Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 2151: Sư đồ song phi



Một nơi khác, vô danh hồ nước, bờ hồ nơi.

Loan Loan mắt đẹp lưu chuyển, thân ảnh chậm rãi đến gần nam tử đang tọa thiền ngồi gần bờ hồ, xa xa là hai con hạc vàng yên tĩnh nằm im.

Từng bước đến gần, rồi dán vào người tuấn lãng nam tử, đem tay vuốt ve lên tấm thân săn chắc của y, cả người như rắn nước luồn vào bên trong, nói : “ công tử, nô gia có một thỉnh cầu”

Đế Thiên An liền nói : “ muốn ta”

“ Ân” Loan Loan mặt đỏ lên, đem đôi tay quàng lấy cổ hắn.

Để mặt cho nàng hành động, nói : “nàng ra đây, ta có chuyện cần nàng làm”

Chúc Ngọc Nghiên như u linh hiện ra, nhanh chóng cướp đến trước người hắn, sau đó cúi người quỳ xuống : “Ngọc Nghiên nghe công tử phân phó”

Đế Thiên An cười, hai bàn tay kết ấn, nói : “ đến đây”

“ Vâng” Chúc Ngọc Nghiên từng bước đến gần.

Đế Thiên An nói : “ cởi đồ ra”

“ Ah” Chúc Ngọc Nghiên nghe được mặt đỏ thẩm lên, nhưng nàng cũng không có từ chối, đem y phục trên người cởi xuống, ngay lập tức để lộ ra thân hình trắng nõn.

Cơ thể thành thục mỹ phụ, da thịt như mỡ đông, đôi bồng đảo cao vút, đôi mông mểnh hiển lộ ra ngoài.

Từ đôi bàn tay Đế Thiên An bắn đến người nàng một đạo tím vàng quang mang, dung nhập vào cơ thể nàng, ở phía sau tấm lưng hiện lên một vòng kỳ dị hoa văn, bám lên trên trắng nõn da thịt.

Chúc Ngọc Nghiên từ xấu hổ tỉnh táo lại, đối với luồng năng lượng thần bí tràn vào người nàng để mặc cho nó muốn làm gì thì làm, chợt, thân hình run rẩy, khắp các cơ thể sinh ra một tràn đau đớn lẫn thư sướng.

Chúc Ngọc Nghiên cắn chặt môi của mình lại, quyết không hé lộ ra bất cứ thanh âm nào, trong đôi mắt của nàng thấy được năng lượng trong đất trời đang không ngừng đổ về sau lưng nàng.

“ Ahh” Chúc Ngọc Nghiên rốt cục nhịn không được mà khẻ rên rĩ, trong lòng tràn đầy xấu hổ.

Nàng ngày thường là Âm Hậu cao cao tại thượng, tuy Ma môn không có quá nhiều quy cũ, lẫn chuẩn mực đạo đức, nhưng Âm Hậu là tông chủ một môn, người thường thấy nàng là kiêng sợ.

Bây giờ ở ngay trước mặt đệ tử mình phô bày cơ thể lỏa lồ, còn ở trước mặt một nam nhân khác rên rĩ, nếu không phải y thân phận quá kinh người, chỉ e nàng đả sớm một chưởng vổ chết.

Lúc này ở tấm lưng của Chúc Ngọc Nghiên, một trận đồ dần được hiện ra, thiên địa linh khí không ngừng chui vào bên trong cơ thể nàng, đây là một bí thuật mà hắn khai phát ra.

Giống như một cái nguyên anh thay thế, hay lọ chứa ma thuật vậy, năng lượng bên ngoài sẻ được hấp thụ dự trữ vào bên trong trận đồ này, khi nguy hiểm có thể mở ra sử dụng.

“ Tiếc là bây giờ thực lực ta rơi xuống, chỉ có thể khắc lấy một trận đồ lên người nàng, mà thôi, có nó coi như có một cái mạng khác. Coi như ta trước cấp cho nàng tiền vốn đi làm” Đế Thiên An thu lại bàn tay của mình.

“ Ngọc Nghiên đội ân công tử ban thưởng” Chúc Ngọc Nghiên nhanh hạ người cúi đầu, trong lòng tràn đầy vui mừng.

“ Công tử, cơ thể của sư phụ thế nào?” Loan Loan con mắt tinh nghịch hiện lên, đôi tay quàng lấy cổ, trườn người lên, tai thì thầm vào tay hắn.

Chúc Ngọc Nghiên nghe càng thêm xấu hổ, cúi đầu.

“ Mắt ta không mở, làm sao mà thấy được” Đế Thiên An cười cười nói.

“ Gạt người” Loan Loan nói : “công tử, người họa kỹ như thần như vậy, còn không nhìn nha đầu kia, vẻ không khác gì, Loan Loan không tin người không thấy nha, ngài thật giảo hoạt”

“Ta mệt mỏi, lấy đồ ta cần ra” Đế Thiên An nhàn nhạt nói.

Loan Loan cũng không có truy tiếp, buông đôi tay ra, ưởng ngực lên : “ cơ thể ngài như có ma lực vậy, làm cho Loan Loan không nhấc lên được sức lực nào, công tử..ahhh”

Đế Thiên An đem tay thò vào cái khe ngực của nàng, ngay lập tức Loan Loan cất lên một tràng ngân nga rên rĩ, đầy dụ hoặc.

Tay rút ra một căn lông vũ tím vàng, Đế Thiên An từ tốn nói : “ nàng đúng là không biết chữ chết như thế nào mà?”

Nhìn căn lông vũ tím vàng nuốt vào trong miệng người kia, Loan Loan gò má mê say, đôi tay vuốt ve lấy lồng ngực, nói : “ nô gia nếu có chết, cũng muốn chết trên người công tử nha”

“Vậy nàng còn chờ gì” Đế Thiên An cười nói.

Loan Loan bất ngờ lên, sau đó đem y phục cởi ra, thân thể dụ hoặc xích lỏa như tuyết hiện ra, tuy nhiên so với thành thục sư phụ mình mà nói, thì không bằng.

“ Bản Đế cũng không còn là Chí Tôn, coi như tiện nghi các ngươi vậy, Bất Diệt Thể của ta tuy phá, nhưng đối với phàm nhân cũng là Đế Thiên An đại cơ duyên, Bản Đế lẽ ra từ đầu phải giết nàng mới đúng.”

“ Khanh khách” Loan Loan cười lên, cả người không xương ôm chặt lên cơ thể, không một chút ngại ngùng xấu hổ khi có sư phụ mình ở đây, nói : “ Loan Loan thật may mắn, hẳn là tích phúc nhiều kiếp à”

Đế Thiên An một bên được tiện nghi còn làm như thua thiệt : “ Ngọc Nghiên lại đây, một mình đệ tử nàng không trấn áp được dục hỏa của ta, coi như ta thua thiệt”

Chúc Ngọc Nghiên trái tim đập nhanh lên, gò má ửng hồng lên.

“ Làm sao, cảm thấy Bản Đế không xứng”

Chúc Ngọc Nghiên vội hô : “ không.. là Ngọc Nghiên không xứng với công tử.”

Đế Thiên An không nói gì đem Loan Loan cái miệng nhỏ hôn xuống, mà ma nữ này còn cầu không được, liền chủ động nghênh tiếp, đôi tay lại du lượn khắp nơi.

“ Thật lớn” Chúc Ngọc Nghiên đỏ mặt hơn, miệng đắng lưỡi khô nhìn cái thứ thô dày côn thịt kia hiện ra.

Làm Âm Quỳ phái tông chủ, Ma môn người trong, luân lý đạo đức lẫn lể nghi nàng không có như những người kia bị rào cản, bên trong Ma môn những việc hoan ái nam nữ này nàng cũng không lạ gì.

Bản thân cũng từng sinh ra nữ tử, cho nên cũng không có lạ gì với thứ kia, nhưng mà cái thứ của gả đàn ông đàn trước kia so với bất cứ người nam nhân nào mà nàng thấy còn lớn hơn rất nhiều, để cho nàng sinh ra, sợ hãi.

Yêu Thần Lục Bộ truyện hậu cung pha chút bi thương.