Tiêu Dao Lục

Chương 112: Ta Cũng Muốn Học



Bên trong là hình ảnh một người mặc áo khoác đen đeo mặt nạ đang bay giữa không trung. Hắn không ngừng phóng ra những ngọn băng thứ màu lam, tấn công những người gần đó. Đối thủ của người này là một đám mặc quân trang, trang bị vũ khí hiện đại. Thế nhưng bọn hắn không chỉ dùng súng đạn mà còn có đủ những loại công kích hoa mỹ như pháp thuật, thậm chí những bảo vật có linh hồn mờ ảo trôi nổi xung quanh. Bên trên đoạn phim còn có ghi chú trực tiếp, nói rõ chuyện này vẫn đang diễn ra, không phải các đoạn thêm được lồng ghép kỹ xảo.

Trước đó đã nghe sơ qua về kế hoạch của Ám Dạ Quân Vương, Diệp Thiên không cảm thấy bất ngờ trước chuyện này. Hắn cùng Ninh Tố Vân xem đoạn phát trực tiếp này, thỉnh thoảng giả vờ than thở vài câu:

- Cái này…thật lợi hại.

- Thứ bọn hắn đang dùng là pháp thuật sao?

Nói ra những lời này, chính Diệp Thiên cũng cảm thấy có chút giả tạo. Chỉ là Ninh Tố Vân đang kinh ngạc đến không nói lên lời nên cũng không để ý đến. Không chỉ nàng, tại các quảng trường, trạm xe lửa, trung tâm mua sắm…cũng đang có vô số người xem những đoạn phim kia. Các đường liên kết trên mạng được chia sẻ với tốc đọc chóng mặt. Ban đầu các cơ quan chính phủ vội vả xóa đi nhưng không kịp. Các đường liên kết này liên tục xuất hiện, hơn nữa che giấu rất kỹ, muốn tìm được tối thiểu cũng mất vài phút. Tương Nam cũng nhân lúc này đưa ra các quảng cáo về phần mềm đặc biệt, thông qua đó có thể truy cập vào mạng lưới riêng mà hắn tạo ra. Trên đó đã có sẵn các đoạn phim tương tự cũng như phát trực tiếp, hơn nữa còn không bị chính phủ quản chế, có thể xem tự do mà không sợ đứt đoạn giữa chừng.

Lần đầu tiên này quy mô chỉ hạn chế ở Thương Huyền Quốc. Dù vậy Tương Nam và đoàn đội của hắn vẫn ra sức, truyền bá một phần đến các trang web đen ở nước ngoài, xem như làm tốt sự chuẩn bị cho các sự kiện tiếp theo.

Tất nhiên bọn hắn cũng không có ý định chiếu hết toàn bộ trận chiến. Nửa phần đầu chỉ là giao chiến thông thường, nửa sau chính thức là máu tanh nên không được phát lên. Tuy nói muốn đưa tu luyện giới lên khỏi mặt nước nhưng cũng không thể để người dân cảm thấy nó quá máu tanh, tàn nhẫn. Ấn tượng ban đầu rất quan trọng, bọn hắn chỉ muốn tạo ra hình tượng những vị tu luyện giả phi thiên độn địa, năng lực siêu phàm mà thôi.

Phát trực tiếp dừng lại giữa chừng, rất nhiều người tức giận mắng chửi, muốn được xem tiếp. Zvx70 Đây giống như phim hành động khoa học viễn tưởng nhưng lại thực tế hơn rất nhiều. Sức hút lớn đến mức không thể đo đếm được.

Tắt điện thoại, Ninh Tố Vân vẫn chưa thể hoàn hồn. Mất một hồi lâu nàng mới nhìn sang Diệp Thiên:

- Diệp Thiên, ngươi nói thế giới này thật sự có những người sở hữu năng lực siêu phàm, sức mạnh vượt xa người thường hay sao?

Diệp Thiên vốn định giả vờ kinh ngạc nhưng nghĩ đến diễn kỹ rách nát của mình nên đành gật đầu:

- Hẳn là có. Vừa rồi ngươi cũng đã tận mắt nhìn thấy. Đây là phát trực tiếp, cũng không phải kỹ xảo. Tất nhiên cũng có thể do ai đó dùng khoa học kỹ thuật cố ý tạo dựng hiệu ứng. Nhưng ta cảm thấy bọn hắn có thật.

- Ngươi dựa vào vài đoạn phim liền chắc chắn như vậy?

Diệp Thiên cười nhẹ:

- Không phải trong lịch sử cũng đã nhiều lần nhắc đến phù thủy, ma pháp sư, dị giáo sao…Ta cho rằng bọn hắn đều là người có năng lực siêu phàm, nhưng vì khác biệt nên bị gán cho những danh hiệu này sau đó loại bỏ, giết hại. Nếu đối phương đã cố ý phát trực tiếp cho toàn dân cùng xem hẳn sẽ không dừng lại ở đây, thật giả thế nào tương lai sẽ rõ.

Ninh Tố Vân nắm chặt điện thoại, kiên quyết nói:

- Nếu bọn hắn là có thật, ta cũng muốn học. Ít nhất phải đủ sức tự bảo vệ bản thân mình.

Diệp Thiên khẽ lắc đầu, từ chối cho ý kiến. Tu luyện rất tốt, nếu không tại sao lại có nhiều người liều mạng tu luyện như vậy. Nhưng nó cũng có mặt xấu, những góc tối mà ít ai biết được. Đây giống như một hồ nước sâu, đã bước chân vào sẽ rất khó rút ra, không cẩn thận liền bị nó nhấn chìm. Nhưng có tu luyện hay không là sự lựa chọn của riêng mỗi người, hắn sẽ không can dự vào.

Bữa ăn vẫn tiếp tục nhưng hai người gần như không nói với nhau câu nào. Ninh Tố Vân thì chìm trong dòng suy nghĩ về những gì vừa xem được, Diệp Thiên thấy nàng tập trung nên không tiện làm phiền. Hai người dùng bữa xong liền chia tay, Diệp Thiên rảnh rỗi liền ngồi xem kịch bản, diễn tập lại vài lần rồi đi ngủ. Hôm nay thất bại đã đủ nhiều, ngày mai hi vọng sẽ không khiến Lý Kinh Hồng bật khóc. Hắn cũng hiểu được vị đạo diễn kia qua bộ phim này khổ cực đến mức nào.

Ngày hôm sau, đoàn làm phim khá sôi nổi. Đa số đều nhiệt tình thảo luận về những đoạn phim đã xem được hôm qua. Có điều năng lực tiếp thu của bọn hắn tốt hơn Ninh Tố Vân rất nhiều. Không như Ninh Tố Vân đã rời xa sân khấu một thời gian, tại đây đều là đạo diễn, diễn viên, nhân viên làm phim chuyên nghiệp. Chỉ cần có đủ thời gian, bọn hắn cũng có thể tạo ra những hiệu ứng chiến đấu thực tế kia. Cho nên đa phần đều tin đó là kỹ xảo của một đoàn làm phim cao cấp nào đó đang chuẩn bị quảng bá cho bộ phim của mình chứ không phải là thật.

Tất nhiên đây là tư duy của người trong đoàn làm phim, dân chúng bình thường thì không nghĩ như vậy. Đặc biệt là người trẻ tuổi, vẫn thường xem các bộ phim kiếm hiệp, tiên hiệp, có mộng tưởng một ngày ngự kiếm phi hành, một người đối chiến trăm người.

Lý Kinh Hồng cũng nhanh chóng đến nơi, nói vài câu chấn chỉnh lại thái độ của đoàn làm phim rồi bắt đầu lắp đặt thiết bị. Hôm nay hắn đã chuẩn bị tinh thần cho trường hợp xấu nhất. Tuy chỉ là một cảnh quay nhưng có độ khó cực cao, cho dù là lão diễn viên cũng phải đoán đến vài lần. Nếu là Diệp Thiên, cho dù mất ba đến năm ngày Lý Kinh Hồng cũng cảm thấy rất bình thường. Một cảnh phim phải mất đến năm ngày, đối với một đạo diễn hay nhân viên đoàn làm phim đều là cực hình. Lý Kinh Hồng thề, sau khi bộ phim này kết thúc, cho dù đánh chết hắn cũng không nhận bất kỳ bộ phim nào có liên quan đến tên Diệp Thiên này nữa. Hiện tại chỉ có thể trông chờ vào kỳ tích mà thôi.

Đã gọi là kỳ tích đương nhiên không dễ xuất hiện. Một ngày đi qua, kết quả cảnh phim này vẫn chưa hoàn tất. Lý Kinh Hồng đề nghị dùng kỹ xảo chỉnh sửa thì bị Diệp Thiên từ chối. Nếu muốn, hắn hoàn toàn có thể dùng huyễn thuật hoàn tất cảnh quay này. Nhưng Diệp Thiên muốn từ mình thực hiện, đây là niềm vui của hắn. Hơn nữa bộ phim đầu tay nhất định phải do Diệp Thiên từ mình hoàn thành mọi phân cảnh của bản thân. Tính cách hắn khá cầu toàn, không hoàn hảo nhất định sẽ rất khó chịu.

Lý Kinh Hồng dùng hai tay ôm mặt, thấp giọng tuyên bố kết thúc công việc của ngày hôm nay. Những người khác cũng không cười nổi, giữ nguyên hiện trường cho ngày mai. Ninh Tố Vân nằm cả ngày, hiện tại đứng dậy di chuyển có chút khó khăn. Quản lý của nàng không có mặt ở đây, mọi việc đều phải tự làm. Diệp Thiên liền tốt bụng giúp đỡ, đưa nàng trở lại trại để nghỉ ngơi.

Đây là phân cảnh cuối cùng cần quay tại sa mạc, diễn viên chỉ có Diệp Thiên và Ninh Tố Vân cùng vài xác chết của diễn viên quần chúng, những người khác đều đã sớm rời đi, tham gia các hoạt động khác. Làm nghệ nhận rất bận rộn, phải cố gắng mới có thể phát triển, không phải ai cũng giống Diệp Thiên có chỗ dựa sau lưng, nhiều tiền làm việc tùy hứng.

Một ông trùm trở về Đại Việt làm vua nhà Lý, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, quyền thần áp chế, đất nước nguy nan, phải làm sao để Nhất Thống Thiên Hạ