Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 906: 906





Phải biết rằng sức lực của người là khó luyện nhất.

Tuy nhiều người có được Hô Hấp Pháp được lưu truyền từ xa xưa, miệt mài luyện tập ngày đêm để tăng cường cơ thể, nhưng cũng rất nhiều người đã gặp khó khăn ở cửa ải Nhất Thốn Quyền, cơ thể không thể đạt được yêu cầu bộc phát tính dẻo dai tức thời, vì vậy không thể tiếp tục tập luyện.
Rất người biết đến tên tuổi của Lý Thuấn.

Anh ta đã luyện võ từ khi còn nhỏ, ở độ tuổi đôi mươi đã có thể đánh bại vô số bậc tiền bối.
Trái lại, ngày đó Tần Minh ở miếu Quảng bị Lý Đạt Khai đánh lui dễ dàng, không ngờ mới ba ngày không gặp, đã không còn là kẻ khù khờ không biết gì nữa.
Tần Minh hít sâu một hơi.

Sau khi được trùng cổ lực cải tạo thân thể, Tần Minh chỉ cảm thấy toàn thân tràn đầy sức lực.

Người khác khổ luyện vất vả mấy chục năm, còn anh lại đi đường tắt.

“Nhất định sẽ thắng”

Tần Minh tràn đầy tự tin.
Trọng tài liếc nhìn Lý Thuấn và nói: "Lý Thuấn gãy chân.

Trận thứ chín, Tần Minh của Hoàng phái thắng, tổng số điểm là năm hòa năm.

Bước vào hiệp phụ cuối cùng để quyết định thắng bại."
Bốp!
Vừa dứt lời, Lý Đạt Khai đã nhảy ra ngoài.
Lý Đạt Khai nhếch khóe miệng lên, nói: "Vốn tưởng rằng Lý Thuấn có thể kết thúc, cùng lắm tôi chỉ cần làm qua loa cho xong thôi.

Xem ra tôi vẫn đánh giá thấp cậu."
Tần Minh nhìn Lý Đạt Khai.

Trong mắt anh, nếu ngày đó Lý Đạt Khai không mang Thường Nhuỵ đi thì có lẽ đã không gây ra bất kỳ sự việc tiếp theo nào.
Thường Nhuỵ có quá nhiều bí mật không nói ra miệng.
Thấy Tần Minh không lên tiếng, Lý Đạt Khai nghiêng mình xông lên phía trước, thử đấm một quyền vào má trái Tần Minh.
Tần Minh lùi một bước về phía sau, tránh được.
Tuy nhiên, Lý Đạt Khai lại thay đổi chiêu thức, tung ra hai cú đá trúng ngực Tần Minh.
Sau khi bị đá, Tần Minh lui về phía sau mấy bước.

Anh vỗ vỗ ngực, cũng không có gì đáng ngại.
Lý Đạt Khai vẫn tiếp tục giơ cao chân và nói: "Có vẻ như trình độ võ thuật của cậu chẳng thay đổi gì nhiều, có chăng chỉ là tổ chất thân thể.

Mặc dù không biết cậu đã sử dụng phương pháp nào để nâng cao tố chất thân thể lên, thế nhưng võ thuật không dựa vào việc cậy mạnh đâu.
Ông ta vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều ngạc nhiên.

Thực tế một số người cũng có thể thấy rằng trình độ võ thuật của Tần Minh chưa tốt lắm, nhưng so với đó thì việc anh dùng một chiêu đánh bại Lý Thuấn lại càng khiến người ta chấn động hơn.
Bất kỳ trình độ hay máy móc chiến đấu nào trên thế giới đều cần có thời gian để tích lũy.
Rõ ràng Tần Minh chỉ là người mới bắt đầu, còn có khoảng cách lớn khi đối mặt với những người quanh năm luyện võ như Lý Đạt Khai.
Nhưng mà tổ chất thân thể của Tần Minh lại mạnh mẽ đến doạ người.

Người bình thường trúng chiêu vừa nãy của Lý Đạt Khai e rằng đã tàn phế rồi, nhưng Tần Minh thì không sao.
Tuy nhiên trong con mắt của các cao thủ võ thuật có mặt, Lý Đạt Khai thay đổi chiêu thức đá hai chân ra đã nằm trong dự đoán, muốn tránh cũng không khó, vậy mà Tần Minh cũng không tránh được.
Tần Minh siết chặt tay, thầm nghĩ: "Bí mật đã bị phát hiện rồi, không hổ là trình độ cao thủ của nhà họ Lý.
Lý Thuần bị gãy chân ở bên cạnh đột nhiên nở nụ cười: "Ha ha ha, hóa ra chỉ là sức lực lớn.

Tần Minh, cậu sẽ không đắc chí được lâu đầu.

Chỉ có cậy mạnh là vô dụng, làm một bao cát bị đánh thôi”
Hoàng Thăng Cửu cũng thầm nhắc nhở: "Tăng cường điểm mạnh và tránh điểm yếu.

Tần Minh, bảo vệ chỗ hiểm, yết hầu, tim, hông, phần mềm, mắt.."
Nhưng chưa kịp đợi ông ta nói xong, Lý Đạt Khai đã lao lên và đá một phát nữa.

Tần Minh không lùi bước mà tiến lên, lại là một chiêu tiếp một chiêu.
Nhưng Lý Đạt Khai đã mở chân ra được nửa khoảng thì xoay người, hạ chân xuống đất làm trọng tâm, tránh được nắm đấm của Tần Minh, dùng chân kia đá vào anh.
Rầm!
Tần Minh bị đá vào má trái, bay ngược ra ngoài.
“Hay!”
Người nhà họ Lý bên kia vỗ tay tán thưởng.
Mà Tần Minh bị đá một cước này cảm thấy hơi khó chịu, lắc đầu, hít sâu một hơi, tiếp tục nắm tay.

“Liều võ thuật, mình không liều được.

Tần Minh xoa xoa bên má tê rần, lỗ tai bị ù làm cho anh rất khó chịu.
“Nhưng so về sức mạnh cơ thể và độ chịu đòn, Lý Đạt Khai không bằng mình.”
Tần Minh thầm nghĩ..