Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 2147: Một chưởng trấn áp



“ Ngaooo” hai tiếng rồng ngâm vang vọng vang lên, một xuất từ Kiều Phong, một xuất từ một lão già khất cái khác.

Kháng Long Hữu Hối bay ra nghênh tiếp các đòn của Đế Thiên An đánh tới kịp cứu đám chính đạo vây công.

“ Vù” Một cái bóng ảnh khác xuất hiện, là một thiếu nữ hết sức bình phàm, trên một đôi đoản kiếm nhanh chóng tiếp cận đến cự ly Đế Thiên An.

Có điều nàng nhanh còn có người nhanh hơn, đó là hai gả kiếm khách gần Đế Thiên An, trên tay bọn họ kiếm cũng đả lấy ra, trực chỉ bọn họ.

“ Công tử” Loan Loan thấy thân ảnh Đế Thiên An khụy xuống, gấp gáp nhảy đến gần.

“ Hồng Thất Công” Chúc Ngọc Nghiên cũng đuổi đến gần, khí tràng bộc lộ ra nhìn cái lảo khất cái kia.

“ Công tử tài trí để lão phu mặc cảm không bằng, bọn họ không phải là công tử chi địch, công tử cần gì phải tự đoạn đường lui của mình, kết oán thù với các phái chứ” Hồng Thất Công ghét ác như cừu nói.

Cái Bang mấy năm nay huy hoàng phát triển, trên có bang chủ Uông Kiếm Thông vang danh giang hồ, thì kết nghĩa kim lang với hắn Hồng Thất Công chính là người đứng sau có danh vọng, trong Cái Bang còn cao hơn cả bang chủ.

Lần này hắn có mặt ở đây cũng là bị kinh động mà đến, nhưng hắn không có ra tay, bởi tham dự vào vây công đánh một người, chuyện này hắn làm không được.

“ Mạng của ngươi là của bổn cô nương, không một ai được quyền giết hắn cả” Trương Tinh nhảy xuống cầm cây roi của mình nói.

Loan Loan đi đến gần, thân hình dán sát Đế Thiên An, ánh mắt nhìn về nữ tử bình thường kia, nói : “ công tử, người trêu hoa ghẹo nguyệt không ít nha”

Mà nàng dứt lời không lâu, Thượng Quan Tiểu Tiên cũng chạy lại.

“ Thập Phương Vô Địch lấy 10 môn dung hợp mà thành, y xuất ra vừa rồi có 7 môn, hắn đả thụ thương nghiêm trọng” Lâm Thi Âm ánh mắt tràn đầy căm hận nhưng bên trong đó lại có rung động, đứng ở một gian khách điếm nhìn xuống.

Chồng chết, con chết, nàng đối với Đế Thiên An làm sao mà không hận được chứ, nhưng mà khi chứng kiến nam tử kia phong thái, cũng làm cho nàng sâu trong tâm khảm, không muốn thừa nhận cũng phải đồng ý, y quả là tuyệt thế Đế Thiên An tài.

Lý Tầm Hoan thở dài một hơi, cảm thán : “ đúng là tuyệt thế Đế Thiên An tài trong chốn võ lâm, người như y khó ai có thể đạt được”

“ Không Động ngủ lão, Nga Mi song kiêu Cô Hồng Tử; Diệt Tuyệt, Thiết Kiếm môn chủ Âu Dương Thanh Phong, Hoa Sơn Phong Bất Bình, Mộ Dung thế gia Mộ Dung Phục, Võ Đang lục hiệp, Tung Sơn Tả Lãnh Thiền, Tung Sơn Thập Tam Thái Bảo, Hành Sơn Mạc Đại, Hằng Sơn Đinh Dật, Thái Sơn Đế Thiên An Môn đạo nhân, Cái Bang Từ Xung Tiêu... ”

Chúc Ngọc Nghiên cười lạnh nhìn từng bóng ảnh hiện ra, thốt lên.

“ Đúng là đủ vô sỉ, các ngươi không dám cùng công tử chính diện nghênh địch, đợi công tử tiêu hao công lực, tốt, tốt, quả đúng là danh môn chánh phái, thế gia võ lâm, hôm nay bản tọa mở rộng tầm mắt” Chúc Ngọc Nghiên cười lạnh.

Loan Loan sắc mặt cũng ngưng trọng vô cùng, miệng hôn lên gò má nam nhân bên cạnh, nói : “ sư phụ người đưa công tử đi trước”

Còn không cho sư phụ mình trả lời, Loan Loan đả thúc dục công lực, theo đó xung quanh người nàng, không chính xác là bao bọc nhóm người Đế Thiên An, một tấm lụa tím bằng chân khí hiện ra, ngưng đọng trên không trung, kim sắc văn tự hiện ra.

“ Không được để đám tà ma kia rời đi” Tả Lãnh Thiễn dẫn đầu Thập Tam Thái Bảo hùng hổ hét lên, trên người Băng Hỏa chi khí xông vào trong.

“ Ma nữ, Tu La công tử đền mạng cho võ lâm chính đạo” Phí Bân một trong Thập Tam Thái Bảo hét lên, trên trường kiếm biến chiêu, kiếm quang hiện ra.

Tung Sơn Thập Tam Thái Bảo lấy Đinh Miễn làm đầu, lần lượt là Lục Bách, Phí Bân, Nhạc Hậu, Trích Tôn Phong, Tôn Thần, Thang Anh Ngạc, Âu Dương Bì, Chung Trấn, Tặc Thương Trương,Vạn Nguyên, Lý Tất, Hạ Anh, mười ba người nhanh chóng tỏa ra đem đám người bọn họ vây bắt tạo thành một trận hình.

“ Ha ha ha” Thượng Quan Kim Hồng cười một tràng, quát : “ lấy đông hiếp ít, chuyện xấu hổ như vậy Thượng mỗ xem thường, hôm nay kẻ nào vây giết vào công tử là Kim Tiền Bang chi địch, Âu Dương Thanh Phong để Thượng mỗ tiếp ngươi”

Kinh Vô Mệnh cũng nhảy người tung theo, chặn lấy Mộ Dung Phục : “ Bắc có Kiều Phong nam có Mộ Dung, tại hạ cũng nguyện lĩnh cao chiêu”

Tứ đại gia tướng phía sau, công phu miệng lưỡi có một tay Bao Bất Đồng nói : “ Tu La công tử giết vô số chính đạo cao thủ, tà công độc hại bao tuấn kiệt võ lâm, Kim Tiền Bang các ngươi cũng muốn nối giáo cho ác đồ”

Lúc này thêm một thân ảnh khác, tung người xuống, là lảo nhân kể chuyện, hắn xuất hiện làm cho vô số người biến sắc.

“Thiên Cơ lão nhân” đám người kinh hô lên.

Tôn Tiểu Hồng cũng nhảy xuống bên dưới, ánh mắt đỏ hồng nhìn nam tử kia : “một đám không biết xấu hổ, ỷ đông hiếp yếu có gì là trang anh hùng hảo hán”

“ Chỉ cần giệt trừ ma đầu, tránh võ lâm đồ thán, Mộ Dung Phục tình nguyện nhận lấy cái tiếng xấu này” Mộ Dung Phục chính khí lẫm nhiên nói.

“ Chỉ bằng mấy người các ngươi cũng muốn giết ta” Đế Thiên An chậm rãi đứng dậy, ngạo nghễ nói : “ chỉ một đám gà đất chó sành mà thôi, các ngươi lui xuống, hôm nay bản công tử ai đến cũng tiếp, ai đến cũng giết”

“ Công tử” Loan Loan lo lắng nói.

Thượng Quan Tiểu Tiên gấp: “ ngươi cái tên này, đừng sính cuồng”

“ Đã công tử có nhã hứng như vậy, Tả Lãnh Thiền sở học bất tài xin công tử chỉ giáo” Tả Lãnh Thiền cười lạnh nói.

“ Vô sỉ” Trương Tinh mắng lên, cũng gấp gáp chạy lại, trên tay trường tiên đã lấy ra, chất vấn : “ sao lúc nãy ngươi không ra đi, đúng là hạng tiểu nhân”

Tả Lãnh Thiền giận tím mặt, nhưng làm như không, nói : “ Tả mỗ vốn không định can dự, chỉ muốn xem hai bậc kiếm khách quyết chiến, nhưng công tử sát tính quá nặng, coi thường nhân mạng, hôm nay dù mang tiếng xấu, Tả mỗ cũng quyết trừ mối họa của chính đạo võ lâm, đem đám tà ma này diệt trừ”

“ Tả chưởng môn nói đúng lắm”

“ Nói hay lắm, giết đám tà ma đó”

“ Vì chính đạo trừ hại”

Đế Thiên An cười, thân ảnh ra hiệu cho Loan Loan dừng lại, nói : “ đây là các ngươi muốn chết, bản tọa chiều ý các ngươi”

Nói xong hắn dẫm chân mạnh, búng người liên tục đạp không mà lên bầu trời, từ người tòa ra huyễn cảnh, năng lượng trong người tản ra, cùng với năng lượng Đế Thiên An địa bên ngoài chịu linh hồn hắn khống chế mà tập trung lại.

“ Đó...đó...đó là” Trương Tinh khiếp sợ nhìn một tôn như lai phật ảnh hiện ra giữa bầu trời.

“ Mau rời đi, công tử phóng đại chiêu” Loan Loan biến sắc, nhìn trên bầu trời năng lượng điên cuồng hội tụ lại, hư ảnh phật đà không ngừng biến to, mang theo đó là khiếp người sức mạnh đè nén.

“ Như Lai... đây là Như Lai” Hằng Sơn phái Đinh Dật cả kinh nên, bản thân là một phái trong Ngũ Nhạc kiếm phái, song lại tín ngưỡng là phật môn, nhìn hư ảnh phía trên sau mà không kinh nghi cho được chứ.

“ Tà công, giờ là Phật môn công pháp, hắn rốt cục là ai?” Lâm Tiên Nhi nhìn trên bầu trời hư ảnh phật đà tỏa ra chính khí cuồn cuộn mà khiếp sợ.

“ Đi” Đế Thiên An thả người rơi xuống bên dưới, theo động tác của hắn một chưởng vổ xuống, Như Lai phía sau đồng dạng như đúc, mang theo khí thế cuồn cuộn đánh xuống bên dưới.

Ở bên dưới Trương Tinh đám người đả sớm đời di nhanh nhất có thể, mà không chỉ nàng còn những chính đạo cao thủ khác, chỉ có một số kẻ không chịu bỏ đi vì tôn nghiêm của mình.

Chẳng hạn như Không Động ngủ lão, Cái Bang Hồng Thất Công, hay những kẻ còn chưa dứt ra được hư ảnh kia như Đinh Dật..

“ UỲNH”

Mặt đất rung chuyển, một cơn phong bạo cuốn theo bụi mù hiện lên sau đó không lâu, kèm theo đó vô số vật thể bị cơn phong bạo cuốn đi.

Khi khói bụi lặn xuống, một cái hố cự đại ước chừng đường kính đến 20 mét hiện ra, tại bên dưới có vài thân ảnh nằm ở bên dưới, thất khiếu chảy máu, chết không thể chết hơn.

Lúc này ở bên dưới, bóng ảnh Đế Thiên An lại hiện ra, đem tinh khí lẫn công lực của những kẻ chết hấp khô lấy, theo đôi tay hắn kết ấn các sợi chỉ rực rở tỏa ra dung nhập đến những kẻ chết, cấp tốc cướp đoạt.

“ Còn kẻ nào nữa? hôm nay bản công tử hóa kiếp hết cho các ngươi một lượt” Đế Thiên An quát lớn một tiếng.

Thừa Ảnh kiếm lại nhổ lên khỏi mặt đất, không ngừng xoay tròn trên không trung, kiếm khí tản mát ra bên ngoài, kiếm minh lại reo lên, kiếm ảnh hiện ra quanh người hắn, khí thế cường đại lại lan tỏa.

Đám người sống sót, ánh mắt sợ hãi nhìn cái hố sâu to lớn kia, không biết kẻ nào run rẩy đánh rơi vũ khí, rồi càng ngày càng lui xa dần, bọn họ đả không còn dũng khí đối địch.

“ Phốc” Mộ Dung Phục phun ra một ngụm máu, ánh mắt khiếp sợ nhìn nam tử kia, lại nhìn tứ đại gia thần của mình hai chết hai trọng thương, cắn răng mang theo thương thế chạy nhanh đi.

Cô Hồng Tử gương mặt trắng bệch, vội mang đi sư muội mình hôn mê : “ công tử võ công cao cường, tại hạ bội phục”

Tả Lãnh Thiền con mắt đỏ bừng lên, trong lòng tràn đầy sợ hãi, Thập Tam Thái Bảo bảy chết 6 thương, đây là một tổn thất vô cùng lớn, nhưng hắn bây giờ không có can đảm cùng người kia đánh nữa, hô lên : “ đi mau”

"Tu Phàm, Tu Đạo, Ta Tu Chân! Tu Kiếp, Tu Người, Ta Tu Tâm!"Tác việt, mong mọi người ghé qua. Thất Nguyệt Tu Chân giới