Tiêu Dao Lục

Chương 125: Biểu Diễn



Vừa rồi một màn chấn kinh khiến bọn hắn sợ hãi chạy đi thật xa, sau đó mới nhớ ra Diệp Thiên vẫn lưu lại Quảng Trường Vinh Quang mới vội vã quay lại tìm kiếm. Gọi điện không có người bắt máy, suy đoán chia người tìm kiếm đủ kiểu mới phát hiện ra vị trí của hắn.

Diệp Thiên có điện thoại nhưng đã sớm tắt máy khi ngồi học trong lớp, sau đó không dùng đến nên cũng quên mở lại. Cũng đáng thương cho tổ công tác vất vả tìm hắn như vậy, Diệp Thiên ngỏ ý mời bọn hắn ăn một bữa thì bị từ chối. Hôm nay số lượng cảnh phim của Diệp Thiên quá ít, nếu không quay bù về sau sẽ rất khó biên tập. Nếu như vừa nãy bọn hắn dũng cảm hơn một chút, cùng Diệp Thiên ở lại quan sát đám tu luyện giả kia đánh nhau thì đã có một phân cảnh cực nóng thu hút người xem. Nghĩ đến đây cả tổ công tác đều tiếc nuối không thôi.

Bỏ qua đám người của tổ công tác, Diệp Thiên đến từng cái nhà hàng nổi tiếng, mỗi nơi đều gọi một bàn ăn lớn chậm rãi thưởng thức. Tổ công tác quay xong những cảnh phim này chỉ biết nhìn nhau thở dài. Bọn hắn thực sự không rõ mình đang quay tiết mục hoán đổi thân phận hay là dạ dày vương nữa. Rõ ràng yêu cầu của tiết mục là sống với thân phận của một người khác, tên Diệp Thiên này ngoại trừ đi học, những hành động còn lại có chỗ nào giống học sinh? Học sinh sẽ đến chuỗi nhà hàng cao cấp nhất, vung tiền như rác sao? Nhưng hết cách, ai bảo Diệp Thiên có chỗ dựa lớn, đài chủ phía sau đều yêu cầu bọn hắn mặc kệ, về sau biên tập lại cắt bỏ là được.

Ăn uống xong, Diệp Thiên cũng không đến quán net như dự kiến mà về nhà ngủ. Loại chuyện này không vội, vẫn còn sáu ngày. Hơn nữa theo như hướng dẫn phải cùng bằng hữu đến mới thú vị, đi một mình còn chẳng bằng ở nhà mở máy tự chơi. Diệp Thiên có chìa khóa riêng, ra vào thuận tiện, phu thê Tô Cảnh cũng để hắn tự do.

Sáng hôm sau, Diệp Thiên đến trường như thường lệ. Lần này chào đón hắn không phải âm thanh mắng chửi, thay vào đó là ánh mắt nghi hoặc, thấp giọng bàn tán. Tuy không có ý nghe lén nhưng với thính lực của mình, Diệp Thiên vẫn biết bọn hắn đang bàn tán chuyện gì.

Ngày hôm qua quán kem gần trường khá đông khách, rất nhiều người thấy được cảnh Triệu Giai Nghi hẹn hò với Diệp Thiên. Diệp Thiên là ai, tai tiếng cũng là danh tiếng, hắn thực sự rất nổi danh, được nhiều người biết đến. Còn Triệu Giai Nghi, chỉ riêng dung mạo của nàng cũng đã được xem là hoa khôi của trường. Chưa kể đến gia cảnh tốt, biết chơi đàn dương cầm, lại sắp dự thi cuộc thi cấp thành phố, là nữ thần trong lòng rất nhiều nam sinh.

Nghe được nội dung cuộc bàn tán, Diệp Thiên chỉ biết lắc đầu. Tại sao những hành động hắn cho rằng rất bình thường lại đều được chú ý như vậy, muốn có một cuộc sống bình yên thật khó. Đã chọn nghề này, có những thứ buộc phải chấp nhận.

Có điều bàn tán thì bàn tán, hôm nay tất cả đều chủ động tránh né Diệp Thiên, giống như đã có ai đó nhắc nhở. Thậm chí cả nam sinh hôm qua một mực khiêu chiến cũng chỉ nhìn hắn với ánh mắt phẫn nộ chứ không dám bước lên nói lời khiêu khích nữa. Diệp Thiên không biết là ai đã ra mặt nói chuyện giúp mình, nhưng hạn chế được phiền phức đương nhiên là chuyện tốt.

Buổi học trôi qua bình yên, ngoại trừ Trương Á Nam tranh thủ giờ ra chơi đến nói những việc xảy ra ở Quảng Trường Vinh Quang hôm qua, không còn ai tiếp cận Diệp Thiên. Buổi học kết thúc, Diệp Thiên vừa bước ra cửa lớp thì đã thấy Triệu Giai Nghi đứng đợi sẵn. Vừa trông thấy hắn, nàng liền vui vẻ bước đến:

- Diệp Thiên, chúng ta đi thôi.

Không chỉ dùng lời nói, Triệu Giai Nghi còn dùng tay lôi kéo góc áo của hắn. Hành động này vô tình “giúp” Diệp Thiên nhận được thêm rất nhiều ánh mắt ác ý. Duy chỉ có Trương Á Nam tỏ ra hâm mộ:

- Không hổ là thần tượng. Ta còn tưởng những bài báo về quan hệ tình cảm của hắn với những nữ thần kia đều là lời đồn đại vô căn cứ. Xem ra là thật, nhân duyên của thần tượng cũng thật tốt a.

Triệu Giai Nghi lôi kéo Diệp Thiên đến một anebo căn phòng nhỏ nằm cạnh phòng thể thao. Do trường không chuyên về âm nhạc nên phòng âm nhạc khá nhỏ nhưng được bài trí khá tinh xảo, đầy đủ các loại nhạc cụ cơ bản. Trung tâm căn phòng đặt một chiếc đàn dương cầm, dựa vào thiết kế và nguyên liệu chế tác liền biết là loại khá đắt tiền, có lẽ là được chuẩn bị riêng cho Triệu Giai Nghi. Dù sao Diệp Thiên cũng đã đoán ra được nữ nhân này nhóm dạng phú nhị đại, gia đình không thiếu tiền.

Hai người bước vào, Triệu Giai Nghi cẩn thận khóa cửa phòng, không để người ngoài làm phiền. Học sinh trong trường cùng nhân viên đài truyền hình chỉ có thể đứng xem qua cửa kính. Vì là phòng kính nên cũng không ai nghi ngờ bọn hắn định làm trò gì mờ ám, thay vào đó là những tiếng nghị luận hiếu kỳ:

- Triệu Giai Nghi muốn lĩnh giáo tài nghệ dương cầm của Diệp Thiên?

- Rất có khả năng. Tuy nhân phẩm của người này kém cỏi nhưng tài nghệ ở mặt này thật sự rất kinh người. Được các đại sư trên toàn thế giới công nhận.

- Cái gì là tài năng? Hắn giàu có như vậy, có thể là nhờ người viết thay?

- Viết thay? Vậy ngươi biểu diễn thử nhạc khúc kia cho ta xem? Không biết thì đừng lên tiếng, có nhạc khúc tốt nhưng cũng cần tài nghệ tương xứng mới đánh ra được cái hồn của nó.

Bỏ qua những lời nghị luận, người vui nhất đương nhiên là tổ công tác. Rốt cuộc Diệp Thiên cũng làm được một việc đáng để quay lại. Không, còn hơn cả đáng giá. Phải biết trước nay Diệp Thiên chỉ biểu diễn dương cầm đúng một lần, nhạc khúc kia giờ đã nổi danh toàn thế giới, được xếp vào những nhạc khúc kinh điển của thập kỷ này. Sau đó nghe nói đến nhạc hội Khởi Nguyên do chính phủ tổ chức cũng bị tên này từ chối tham dự. Không ngờ hôm nay lại có cơ hội nghe được từ một phòng âm nhạc nhỏ của trường cấp ba. Bất kể danh tiếng của Diệp Thiên tệ đến mức nào, tài năng ở phương diện này của hắn là thật. Nếu Diệp Thiên lại biểu diễn một nhạc khúc mới nhất định sẽ gây chấn động trong giới dương cầm, kéo theo đó là nhiệt độ của chương trình tăng vọt. Bỏ qua những cảnh quay khác, chỉ riêng phần này cũng đã rất đáng giá rồi.

Đông người đến xem không ảnh hưởng gì đến tâm trạng của Diệp Thiên. Hắn ngồi lên đàn dương cầm, ngón tay lướt ngang qua các phím để nhớ lại cảm giác một chút rồi quay sang Triệu Giai Nghi:

- Ngươi muốn nghe một nhạc khúc như thế nào?

Triệu Giai Nghi giật mình, sau đó chuyển sang kinh hỉ:

- Còn có thể tùy chọn?

Diệp Thiên phất tay:

- Tùy tiện. Dù sao thứ này ta cũng không thiếu.

Một câu thật lòng của Diệp Thiên gây lên không ít phản đối. Đa phần người đứng xem cho rằng hắn đang khoác lác, muốn thể hiện với Triệu Giai Nghi. Diệp Thiên cũng chỉ cười trừ, hắn còn cần thể hiện bản thân với người khác sao?

Triệu Giai Nghi vẫn còn đang kinh ngạc, cũng không để ý đến những tạp âm bên ngoài. Nàng suy nghĩ một lát rồi đáp:

- Nếu có thể, ta muốn nghe một nhạc khúc về mối tình đầu.

- Tình đầu?

Yêu cầu này không tính là cao nhưng cũng khá phức tạp. Phải biết nhạc khúc không phải có khúc, có lời nhạc dẫn dắt cảm xúc mà chỉ đơn thuần dùng tiếng đàn. Vì vậy, cùng một nhạc khúc, mỗi người nghe sẽ có cảm giác khác nhau, rất khó dẫn dắt ra cảm xúc nhất định. Vì vậy trước khi bắt đầu người biểu diễn thường sẽ tuyên bố danh tự, đây giống như một cách dẫn dắt, nhưng hiệu quả thế nào còn phải xem độ phù hợp của nhạc khúc này. Tất nhiên, với một kẻ dùng nắm trong tay vô số nhạc khúc như Diệp Thiên, yêu cầu này không có gì khó khăn:

- Vậy liền chọn một khúc Hẹn Ước Vạn Năm đi.

Võng du , bổ trợ huyền huyễn , lưu ý đây là truyện hậu cung ai dị ứng né luôn hộ mình