Thượng Ẩn

Chương 198



Editor : KellySon9

Từ lúc Bạch Lạc Nhân đi tới giờ, Bạch Hán Kì cứ ngóng trông mỏi mòn, mỏi mòn ngóng trông, chờ mãi rốt cuộc Cố Uy Đình cũng đến. ( ....Bác ơi con sợ )

Ngày đó là tiểu niên * , ngày ăn kẹo mạch nha viên, thời điểm Cố Uy Đình đi vào Bạch gia tiểu viện, thím Trâu và Bạch Hán Kì đang bận rộn ở trong phòng bếp, trong ống khói phun ra từng đợt khói trắng, khắp sân đều là mùi thịt nồng đậm, ông nội Bạch đang ngồi ở góc tường phía đông thu dọn vài cái chai lọ, bà nội Bạch sợ lạnh, ngồi ở trong phòng xem TV.

( * Ai biết ngày gì không ==")

Mạnh Thông Thiên cao lên không ít, ở trong này một phút cũng không chịu ngồi yên, chạy mấy vòng quanh cây đại thụ, nhìn thấy có người tiến vào, theo thói quen cho tay vào trong túi áo, lấy ra một chiếc hộp hình vuông, móc ra một quả pháo chỉ bằng chiếc đũa, ném mạnh xuống dưới chân Cố Uy Đình.

Đoàng !

Tiếng pháo nổ tung thanh thúy truyền vào trong tai Cố Uy Đình. Ánh mắt Cố Uy Đình nhìn đến Mạnh Thông Thiên, thằng nhóc này còn đang dùng tay che cái miệng nhỏ nhắn cười trộm.

"Thông Thiên, con lại nghịch ngợm rồi !" Thím Trâu nhô đầu từ trong phòng bếp ra.

Mạnh Thông Thiên làm một cái mặt quỷ với Cố Uy Đình, nhảy nhót chạy đi chỗ khác.

Bạch Hán Kì từ trong phòng bếp đi ra, trên người đeo một cái tạp dề màu trắng, thanh thuần chất phác.

"Cố đại ca, anh đến rồi." Tươi cười nhẹ nhàng, tháo tạp dề xuống mời Cố Uy Đình vào trong phòng.

Bạch Hán Kì rót một chén trà cho Cố Uy Đình, bưng đến trước mặt ông ta còn khách khí nói một câu," Không phải loại trà thượng đẳng gì, anh uống tạm."

Ánh mắt Cố Uy Đình nhìn lướt qua cả căn phòng, đem toàn bộ tình cảnh phòng ở thu vào trong mắt, phòng tuy rằng đã thêm một lần trát vôi ve, sô pha, TV đều là mới, nhưng vẫn không thể che lấp được sự thật nó vốn rất cũ kĩ.

Bạch Hán Kì mở miệng trước," Cố đại ca mấy ngày nay rất bận sao?"

Cố Uy Đình thản nhiên trả lời,"Tạm ổn."

Sau đó Bạch Hán Kì cũng không biết phải nói gì, ông đã đợi Cố Uy Đình tới để chất vấn nơi chạy trốn của con trai mình, nhưng từ đầu tới cuối Cố Uy Đình đều không có mở miệng. Khuôn mặt ông ta không hề có một chút thay đổi ngồi xuống đó, đừng nói người đang chột dạ như Bạch Hán Kì, cho dù là người không thẹn với lương tâm, cũng sẽ bị khí thế này của ông ta khiến cho hô hấp không thoải mái.

Cố Uy Đình đứng lên, xốc lên rèm cửa đi vào phòng của Mạnh Thông Thiên, Bạch Hán Kì cũng đi theo ở phía sau.

"Nhân Tử với Đại Hải cứ cuối tuần là sẽ về nhà một lần, hai đứa bọn nó vừa trở về, con trai út liền phải qua ngủ với hai vợ chồng chúng tôi, bọn nó ngủ ở trong phòng này." Bạch Hán Kì nói một câu.

Cố Uy Đình quay đầu nhìn thấy cái giường quỷ dị to cồng kềnh, ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.( hai giường chập một nhá )

Bạch Hán Kì xấu hổ cười cười," Vốn trước kia phòng này chỉ có một cái giường đơn, Đại Hải thường xuyên đến đây ngủ, chỉ có thể cùng chen trên một cái giường với Nhân tử. Sau này tôi có tiền lương, liền mua cho Đại Hải thêm một cái giường, để cho hai đứa nó đỡ phải khổ sở chen lấn, ai ngờ mua về chưa được hai ngày, hai cái đã bị Đại Hải sửa lại thành một cái giường."

Cố Uy Đình xốc lên đệm chăn nhìn thoáng qua, ở chỗ giao nhau của hai cái giường, có một hàng đinh đóng cực kì chắc chắn.

"Lúc ấy nếu như tôi để ý một chút, có lẽ đã không có cơ sự như bây giờ." Bạch Hán Kì thở dài.

Sắc mặt Cố Uy Đình hơi đổi, ở trong ánh mắt thấp thỏm của Bạch Hán Kì đi ra khỏi phòng.

Hai người ngồi ở bên ngoài hàn huyên trong chốc lát, nói là nói chuyện, còn không bằng nói là hạ cấp báo cáo công tác cho thượng cấp, bởi vì từ đầu tới cuối Cố Uy Đình không hề mở miệng, chỉ có Bạch Hán Kì cứ lải nhải ở bên cạnh.

"Nói thật một câu, Đại Hải thật sự rất không tồi, nếu mà là con gái, tôi đã dùng kiệu tám người khiêng rước nó vào nhà. Lúc ấy không biết nó là con trai của ông, cho rằng nó giống với Nhân tử, đều là những đứa nhỏ nghèo khổ. Trong thời gian nó ở đây, việc gì cũng phụ giúp, như là phòng ốc rỉ nước, là do nó sửa, nhà tắm ở bên ngoài, là nó tìm người xây dựng, còn có công việc của hai vợ chồng chúng tôi, đều là do nó lén lút thu xếp... Nói thật, lúc trước sai bảo con trai ông như vậy, bây giờ nghĩ lại rất xấu hổ."

Cố Uy Đình cảm thấy, người mà Bạch Hán Kì đang miêu tả căn bản không phải con trai của ông, nhưng từ miệng Bạch Hán Kì nói ra, lại cảm thấy đó là sự thật. Ném ánh mắt về phía Bạch Hán Kì, rốt cuộc cũng mở miệng nói vài câu.

"Ông của phải rất hận tôi không ?"

Bạch Hán Kì sửng sốt," Tôi hận ông ? Tôi vì sao phải hận ông ?"

"Chẳng lẽ ông không phải nên hận tôi sao?" Ánh mắt Cố Uy Đình lấp lóe," Tôi đoạt vợ của ông ."

"À..." Bạch Hán Kì lắp bắp," Ông không nói tôi cũng quên, Khương Viên bây giờ là vợ của ông nhỉ ?!"

Cố Uy Đình, "..."

Cố Uy Đình lại đi dạo một vòng quanh tiểu viện, Mạnh Thông Thiên cầm một khẩu súng chạy tơi chạy lui, Bạch Hán Kì còn chỉ vào khẩu súng trên tay Mạnh Thông Thiên, nói với Cố Uy Đình :" Đồ chơi của nó đều là do Đại Hải mua cho."

Mạnh Thông Thiên vừa nghe thấy hai chữ 'Đại Hải', ngay lập tức lấy tốc độ của hỏa tiễn vọt tới bên người Bạch Hán Kì, ôm thật chặt lấy hông của ông:" Anh Cố Hải khi nào thì đến ? Đã rất nhiều ngày rồi không nhìn thấy anh ấy."

Cố Uy Đình nhìn ngọn lửa hừng hực trong ánh mắt của Mạnh Thông Thiên, đột nhiên có loại cảm giác, đứa nhỏ còn chưa đọc được vài chữ này so với quan hệ giữa mình và Cố Hải, có khi còn thân thiết hơn.

"Tôi đi."Cố Uy Đình nâng chân đi ra cửa.

Bạch Hán Kì cả kinh, đi ? Cứ như vậy đã đi ? Cái gì cũng không hỏi ?

Ra đến cửa, Bạch Hán Kì nhìn bên ngoài đỗ một chiếc xe quân dụng, tài xế mặc một cái áo rất dày, đứng ở bên ngoài đợi. Nhìn thấy Cố Uy Đình đi ra, tài xế vội vàng giúp Cố Uy Đình mở cửa xe.

"Cố đại ca ." Bạch Hán Kì bỗng kêu lên một tiếng.

Cố Uy Đình dừng chân, xoay người liếc mắt nhìn Bạch Hán Kì," Còn có chuyện gì sao?"

"Ông không có điều gì muốn hỏi sao?" Bạch Hán Kì vẫn không cam lòng.

Cố Uy Đình cười lạnh lùng," Tôi hỏi, ông sẽ nói cho tôi biết sao?"

Bạch Hán Kì nuốt nước bọt, trên mặt mang theo vài phần kinh ngạc, lúc này thím Trâu đột nhiên đi ra, nhét vào trong tay Cố Uy Đình vài thứ," Cố đại ca, hôm nay là tiểu niên, mang một ít kẹo mạch nha viên trở về mà ăn, đồ do nhà tôi tự làm đấy."

Giọng nói Cố Uy Đình nhu hòa đi vài phần,"Cảm ơn, tôi cũng chúc mọi người, năm mới vui vẻ."

Nói xong, ở trong sự hỗ trợ của tài xế đi lên xe.

Ở trên xe, Cố Uy Đình cầm lấy kẹo mạch nha viên bỏ vào miệng, thơm ngọt giòn xốp, hương vị quả thực không tồi.

Tài xế vui tươi hớn hở nói," Đã rất nhiều năm không được ăn món này."

Trong lòng Cố Uy Đình không khỏi cảm khái, chả nhẽ ông cũng không như thế sao ? Rất nhiều năm, chưa từng ăn qua một cái tết đúng nghĩa.

"Thiếu tướng, ngài có điện thoại."

Cố Uy Đình cầm lấy di động, là của tên đầu lĩnh ông phái tới Sơn Đông.

Chỉ vài ngày ngắn ngủi, hai mươi mấy tên đàn ông sống không bằng chết, cả ngày ở trong một căn phòng nhỏ như vậy, ngồi không thoải mái, nằm cũng không được, ăn uống sinh hoạt đều ở bên trong. Điểm chết người chính là không có cách nào liên lạc được với bên ngoài, chỉ có thể nghe tiếng pháo vang lên ở bên ngoài, ngồi tưởng niệm người thân ở trong nhà.

Đến khi Cố Hải kéo tên đầu lĩnh ra, gã đã không còn khí phách như hôm trước, mặt xám mày tro đi theo phía sau Cố Hải, một câu cũng không nói.

Cố Hải đem súng dí lên trán hắn, buộc hắn ta phải nói dối ' quân tình'.

"Thiếu tướng, chúng tôi đợi ở đây hơn nửa tháng, cũng không tìm thấy được một chút tin tức nào. Ngài muốn chúng tôi để ý tới Cố Dương , tôi phái vài người thay phiên nhau theo dõi cậu ta, 24 giờ không rời, cũng không phát hiện hành động dị thường nào. Ngài nói thử xem có phải hai người họ đã không còn ở Thanh Đảo ? Đã sắp sang năm mới, tôi thì không quan trọng, nhưng trong này có vài người đã 3 năm không được về nhà đón tết, vất vả đợi đến ngày nghỉ của năm nay ... Cho nên, tôi muốn xin chỉ thị của thiếu tướng cho một số người rút về ."

"Rút hết về đây." Cố Uy Đình thản nhiên nói.

Tên đầu lĩnh thụ sủng nhược kinh,"Thiếu tướng, ngài nói thật sao ? Tất cả chúng tôi đều có thể trở về ?"

Bên đó trầm mặc một lúc lâu, bên này tâm trạng tên đầu lĩnh thấp tha thấp thỏm, thở mạnh cũng không dám thở.

"Ừm, thu dọn đi rồi tất cả trở về đây."

Tên đầu lĩnh đột nhiên tinh thần tỉnh táo, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, cất cao giọng trả lời," Cảm ơn thiếu tướng đã thông cảm !"

Gác điện thoại, chạy nhanh trở lại toilet, hô to một tiếng," Các anh em, chúng ta thoát rồi !!"

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Cố Hải, một đám người mừng rỡ như điên chạy ra khỏi khách sạn, giống như ở bên ngoài chính là nhà của họ, chỉ một giây nữa thôi, họ có thể đoàn tụ với người thân.

Trừ bỏ được mối tai họa này, Cố Hải và Bạch Lạc Nhân rốt cuộc cũng có thể an tâm mà đi ra hít thở không khí, hai người quyết định đi dạo ở trên đường, nhân tiện mua chút đồ ăn mang về, buổi tối hôm nay phải ăn mừng thắng lợi.

Hai thiếu niên cao to khí phách, đẹp trai sáng chói đi ở trên đường, tất nhiên không thể thiếu ánh mắt nhìn lại của người qua đường, nhất là của các thiếu nữ.

Có hai thiếu nữ đi theo phía sau Bạch Lạc Nhân và Cố Hải, thỉnh thoảng lại bàn luận xem ai đẹp trai hơn ai, hai người đi đến một góc đường tương đối im lặng, một thiếu nữ gan lớn hơn nhịn không được, hô lớn :" Soái ca !"

Cố Hải đã sớm biết có người đi theo đằng sau, lúc này nghe thấy, đột nhiên bước nhanh, vươn ra cánh tay khoác lên trên vai Bạch Lạc Nhân, sau đó ở trong ánh mắt nhìn chăm chú của hai thiếu nữ, tự nhiên tự tại hôn lên má Bạch Lạc Nhân. Nhân lúc hai thiếu nữ còn đang trợn mắt há hốc mồm, Cố Hải lại quay đầu cho bọn họ một nụ cười mị hoặc khiêu khích, cuối cùng cứ thế khoác vai Bạch Lạc Nhân nghênh ngang mà đi.

Ở phía sau truyền đến tiếng thét chói tai, không biết là sợ tới mức thét lên, hay là do quá mức hưng phấn. ( Có lẽ nào...hủ nữ à )

Lúc hai người đi tới một cửa tiệm tạp hóa, Cố Hải vỗ vỗ bả vai Bạch Lạc Nhân," Cậu ở bên ngoài chờ tôi một lát, tôi đi vào mua bao thuốc."

Người bên trong cửa tiệm tạp hóa rất nhiều, thời điểm trả tiền, xếp thành hàng rất dài.

Bạch Lạc Nhân ở bên ngoài chờ đến nhàm chán, ánh mắt nhìn bốn phía xung quanh, đột nhiên nhìn thấy một gian hàng bán kẹo hồ lô. Ở đây thấy có người bán kẹo hồ lô thật không dễ dàng a ! Trong mắt Bạch Lạc Nhân lộ ra sự sợ hãi lẫn vui mừng, thông báo với Cố Hải ở trong tiệm tạp hóa một câu, mặc kệ Cố Hải có nghe thấy hay không, trực tiếp chạy tới gian hàng bán kẹo hồ lô.
Nguồn : we btruy en onlin ez.com
Ngày nghỉ, người đặc biệt nhiều, ngoại trừ dân bản xứ, còn có du khách ngoại địa. Ngay cả mua kẹo hồ lô cũng phải xếp hàng thật dài, Bạch Lạc Nhân chán ghét nhất là phải xếp hàng, cho nên lúc bình thường mua cái gì đều là để cho Cố Hải đi chen, thế nhưng hôm nay lại nhịn không nổi, đã rất lâu rồi không được ăn, thật sự rất muốn cắn một miếng.

Cố Hải từ cửa tiệm tạp hóa đi ra, phát hiện Bạch Lạc Nhân đã không thấy đâu.

Đưa mắt nhìn bốn phía, chỗ nào cũng là người, nhưng lại không thấy Bạch Lạc Nhân.

Hai người đi ra khỏi nhà cũng không mang di động theo, đi lạc thì không có cách nào liên hệ được. Nếu là bình thường, đi lạc thì cứ đi lạc, đều lớn cả rồi cần gì phải lo lắng, cùng lắm thì gọi xe về nhà. Nhưng bây giờ lại là thời kì đặc biệt, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay thôi, cũng có thể khiến Cố Hải chảy cả người mồ hôi lạnh.

Đứng ở một chỗ 1 phút đồng hồ, trong lòng Cố Hải hoàn toàn phát hoảng, đi khắp hang cùng ngõ hẻm tìm kiếm Bạch Lạc Nhân, cậu hoàn toàn không nghĩ tới Bạch Lạc Nhân sẽ đi mua cái gì, ở trong suy nghĩ của cậu, chính là trong lúc mình không để ý, Bạch Lạc Nhân đã bị bị người khác bắt đi. Ánh mắt của cậu ta chỉ chú ý tới những mục tiêu khả nghi, không hề liếc mắt nhìn đến mấy gian hàng ven đường.

Vì thế, lúc Bạch Lạc Nhân đi ra, không biết Cố Hải đã chạy đến nơi nào.

Cửa tiệm tạp hóa có rất nhiều người, Bạch Lạc Nhân cũng lười để ý, cho rằng Cố Hải còn đang trả tiền ở bên trong, liền đứng ở bên ngoài đợi, vừa đợi vừa ăn kẹo hồ lô. Đến khi Cố Hải quay trở lại chỗ này, cây kẹo hồ lô trong tay Bạch Lạc Nhân đều đã ăn xong .