Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

Chương 169: Chương 169



CHƯƠNG 169: HỨA HẸN VỚI NÀNG

Editor: Luna Huang
Mạnh Thanh Hoan đứng ở trong đám người ồn ào, nghe tiếng nghị luận rối rít của bách tính xung quanh, ánh mắt thủy chung chưa từng ly khai chiếu lệnh thân vương kia.

Bên tai truyền qua thanh âm của bách tính tranh nhau nghị luận.

“Nghe nói Hiên vương sắp nghênh thú công chúa của Thánh Dương quốc, vì hòa bình hai nước, Hiên vương điện hạ cam nguyện suốt đời chỉ thú một người, thực sự là để kẻ khác động dung kính nể.”

“Đúng vậy, công chúa của Thánh Dương quốc này thực sự là hảo phúc khí.”

“Chiếu lệnh vừa hạ, chỉ sợ không biết muốn đả thương bao nhiêu trái tim của đại gia khuê tú a!”




Mạnh Thanh Hoan nghe những nghị luận này của bách tính, nhưng trong lòng vô cùng yên ổn. Bởi vì nàng biết, Dạ Quân Ly chắc là sẽ không thú công chúa của Thánh Dương quốc, yêu nghiệt này có bao nhiêu hận Thánh Dương quốc, nàng nhất thanh nhị sở!

Nên, nội dung của chiếu lệnh này có huyền cơ!

Dân chúng chung quanh đều tán đi, duy chỉ có Mạnh Thanh Hoan còn đứng tại chỗ, trầm tư thật lâu.

Dạ Mạch Hàn phe phẩy chiết phiến trong tay, tiêu sái đi tới, ánh mắt ôn nhuận hơi nhìn lướt qua nội dung trên chiếu lệnh, khóe môi vung lên một tiếu ý đẹp mắt.

“Đáp án này, ngươi có thoả mãn không?” Dạ Mạch Hàn trắc mâu nhìn Mạnh Thanh Hoan có chút thất hồn.

Mạnh Thanh Hoan hoàn hồn, sắc mặt bất hoặc chỉ vào chiếu lệnh, hỏi: “Yêu nghiệt kia đến tột cùng là có ý gì?”

Khóe môi của Dạ Mạch Hàn nhẹ nhàng vừa kéo, hắn che miệng ho nhẹ một tiếng, liễm tiếu ý, trả lời: “Tam đệ đây là đang tuyên bố với toàn bộ người trong thiên hạ, ngày sau chỉ sẽ thú một chính phi, sẽ không nạp bất kỳ trắc phi thiếp thất.” Dứt lời, hắn lại thấp giọng bổ sung một câu: “Chính phi này, sẽ chỉ là ngươi!”

Đáy lòng của Mạnh Thanh Hoan lọt một nhịp, một loại tình cảm không nói ra được đang chậm rãi sinh sôi. Nàng thế nào cũng thật không ngờ, Dạ Quân Ly dĩ nhiên hạ một đạo chiếu lệnh thân vương như thế.

Chiếu lệnh này một khi hạ, sẽ không có khả năng sửa đổi nữa!


“Làm sao ngươi biết không phải là Phong Nguyệt Nùng?” Mạnh Thanh Hoan có chút lòng dạ hẹp hòi, nàng biết Dạ Quân Ly sẽ không thú công chúa của Thánh Dương quốc, nhưng Phong Nguyệt Nùng thì chưa chắc đâu.

Dạ Mạch Hàn lắc đầu cười khổ, giải thích với nàng: “Ta nhận được tin tức, tam đệ thỉnh chỉ nhận Phong Nguyệt Nùng làm nghĩa muội, mà hắn lại vào lúc này ban hạ một đạo chiếu lệnh như thế, mục đích gì quá rõ ràng.” Dạ Mạch Hàn có chút cảm khái, kỳ thực đạo chiếu lệnh này chính hắn cũng rất là ngoài ý muốn.

Mạnh Thanh Hoan cắn môi, nắm chặt chiết phiến trong tay, kỳ thực mắt đầu tiên nhìn thấy chiếu lệnh này nàng liền nhìn ra tâm tư của Dạ Quân Ly.

Chỉ là nàng không thể tin được! Nhưng bây giờ, nàng tin, chiếu lệnh này là Dạ Quân Ly hứa hẹn với nàng!

Vọng Thư Uyển.com
Giờ khắc này, nàng có một loại ý niệm mãnh liệt, muốn lập tức quay trở lại gặp hắn, giải thích rõ tất cả hiểu lầm.

Nàng liễm kích động nội tâm, mắt ướt át nhìn Dạ Mạch Hàn, nói rằng: “Kính vương, ta…”


Chiết phiến trong tay Dạ Mạch Hàn khẽ rơi vào trên môi của Mạnh Thanh Hoan, cười thần bí với nàng, khóe mắt nâng lên hỏi nàng: “Ngươi muốn trở về gặp hắn?”

Mạnh Thanh Hoan hăng hái gật đầu, trong mắt tràn đầy mong đợi hi vọng.

Dạ Mạch Hàn cười nói: “Phụ hoàng hạ chỉ phái tam đệ mang sứ thần đến Thánh Dương quốc hạ sính, không được mấy ngày, đội ngũ sẽ Vân Châu thành, nên, ngươi an tâm ở Vân Châu chờ là được.”

Mạnh Thanh Hoan ngẩn ra, hơi có chút ngoài ý muốn cùng khiếp sợ, nàng hơi cau mày cẩn thận quan sát Dạ Mạch Hàn, luôn cảm thấy có một loại cảm giác bị người mưu hại.

Nàng chỉ vào Dạ Mạch Hàn, sắc mặt hơi trầm xuống, chất vấn: “Đây hết thảy chẳng lẽ đều là trong tính toán của ngươi đi? Ngươi biết Dạ Quân Ly phải rời kinh, cho nên mới mượn giải sầu, sớm dẫn ta đi, chính là vì Dạ Quân Ly?”

Nếu không nào có chuyện trùng hợp như vậy, đằng trước nàng mới ly khai kinh thành, Dạ Quân Ly liền phụng chỉ đến Thánh Dương quốc? Hơn nữa lộ tuyến của bọn họ, chính là muốn đi Thánh Dương quốc tất trải qua, nếu nói là phương diện này không có mờ ám, nàng mới không tin!