Tiên Võ Đế Vương

Chương 646



Chương 646

“Cái roi sắt đó…sao trông quen mắt vậy chứ?”, trong hư vô, Phục Nhai xoa cằm, hồi lâu chăm chú nhìn vào roi sắt trong tay Diệp Thành.

“Đó là Đả Hồn Tiên”, Đông Hoàng Thái Tâm ở bên thản nhiên lên tiếng.

“Đả…Đả Hồn Tiên?”, đột nhiên, sắc mặt của Phục Nhai trông hết sức bất ngờ.

“Sao, có ý kiến gì à?”, thấy vẻ mặt thú vị đó của Phục Nhai, Đông Hoàng Thái Tâm lại liếc sang nhìn ông ta.

“Cái…cái roi đó chính là do tên tiểu tử kia lấy được từ Thiên Huyền Môn”.

“Ôi chao”.

Bang! Bang!

Khi cả hai đang trò chuyện thì trận chiến giữa Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng trên chiến đài đã bước vào hồi gay cấn, trong tay cả hai đều có binh khí chuyên đánh vào linh hồn. Mặc dù bọn họ đều kiêng dè nhau nhưng trận chiến cũng hết sức khốc liệt, ngươi chém một kiếm, ta đánh ngươi một roi.

Bang!

Sau âm thanh cuối cùng vang lên, roi sắt trong tay Diệp Thành và huyền linh kiếm trong tay Cơ Tuyết Băng bay đi còn Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng lại lần nữa lùi về hai hướng.

“Cấp bậc linh hồn của huynh ấy cao như vậy sao?”, Cơ Tuyết Băng đầm đìa mồ hôi, trong đôi mắt đẹp rõ vẻ kinh ngạc. Kể cả linh hồn của cô ta ở cấp Địa nhưng cũng không chịu nổi gánh nặng, còn Diệp Thành ở phía đối diện lại chẳng hề suy sụp.

Có điều nếu như trước đây thì Diệp Thành có lẽ đã thua rồi.

Hắn có thể chịu được nhiều nhát kiếm chém vào linh hồn mà không hề ngã cũng không phải do cấp bậc linh hồn của hắn cao thế nào, mọi thứ đều do trong linh hồn của hắn có sự dung hoà của một phần sức mạnh Nguyên Thần.

Nếu không phải vì vậy thì hắn cũng rất khó có thể trụ được lâu như vậy trong tình trạng trọng thương liên tiếp.

Có điều cho dù là vậy thì trạng thái của Diệp Thành cũng không khá khẩm hơn. Nỗi đau đớn từ nơi thẳm sâu trong linh hồn đến khắc cốt ghi tâm, những âm thanh khủng khiếp vang lên trong đầu hắn từ đầu tới cuối vẫn tồn tại, có mấy lần hắn cảm thấy đầu mình sắp nổ tung đến nơi.

“Đánh gần bốn trăm hiệp rồi mà vẫn chưa phân thắng bại”, khi cả hai đang ngừng lại để thở thì tiếng bàn tán xôn xao vang lên.

“Tên Diệp Thành đó đúng là tên ngoan cường đánh mãi không chết”.

“Huyền Linh Chi Thể cũng không phải là vô địch mà, điều này khiến ta thấy được hi vọng trong tương lai rồi”.

Mặc dù những gì hắn nghe thấy đều là tiếng trầm trồ về bản thân mình nhưng Diệp Thành trên chiến đài vẫn nhìn chằm chằm vào Cơ Tuyết Băng.

Sự đáng sợ của Huyền Linh Chi Thể khiến hắn lĩnh hội được sâu sắc trong trận chiến này. Những bí pháp khủng khiếp liên tiếp được sử dụng, mỗi lần Huyền Linh Chi Thể tung chiều đều rất hung hiểm, nếu không cẩn thận thì sẽ chết thảm trên chiến đài.

Vả lại cho tới bây giờ Cơ Tuyết Băng vẫn không hề sử dụng binh khí bản mệnh và bí thuật linh hồn, hắn không thể tưởng tượng được Cơ Tuyết Băng còn bao nhiêu quân bài áp chót vẫn chưa sử dụng tới.

Diệp Thành chắc chắn rằng người thương trước kia trong lòng hắn tuyệt đối là kẻ địch đáng sợ nhất mà hắn từng gặp.

“Băng Nhi, dùng binh khí tiêu diệt hắn”, khi cả hai người đang nghỉ ngơi thì ở trên cao lại vang vọng giọng nói của Thành Côn, ông ta thật sự không còn nhẫn nại nữa, ông ta thật sự chỉ muốn thấy Diệp Thành chết luôn tại chỗ.

“Người ta quyết đấu liên quan gì đến ngươi?”, Thành Côn vừa dứt lời, Gia Cát Vũ liền lên tiếng mắng chửi: “Từ đầu trận chiến tới bây giờ ngươi đã vài lần hạ lệnh cho Cơ Tuyết Băng giết Diệp Thành, ta đây không buồn nói thì thôi vì dù sao ngươi cũng là tông chủ một tông, vậy mà lòng dạ lại hẹp hòi như vậy? Lẽ nào ngươi không biết đường học hỏi phía Hằng Nhạc Tông sao?”