Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 2163: Quỳ Hoa bại trận



Đông Phương Bạch có thể nhanh tiến nhập vào hàng ngủ tông sư, ngoài thiên tư bất phàm ra chính là nhờ vào Quỳ Hoa Bảo Điển.

Tu thành Quỳ Hoa Bảo Điển không những công lực tăng trưởng nhanh chóng, mà
đồng dạng thân pháp sẽ đạt cảnh giới thượng thừa đến mức xuất quỷ nhập thần gần như không thể nắm bắt.

Võ giả có thể tùy ý kết hợp thân pháp Quỳ Hoa Bảo Điển cùng loại võ học khác dẫn tạo thành chiêu thức uy lực hết sức khủng bố.

Nhưng bất cứ môn vở công nào cũng có yếu điểm, mà nhất là Ma môn công pháp so với Phật Đạo hai nhà không chú trọng căn cơ thân thể, chỉ chú trọng vào đào móc lực lượng tăng trưởng nhanh chóng cho mình.

Quỳ Hoa Bảo Điển đồng dạng có tai hại của mình, đặc biệc là nam nhân thì càng không thể tu luyện. Muốn luyện phải tự thiến mới có thể tu luyện, bằng không dục luyện tẩu hỏa nhập ma mà chết.

Tự cung là một cửa ải bắt buộc mà nam nhân tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, bởi khi đó đả không còn là nam nhân. Toàn bộ dương cương khí liền dần dần biến ảo thành thuần âm nhu thể chất, lúc này mới có thể tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển.

Toàn bộ dương cương khí sẽ trở thành âm nhu khí, lúc này tiên thiên thể chất lập tức chuyển về thuần âm thân thể, nếu lấy loại thể chất này tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển liền làm ít công to, thực lực điên cuồng tăng trưởng.

Thậm chí một kẻ tam lưu cao thủ sau khi tự thiến tu tập Quỳ Hoa Bảo Điển, lấy tốc độ tăng trưởng nhanh trọng công không trọng thủ, dùng siêu phàm tốc độ làm điểm mạnh, bù khuyết cho nội lực thiếu xót, cho dù nội lực không cao nhưng vượt cấp
chém chết nhất lưu cao thủ đương thời.

Đông Phương Bạch thân là nữ tử, ngược lại thể chất lại tiên thiên thuần âm trong người từ khi sinh ra đả không mang dương cương khí tức nào. Là một ngoại lệ, cho nên nàng tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển so với kẻ khác còn mạnh.

Cơ thể con người bình sinh đả có sẵn dương cương và âm nhu, kẻ tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển thường dẫn đến tình trạng bán nam bán nữ cũng chính là do trong quá trình tu tập gây mất cân bằng âm nhu và dương cương mà ra.

“ Quỳ Hoa Vẫn Sát”

“ Quỳ Hoa Phi Bộc”

“ Quỳ Hoa Loạn Vũ”

Đế Thiên An bất vi sở động, đứng nhìn Đông Phương Bạch lần lượt thi triển ra toàn bộ thực lực của mình, mặc cho bao nhiêu công kích trút xuống chỉ để lại cơ thể phía trên y phục hư hỏng mà thôi.

Đông Phương Bạch để lại đầy trời tàn ảnh, tốc độ của nàng quá mức mau lẹ, không trung mỗi đóa quỳ hoa nở rộ là thân ảnh nàng di chuyển, để rồi khi tàn ảnh chậm rải biến mất như đóa quỳ hoa tan biến.

“ Phanh!!phanh! phanh!!!”

Như mưa trút xuống, giọt nước không lọt tơ hồng tú hoa châm, mỗi một đầu mang theo lực đạo khiếp người đoạn thạch phần kim theo Đông Phương Bạch thôi động không ngừng đánh xuống.

“ Đánh đủ chưa, đến lượt ta” Đế Thiên An cười nói.

Đông Phương Bạch càng đánh càng kinh sợ, dưới thế công liên miên bất tận của nàng đối phương lại không một chút sức mẻ gì. Cho dù là đương đại tông sư thành danh cao thủ cũng khó người dám như gả đàn ông phía trước này.

“ Hừ” Đông Phương Bạch hừ lạnh một tiếng, thân ảnh cũng dừng lại, tay thu lại các sợi chỉ hồng về phần tú hoa châm cơ hồ không một mũi nào còn lành lặn, toàn đều là bị hư hại khi va chạm với thân hình kẻ kia.

Lại lần nữa, vô số chỉ hồng tụ hội lại, hóa thành một đoàn như dãi lụa hồng to lớn, lại như thanh trường kiếm một dạng.

Từ người Đông Phương Bạch tản ra một luồng kiếm ý mạnh mẻ.

Kiếm khí tản phát từ trường kiếm tơ hồng, đem xung quanh lân cận kiến trúc cắt ngọt đi, đến cả y phục của Đế Thiên An cũng bị luồng kiếm khí kia cắt đứt.

“Được đến đi” Đế Thiên An lên tiếng, bàn tay vươn ra hóa khí ngưng binh, một thanh trường kiếm cổ xưa hiện ra.

“ Lấy khí ngưng binh, công lực thâm hậu thật đáng sợ” Đông Phương Bạch thầm than khi nhìn thanh trường kiếm thành hình kia.

Nàng có thể cách không hấp vật, thả ra chân khí của mình nhưng làm như gả đàn ông kia, đem chân khí ngưng tụ thành binh khí, nàng còn chưa làm được.

Khí tràng của Đông Phương Bạch mỗi lúc một lên cao, kiếm khí càng dày đặc.

“ Đi” Khi đả đạt đỉnh điểm, Đông Phương Bạch quát lạnh một tiếng thúc dục trường kiếm tơ hồng đẩy về Đế Thiên An mà chém.

Mái ngói gần đó bị kiếm khí cắt vở, gỗ trúc đồng dạng, trong không khí tản ra cuồng bạo khí tràng.

Ở bên dưới một vài người dân chúng đả sợ vở mật mà bỏ chạy, có người run lẩy bẩy ở bên dưới mặt đất. Có kẻ lại không chạy kịp bị khí tràng cường đại của Đông Phương Bạch tỏa ra mà hôn mê bất tỉnh.

Cũng có không ít nhân sỉ giang hồ ở một bên quan sát.

“ Phá” Đế Thiên An quát một tiếng.

Trường kiếm trên tay thoát ly nghênh đón đại chiêu của Đông Phương Bất Bại.

Trong chốc lát, gió dường như ngừng thổi, cả vùng không gian cũng yên lặng, để rồi sau đó.

“ Oanh!!!”

Bạo tạc vang lên, bụi mù nhấc lên mang theo kình khí tứ tung.

“ Phốc” Đông Phương Bạch phun ra một ngụm máu, cả thân hình vô lực ở trên không bị dư kình văng đi, trên người y phục xuất hiện từng đạo vết rách, gương mặt trắng bệch trên khóe môi vươn vấn máu tươi.

“ Là bại ư?” Đông Phương Bạch thầm nói, để mặt cơ thể ở trong không trung văng đi cùng thương tổn cơ thể gánh chịu, ánh mắt nàng gắt gao nhìn cái nam tử kia vẫn đứng yên trong cơn bụi mù.

Và còn cả từ trong đó bay ra một thanh trường kiếm khác, xé gió mà đến.

Đông Phương Bạch đả vô lực phản kháng, nàng một kích cuối cùng vì háo thắng đả sử ra hết thảy lực lượng. Bây giờ còn gì lực lượng mà chống đở trước đại kiếm khí tức lăng lệ lao đến kia.

“ Trước giờ ta không có thói quen giết mỹ nữ” Đế Thiên An lên tiếng, bàn tay khẻ chuyển khống chế đại kiếm của mình.

Mắt thường có thể thấy được, thanh đại kiếm kia lại quỷ dị uốn cong một đường, sau đó lại vòng qua Đông Phương Bạch sau lưng, mang theo cả thân hình nàng bay vọt đến gian lầu các của Hoàng Dung và Thượng Quan Tiểu Tiên.

Yêu Thần Lục Bộ truyện hậu cung pha chút bi thương.