Tiểu Soái Ca, Tớ Nhìn Trúng Cậu Rồi

Chương 56



Ngôn Hạo đi đến ngồi lại vị trí bên cạnh cô, vẻ mặt nghiêm túc.

- Này, tôi có chuyện cần thông báo cho cậu đây!

- Nói! Cô không nhìn Ngôn Hạo , tập trung ăn quà vặt của mình.

Ngôn Hạo lấy từ trong túi áo vet mình ra, 1 cuốn passpord đưa cho cô, nhỏ gịong:

- A Hiên nói.. bảo cậu ôn kiến thức cho đàng hoàng, anh ấy đang liên hệ giáo sư cũng như trường ở Bacelona. A Hiên muốn cậu với tôi chuẩn bị đi du học!

- what??? Cô gần như hét lên, Cậu nói thật???

Tất cả mọi người đều bị cô dọa giật mình.

Giang Ngôn ngồi bên không để ý cô và Ngôn Hạo nói chuyện , nhưng đột nhiên cô hét lên thì anh giật mình quay nhìn.

- Sao vậy?

- Không .. không sao! Cô cứng đờ cả người. 1 cảm giác hoang mang bao phủ toàn thân thể.

Ngôn Hạ không khách sáo trực tiếp túm lấy cánh tay Ngôn Hạo kéo ra ngoài:

- Cậu ra ngoài với tôi!

Ngôn Hạo cũng không phản kháng mà cứ để cô kéo ra khỏi phòng. Cậu biết rất rõ , cô bây giờ bị khủng hoảng tinh thần rồi. Bản thân anh khi nghe quyết định của hoàng đế Ngôn Hiên cũng sang chấn tâm lý luôn mà. Ngôn Hạ dắt cậu ra khõi sảnh , đi ra vườn hoa,tìm một góc,

- Cậu nói rỏ ràng cho tôi, đang yên đang lành! Đi đâu???

- Tôi cũng mới biết thôi. Anh ấy nói du học sẽ tốt cho cậu, anh ấy muốn giao công ty Wings Angle lại cho cậu! Tôi cũng dính 1 vé đi tu nghiệp đây. Về quản lí chuổi rượu vang!

- Rượu vang là tất nhiên !! Nhưng Wings chẳng qua chỉ là 1 nhánh công ty. Chẳng phãi A Hiên cũng đang điều hành rất tốt sao? Sao phãi đưa lại cho tôi??? Đừng đùa như vậy chứ, trái tim yếu đuối của tôi không chịu nỗi đâu!! Ngôn Hạ ai oán muốn khóc .

Ngôn Hạo nhìn cô rồi thỡ dài,

- Tôi cũng đoán được là cậu sẽ không chịu đi mà! Tôi cũng không muốn đi... Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tự dưng anh ấy phát điên gì vậy???

- Nhất định là mấy ông già trong ban quản trị,

Cô tức giận đá đá chân.

- Anh tôi kinh doanh công ty của tôi, có gì mà không ổn chứ . Đám lão già cứ nhất quyết muốn chia rẽ tình cảm anh em nhà người ta là sao vậy hã???

- Mấy ông già kia tính sau. Bây giờ chuyện chính là A Hiên! Ngôn Hạo khoanh tay dựa tường nhìn cô.

- Bây giờ làm sao??? Cô nhăn nhó nhìn cậu,

Ngôn Hạo thỡ dài.

- Liều chết chống lại thánh chĩ!

- Cậu dám không? Cô nhìn cậu, ánh mắt dò xét.

- Cậu dám thì tôi dám ! Ngôn Hạo nhìn cô bằng ánh mắt khinh bĩ.

Rồi cả 2 cùng thỡ dài.

- Họa tới rồi!!!

Giang Ngôn đợi lâu không thấy cô cùng Ngôn Hạo quay lại, nên bước ra ngoài tìm cô. Từ xa , đã nghe 2 người than ngắn thỡ dài.

- 2 người sao vậy? Anh lên tiếng.

Ngôn Hạ nghe gịong anh thì giật bắn, cô sợ anh biết chuyện cô sắp bị bắt đi du học. Vội lấp liếm cho qua.

- Không sao, bọn em đang nói chuyện nhà thôi!

- Nhà có chuyện gì sao? Anh nhìn cô rồi nhìn Ngôn Hạo

- Cũng không có chuyện gì to tát, để con bé nói chuyện với cậu đi. Tôi vào sảnh làm quen với vài tiểu mỹ nhân đây!!

Ngôn Hạo hiểu ý cô nên cười cười rồi tìm đường chuồn thẳng.

Giang Ngôn nhìn cậu đi vội vội vàng vàng thì hơi ngớ người. Ngôn Hạ nhìn anh. Cười cười.

- Không sao đâu! Em ở đây với anh.

TIỂU SOÁI CA , TỚ NHÌN TRÚNG CẬU RỒI !!!

(88)

Lúc trong sảnh tiệc thấy cô chưa ăn gì nhiều, Giang Ngôn đưa cho cô 1 cái bánh kem nhỏ.

Bánh trên đĩa đã được cắt ra, từng miếng từng miếng bánh gato vuông nhỏ, mùi bánh kem thơm ngọt lập tức xông vào mũi cô. Ngôn Hạ như con nít thấy bánh mắt lập tức sáng lên,nhét một miếng vào miệng, bánh mặc dù đã chia nhỏ ra, nhưng so với miệng cô thật ra vẫn còn hơi lớn.

Cô nhét vào gò má lập tức phồng lên, nhìn qua rất giống một con thỏ nhỏ, vô cùng đáng yêu. Mùi bánh kem cùng mùi kẹo sữa trên người cô hỗn hợp tản ra, cực kỳ dễ ngửi, thơm ngọt ngon miệng, làm Giang Ngôn đột nhiên muốn cắn cô một cái.

Anh bất ngờ bước đến gần hơn ôm lấy eo nhỏ, xiết cô vào lòng ngực anh, Ngôn Hạ không ngờ anh đột nhiên ôm cô như vậy, cô thoáng giật mình ,hô hấp như ngừng lại vào giây đó. Anh ôm cô, hít sâu mùi thơm trên người cô tản ra, cảm nhận hơi thở của cô gần kề, như làn gió khẽ lướt qua tai anh , làm cả người Giang Ngôn phút chốc có chút run rẩy.

Anh không tự chủ mơ hồ làm theo bản năng, cúi đầu hôn lên môi cô, hô hấp dần dần gấp gáp, động tác của Ngôn Hạ chợt khựng lại, một giây sau bàn tay cô luồn vào bên hông anh, ngẩng đầu hôn lại ,nhận được sự đáp lại từ cô, lúc đầu môi anh chỉ dán lên bờ môi cô, sau lại tham lam nồng nhiệt mút lấy cánh môi cô.

Ngôn Hạ bị anh hôn đến đầu óc choáng váng,rỗng tuếch . Tất cả suy nghĩ đều bị đánh tan, loạn thành một mớ.

- Tiểu Ngôn dạo này cứ là lạ sao đó?? Cô nghĩ thầm.

Người đứng phía sau trầm mặc nhìn họ, dáng người tuấn tú khoác lên bộ vet trắng sang trọng như 1 chàng hoàng tữ nhưng cậu lúc này lại đứng dưới đèn ngọn đèn hoa viên ngẩn người, gương mặt phản phất nét cô đơn, sau đó yên lặng xoay người rời đi .

Lúc Giang Ngôn buông cô ra,Ngôn Hạ ngẩng đầu, ánh mắt hai người chạm nhau.

Nhìn nhau một hồi, cô đột nhiên mở miệng.

- Nếu như giữa ước mơ và tình yêu anh chỉ có thể chọn một, anh chọn cái nào?

Giang Ngôn hơi chau mày nhìn cô, hỏi lại:

- Sao lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ em muốn vì ước mơ từ bỏ anh ? Được! Làm tốt lắm!

Khóe môi Ngôn Hạ co giật đầu đầy vạch đen:

- Đừng có đoán mò vậy? được không? ... Bây giờ đây, ước mơ của anh là gì?

- Hiện tại hữm...??? Ngữ khí của anh có chút khó hiểu, cúi đầu cong cong khóe miệng

- Hiện tại, đương nhiên là muốn ở cạnh em rồi .

Ngôn Hạ nóng bừng mặt, quay về câu hõi chính ,giục anh trả lời:

- Nếu là anh , anh chọn cái gì?

Giang Ngôn suy tư một chút, lắc đầu

- Vấn đề này không khoa học!!

- Hả?

- Lựa chọn một cái, là từ bỏ cái còn lại đúng không?

Cô khẽ gật đầu,

- Ừm!

- Nếu vì ước mơ từ bỏ tình yêu, em có thể sẽ có được ước mơ. Nhưng nếu vì tình yêu từ bỏ ước mơ, cuối cùng có lẽ cái gì em cũng không có được!!! Anh trầm ngâm.

Ngôn Hạ có chút hoảng,

- Vì sao?

- Em vì tình yêu từ bỏ ước mơ, em sẽ làm mất đi ước mơ, Mà nếu như tình yêu đó của em lại không đủ vững chắc thì khi em nghĩ chính mình vì người kia từ bỏ rất nhiều, hoạc giữa 2 người có mâu thuẩn oán niệm sẽ càng lớn. Lãng mạn cũng vì như vậy mà mất đi, đến khi hết tình cảm. Còn nếu em chọn ước mơ từ bỏ tình yêu thì... cũng phãi xem em có năng lực thực hiện ước mơ không đã!! Giang Ngôn vẻ mặt cao thâm, ra vẽ cứ như một nhà triết lý, tuy là nói rồi cũng như chưa nói. Càng làm Ngôn Hạ, mơ hồ hoảng loạn hơn.

- Ước mơ của em là gì?

- Anh ! Cô cười.