Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc

Chương 407: Chương 407





Quả nhiên, Mặc Hàn Vũ và Chu Vũ Oanh lập tức bị hắn và Phong Bảo thu hút.
“Lão thất, đứa bé này là ai vậy?”
Mặc Hàn Vũ đến gần, muốn nhìn xem Phong Bảo trông ra làm sao, nhưng lại bị Mặc Phùng Dùng một tay đẩy ra.

Hắn nhẹ nhàng sửa lại mặt nạ trên mặt của Phong Bảo.
Lúc này mới lạnh nhạt nhìn Mặc Hàn Vũ: “Của bổn vương”
Mặc Hàn Vũ bật cười.
Ngay cả Chu Vũ Oanh cũng tò mò nhìn Vân Khương Mịch: “Mịch nhi, từ khi nào mà hai người im hơi lặng tiếng có đứa con lớn như vậy rồi?”
Mặc Hàn Vũ ở bên cạnh đã cười ngả nghiêng, nước mắt cũng chảy ra ngoài.
Thấy Mặc Phùng Dương còn muốn nói, Vân Khương Mịch liền ra hiệu với hắn: Khiêm tốn, khiêm tốn! Tạm thời không cho người khác biết thân phận của Phong Bảo!
“Vương gia, đừng đùa với họ nữa! Đây là con của một người bạn của ta, ta nhận làm con trai nuôi”
“Dạo gần đây nàng ta có việc nên ta đón đứa bé qua vương phủ ở vài ngày!”
“Từ nhỏ đứa bé này đã không có cha, hai mẹ con họ nương tựa nhau mà sống.


Luôn gọi ta là nương, cho nên vương gia mới nói là con trai của chúng ta”
Nàng cười giải thích.
Dù sao Mặc Hàn Vũ và Chu Vũ Oanh cũng chỉ là dũng sĩ diệt cơm, đầu óc không lanh lẹ lắm.
Chắc sẽ dễ lừa.
“Phải không?”
Cách giải thích này xem như được cho qua, Chu Vũ Oanh gật đầu: “Đứa trẻ này thật đáng thương! Sao từ nhỏ lại chỉ có mẹ mà không có cha chứ? Cha cậu bé đâu?”
“Chết rồi”
Vân Khương Mịch không cần nghĩ ngợi gì nhiều đã nói: “Vốn là một nam nhân xấu xa, có lỗi với hai mẹ con họ, chết sớm cho rồi”
Mặc Phùng Dương: “…”
Sao hắn luôn cảm thấy người phụ nữ này đang trách cứ hắn vậy?
Mặc Phùng Dương nghe ra ý ám chỉ của Vân Khương Mịch.
Nhưng nàng nói không sai, hiện giờ thân phận của Phong Bảo vẫn không nên lộ ra ngoài.

Mặc dù hắn rất muốn chiêu cáo thiên hạ rằng Mặc Phùng Dương hắn đã có nhi tử!

Nhưng nếu làm như vậy sẽ chỉ mang đến nguy hiểm cho.
Phong Bảo.
Vì thế, hắn chỉ có thể thuận theo nàng mà gật đầu: “Mịch Nhi nói không sai.”
Nói xong câu này, gương mặt già của hắn trở nên nóng rát.
“Hài tử đáng thương!”
Chu Vũ Oanh chép miệng tặc lưỡi, dùng ánh mắt thương tiếc nhìn Phong Bảo.

Chu Điềm Nguyệt trong lòng nàng ta đã ngừng khóc, đang tò mò đánh giá mặt nạ trên mặt Phong Bảo.
Tròng mắt của cô bé xoay chuyển sau đó duỗi tay chụp lấy mặt nạ.
Phong Bảo phản ứng cực nhanh, một phen vỗ vào cánh tay mập mạp của cô bé: “Ngươi làm gì đấy!”
Cái vỗ kia âm thanh vang lên đầy thanh thúy.
“Ấm nước” vừa mới dừng khóc bây giờ lại bắt đầu rơi nước mắt.
Chu Vũ Oanh cảm thấy hơi đau đầu: “Điêm Nguyệt, đừng khóc! Cô mẫu mua kẹo hồ lô cho conl”
Vừa dứt lời, Chu Điềm Nguyệt lập tức duỗi tay chỉ vào kẹo lồ hô mà Như Minh đang khiêng trên đầu vai.

Cô bé cất giọng ngọt ngào và mềm mại: “Cô mẫu, con muốn mua cái này!”
Như Minh khó xử: “Cái này không bán.”
Vân Khương Mịch nhìn Phong Bảo, trưng cầu ý kiến của cậu bé: “Phong Bảo, đưa cho muội muội một chuỗi được không?”