỳ Nhiên đang bận công tác, hầu như không ở Bắc Thành.

Anh suy nghĩ một lúc rồi trả lời ngắn gọn.

Tần Di Di cầm điện thoại di động, tim đập loạn xạ. Nhìn những tin nhắn gửi đi mà không có phản hồi, tâm tình cô cũng từng chút từng chút chìm xuống.

Tô Gia Lan chủ động hẹn gặp cô, đây là một chuyện tốt. Nhưng Tiêu Kỳ Nhiên không có ở đây, cô rất lo lắng Tô Gia Lan sẽ cố ý gây khó dễ cho mình.

Nhìn chằm chằm màn hình điện thoại vẫn không có tin nhắn đến, trong lòng Tần Di Di càng ngày càng bối rối, thiếu chút nữa xúc động gọi điện thoại cho Tiêu Kỳ Nhiên.

Nhưng cô không dám.

Cô sợ lại chọc giận Tiêu Kỳ Nhiên.

Ngay khi Tần Di Di cho rằng Tiêu Kỳ Nhiên sẽ không trả lời nữa, màn hình điện thoại lại nhảy ra một tin nhắn, khiến cô ta mừng rỡ không thôi.

[A Nhiên: Ngày mai tôi trở về. Gửi tôi địa chỉ.]

Sáng hôm sau, khi Giang Nguyệt ở phòng dành cho khách tỉnh dậy, phòng ngủ chính đã trống rỗng.

Lúc cô ra khỏi khách sạn, thuận miệng hỏi lễ tân một câu, biết được Tiêu Kỳ Nhiên đã đặt vé máy bay từ sáng sớm để trở về Bắc Thành.

Hắn đến vội vàng, đi cũng vội vàng.

Thậm chí cũng không biết hắn chạy tới đây là vì cái gì, rồi lại vội vã rời đi như vậy.

Nhưng mà đi rồi cũng tốt.

Nếu Tiêu Kỳ Nhiên ở lại chỗ này, không chừng sẽ còn muốn làm khó dễ cô nữa.

Biết tên khốn kiếp đó đã rời đi, Giang Nguyệt cũng không cần phải vội vã làm gì. Cô ở trong khách sạn chậm rãi ăn sáng, sau đó mới trở về công ty.

Vốn dĩ chị Trần đã chuẩn bị sẵn tinh thần như lâm đại địch, kết quả lại chỉ có một mình Giang Nguyệt trở về.

Chị Trần không khỏi kinh ngạc mà hỏi: “Tiêu tổng đâu?”

Giang Nguyệt: “Sáng sớm trở về Bắc thành, chắc là có việc gấp.”

Nghe vậy, trong lòng chị Trần thở phào nhẹ nhõm.