Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 1127



Chương 1127

Giang Nguyệt có chút lưu luyến không muốn rời đi.

“Muốn đi dạo chợ hay không?” Tiêu Kỳ Nhiên liếc nhìn cô, nhìn ánh hoàng hôn mỏng manh rơi trên mặt cô, cúi đầu hôn cô một cái:

“Nếu cảm thấy mệt thì tôi đưa em trở về nhé?”

Giang Nguyệt luyến tiếc quay đầu lại, kéo lấy cánh tay anh: “Chúng ta đi dạo chợ đi, em không mệt.”

Khi xe chạy đến cổng chợ, ánh hoàng hôn đã hoàn toàn biến mất, màn đêm dần dần chiếm lấy phía chân trời.

Những ngọn đèn màu được treo trên các sạp hàng trong chợ, lượng khách không hề giảm đi vì tiết trời rét lạnh mà lại vô cùng náo nhiệt.

Khi xuống xe, Giang Nguyệt hà một hơi nóng, xoa xoa lòng bàn tay.

“Mùa đông lại đến rồi.” Đôi mắt của cô rực rỡ lung linh, phản chiếu ánh sáng tuyệt đẹp do ánh đèn lồng chiếu vào.

“Ừ, mùa đông lại đến rồi.” Tiêu Kỳ Nhiên đáp lại lời Giang Nguyệt, lấy một chiếc khăn quàng cổ từ trong xe, quấn lên cổ cho cô.

Xác định Giang Nguyệt đã quấn khăn xong xuôi, không ngọn gió nào có thể thổi vào, anh mới cầm tay cô, dẫn cô đi vào.

Bây giờ hơn bảy giờ tối, đang là lúc chợ trở nên náo nhiệt.

Tháng mười hai có lễ Giáng Sinh, trên những quầy hàng bày sạp đã bắt đầu có không khí của ngày lễ, đồ trang trí con nai cùng với mũ trang trí, còn có thể thấy được rất nhiều cây thông Nô-en nhỏ màu xanh lá cây.

Đoàn người kết giao, có người cười giỡn vui vẻ, còn có người trực tiếp cất giọng ca hát, vô cùng vui vẻ.

Không biết từ chỗ nào truyền tới nhạc Giáng Sinh, như hoà hợp với tình hình lúc này, vì là ban đêm nên bầu không khí lại càng trở nên nồng hậu.

Tiêu Kỳ Nhiên dẫn cô đi dạo, vạt áo đỏ thẫm được ánh đèn chiếu sáng giống như ánh sáng đỏ rực trôi nổi, mềm mại mà ấm áp.

Trong chợ có một bà lão mặc quần áo cổ điển đang đun rượu vang nóng, Giang Nguyệt đứng nhìn một lúc, cô vẫn đang đợi nấu chín, Tiêu Kỳ Nhiên mua cho cô một ly, bảo cô cầm trong tay để giữ ấm.

Rượu vang nóng hôi hổi, miệng ly toả ra hơi nóng chua chua ngọt ngọt.

Giang Nguyệt bĩu môi: “Nhưng, như vậy không có cách nào có thể nắm tay được rồi.”

Cô nhỏ giọng lẩm bẩm, rồi lại tìm được cách để xử lý.

Tay trái cô vòng qua khuỷu tay Tiêu Kỳ Nhiên nắm lấy cánh tay anh, cô như con chim nhỏ nép sát vào người anh: “Như vậy tốt hơn nhiều.”

Tiêu Kỳ Nhiên không nhịn được cười: “Thử xem.”

Giang Nguyệt cầm ly, đợi rượu vang bớt nóng, cô mới cúi đầu uống một ngụm, hương vị khiến cô cảm thấy rất đặc biệt:

“Hương vị rất đặc biệt.”

“Không ngon sao?”

“Không, em rất thích.” Giang Nguyệt lại nhấp một ngụm nhỏ: “Hình như là nhục quế và cam, còn có táo gai và các loại trái cây khác… Xin lỗi, em không hiểu lắm.”

Cô thấy bà lão đang nhìn mình, vì vậy cô mỉm cười, nói với bà ấy bằng tiếng Anh: “Nó rất ngon, tay nghề của bà rất tuyệt ạ.”

Bà lão là người bản xứ, chưa được tiếp xúc nhiều với tiếng Anh, nên ánh mắt của bà lúc này lộ ra vẻ mờ mịt, Tiêu Kỳ Nhiên lập tức truyền đạt lời khen lại bằng tiếng Pháp, đối phương lập tức hiểu ý, mỉm cười rồi cũng nói tiếng Pháp.