Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 159: Nhạo Báng Lý Mộng





Mọi người đang định giải tán thì Lý Mộng lại kéo một nữ cảnh sát chạy ra, nói: “Đồng chí cảnh sát, là anh ta đã ăn cắp tiền của khách hàng trong công ty, thư ký của sếp anh ta đang tìm anh ta khắp nơi kìa, các cô mau bắt anh ta đi.”
Mọi người sững sờ, thằng nhóc này ăn cắp tiền của khách hàng trong công ty? Không giống lắm nhỉ, trông cậu ta rất chính trực.
Tần Tố Tố sợ tái mặt, cô ấy không ngờ Lý Mộng lại tìm cảnh sát đến bắt Tần Minh.
Lý Mộng đắc ý cười to: “Ha ha ha, Tần Minh, anh xong rồi, anh không thoát được đâu! Không bao lâu nữa khoảng cách thân phận giữa chúng ta sẽ ngày càng lớn, tôi là sinh viên xuất sắc của một trường có tiếng, còn anh là tù nhân, loại người thuộc tầng đáy xã hội như anh không xứng xách giày cho tôi!”
Tần Tố Tố nghẹn ngào chất vấn: “Chị Lý Mộng, sao chị lại làm vậy?”
Lý Mộng lập tức mỉa mai đáp lại: “Tại sao ư? Tại vì tôi vui! Lúc chia tay, thằng giẻ rách Tần Minh này còn nói lời làm tổn thương tôi, nói tôi bốn mươi tám tệ một đêm, còn bấu víu đại gia, tôi không phục! Vì sao trong khi cả hai đều sống dựa vào người khác, anh ta ngày càng sống tốt hơn còn tôi thì ngày càng tệ đi?
Nếu anh ta sống tốt thì là tin sét đánh giữa trời quang với tôi.
Ban đầu tôi tưởng anh ta đầu tư cổ phiếu kiếm được chút tiền, sau đó còn nói mình trúng xổ số, không ngờ lại là trộm tiền của khách hàng, đúng là nghèo phát điên rồi nên việc gì cũng dám làm, bây giờ chuyện đã bại lộ rồi đấy?”
Tần Tố Tố nhìn thấy vẻ mặt kiêu ngạo hả hê của Lý Mộng mà đau lòng, cô ấy cảm thấy mình đã hại Tần Minh, đều do mình bắt chước Lý Mộng mơ làm người nổi tiếng trên mạng, liên tục đòi Tần Minh tiền khiến anh ấy bí quá hóa liều.
Tần Tố Tố cắn môi: “Tiền đã trả gần hết rồi, còn mười ngàn nữa thôi.”
Lý Mộng cười sằng sặc: “Tôi quan tâm cô còn nợ bao nhiêu hả? Tham ô tiền của khách hàng là phạm pháp, phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, sau này Tần Minh sẽ không thể ngẩng đầu lên làm người được nữa!”
Lý Mộng lấy điện thoại ra: “Tôi phải báo tin tốt này với các bạn trong lớp trước mới được."
Tần Minh cũng mở tin nhắn của nhóm lớp ra, quả nhiên thấy Lý Mộng đang nhắn trong nhóm: "Chuyện lớn, Tần Minh nói khoác mình trúng xổ số mấy trăm ngàn, hóa ra là trộm tiền của khách hàng nên bị mất công việc thực tập, e là anh ta phải đi tù đấy, tớ đang ở hiện trường.

Anh ta làm vậy để lấy tiền mua túi xách và quần áo cầu xin tớ quay lại.

Chậc, sau này tớ mới biết anh ta hèn hạ và giẻ rách như thế.

Tớ phải nhịn sự đau lòng và khinh thường, còn trả đồ lại hết nhưng anh ta vẫn thiếu tiền của khách hàng, cảnh sát sắp bắt anh ta rồi."
Nói xong, Lý Mộng còn chụp một bức ảnh nữ cảnh sát đang đi tra hỏi tình hình.
Trong nhóm lớp lập tức có người hỏi: “Thật hay giả? Hiện trường có nhiều người thật đó!"
“Không phải chứ? Tần Minh sẽ không làm những chuyện như thế này.”
“Ha ha, lại xảy ra chuyện hả?”
“Lý Mộng, bớt hả hê lại đi, cậu còn đang bị đình chỉ học kìa.”
“Cú gank từ bạn gái cũ.jpg."
“Thôi đi, sáng nay cậu còn nói Tần Minh trộm tiền của Trần Tiểu Nghiên, kết quả thế nào? Triệu Phú Quý trộm chứ ai?”
“Đúng đấy, Dương Uy, Lý Mộng, Triệu Phú Quý, Mã Phi, Vương Mỹ Hà, Lý Uyển, các cậu đừng có suốt ngày làm khổ Tần Minh người ta nữa.

Ngày nào cũng rảnh rỗi, sao các cậu không thuê phòng mà chơi tập thể với nhau, giải tỏa một chút?"
“Tần Minh người ta thực sự không cùng một thế giới với các cậu.

Người ta thuộc thế giới học sinh giỏi, còn các cậu là thế giới hám tiền.”
“Lý Mộng, cậu thật đáng xấu hổ, dù sao cậu và Tần Minh cũng quen nhau hai năm, đừng có ngày nào cũng rảnh rỗi đi gây sự, Triệu Phú Quý của hồi sáng sẽ là kết cục của cậu.”
Lý Mộng ngớ người, tại sao trong nhóm lớp không ai ủng hộ cô ta?
Còn nữa, sáng nay có chuyện gì với Triệu Phú Quý vậy? Có phải cô ta đã bỏ lỡ điều gì không?
Tần Minh nhắn vào nhóm lớp: “Những gì Lý Mộng nói đều không phải sự thật.

Nếu là thật, chắc chắn mười phút sau cô ta sẽ còn trắng trợn tuyên truyền trong nhóm lớp, mọi người đợi mười phút nữa đi.”
Nhóm lớp im lặng một lúc, sau đó ai cũng gửi các bức ảnh gây cười.
“Vẫn là bạn trai cũ hiểu cậu.jpg.”

“Ha ha, có lý."
“Bình thường Lý Mộng toàn tung tin sớm."
“Từ khi hai người chia tay đến nay, Tần Minh càng ngày càng sống tốt hơn nhỉ? Nhiếp Hải Đường người ta công khai quan hệ người yêu, bảo vệ Tần Minh trước mọi người kia kìa!”
“Hâm mộ ghê!”
“Tần Minh, Nhiếp Hải Đường còn có bạn thân nào không? Bảo cô ấy giới thiệu cho tớ đi, tính nết phải tốt, không được giống Lý Mộng đâu đấy!”
"Ha ha ha."
Cảnh tượng nghiêng về một phía trong nhóm lớp khiến Lý Mộng ngượng chín mặt, cô ta tức giận tắt điện thoại, phẫn nộ nhìn Tần Minh chằm chằm.

Cô ta không hiểu tại sao mình mới nghỉ học hơn một tuần mà đã không có ai cười nhạo Tần Minh cùng mình, còn không ai nói giúp cho mình?
Bên kia, sau khi hỏi rõ tình hình, nữ cảnh sát khó hiểu nhìn Tần Minh: “Bạn học Tần Minh, tôi đi tuần vào buổi trưa mà cũng gặp được cậu, cậu thật biết gây chuyện.”
Tần Minh xấu hổ gãi mũi, nữ cảnh sát này chính là người anh gặp sáng nay: “Cảnh sát, cô có chắc là tôi thích gây chuyện không? Tôi vô tội biết bao!”
Nữ cảnh sát nói: “Được rồi, đừng lắm lời.

Cậu tham ô công quỹ là sai, nhưng nếu đã trả đồ và trả hết tiền thì hãy mau xin công ty xử lý khoan hồng, vì tôi vẫn chưa nhận được cuộc gọi báo cảnh sát từ công ty của cậu nên tạm thời sẽ không bắt cậu.”
Lý Mộng bực bội lên tiếng: "Sao lại không bắt anh ta? Anh ta vi phạm pháp luật, thư ký của ông chủ công ty nói sẽ bắt anh ta, đó là chuyện sớm hay muộn thôi.”
Đúng lúc này, Tống Dĩnh xuất hiện, cô ta vừa đi tới, xung quanh lập tức vang lên một tràng tiếng kinh ngạc.
Bởi vì Tống Dĩnh quá xinh đẹp, cô ta có dáng người cao gầy, mặt trái xoan, mặc quần áo công sở phối cùng tất đen, tay cầm máy tính bảng, người phụ nữ như thế này khiến người ta rất muốn chinh phục.
Có ông sếp nào không muốn có một nữ thư ký giống cô ta? Quá bổ mắt, chỉ là hơi hại thận.
Lý Mộng thấy Tống Dĩnh đi tới lập tức lớn tiếng nói: “Người đẹp, tôi đã bắt người lại giúp cô, có phải anh ta đã tham ô tiền của khách hàng không? Công ty các cô sẽ sa thải và báo cảnh sát bắt anh ta phải không?”
Tống Dĩnh bình tĩnh nói: “Tần Minh, ngại quá, đây là lỗi của tôi, lúc đầu cậu đã giao tiền của khách hàng cho Tiểu Tổng thì sao không nói với tôi một tiếng? Tôi quên nói với cậu, tiền trong thẻ của cậu là tiền ông chủ thưởng cho cậu, cậu tưởng là tiền đầu tư của khách hàng mới hả? Ha ha, cậu nhầm rồi, mấy trăm ngàn này cậu cứ giữ và tiêu thoải mái, sau này cố gắng làm việc, ông chủ đánh giá rất cao về cậu.”
Tần Minh “ồ” một tiếng rồi cầm lấy túi da rắn, bất đắc dĩ nhún vai với Lý Mộng.
Mọi người xung quanh đều cực kỳ hâm mộ, ông chủ thưởng cho nhân viên mấy trăm ngàn? Đây là xí nghiệp lớn nào vậy? Bình thường họ chỉ thấy trên thời sự, giờ đã được nhìn thấy tận mắt.
Nữ cảnh sát nhìn qua, thấy đây chỉ là hiểu lầm thì không nhiều lời nữa, tiếp tục đi tuần tra.
Lý Mộng hoàn toàn không nói nên lời, kịch, kịch bản đảo ngược gì thế này?
“Hừ hừ...!Chuyện này không thể nào, vậy cũng được ư?” Lý Mộng đau khổ ôm đầu, cô ta đã bỏ lỡ mất mấy trăm ngàn, tên Tần Minh này chó ngáp phải ruồi à?
Chuyện này cũng lầm được sao? Một thư ký xinh đẹp của sếp lớn như cô ta mà chỉ là bình hoa thôi sao?

Tần Tố Tố bảo vệ túi tiền: “Lý Mộng, coi như tôi đã thấy rõ con người của chị, sau này tôi sẽ không làm người nổi tiếng trên mạng gì đó với chị nữa.

Chị không xứng với anh trai tôi, chị đi mà gả cho tiền ấy."
Tần Minh vô cùng vui mừng khi thấy em gái mình cuối cùng cũng hiểu chuyện, đúng là làm anh không dễ chút nào.
Anh kéo em gái đi: “Em gái, nếu sếp đã thưởng nhiều tiền như vậy thì anh sẽ mua quần áo mới cho em.

Ồ, em sắp lên đại học, còn phải mua máy tính, mỹ phẩm phải mua loại tự nhiên, dùng nhiều mỹ phẩm chứa hóa chất kém chất lượng sẽ không tốt cho da.
Em đừng sợ đắt, anh có tiền đây mà?”
Thấy hai anh em đã đi xa, Lý Mộng thầm nghĩ: "Không được, số tiền ấy nên là của mình, mình phải tìm cách lừa lấy lại mới được.
Lý Mộng định đuổi theo thì người phụ nữ đi BMW đột nhiên ngăn lại, chỉ tay vào cô ta: “Ha ha, là mày à, khi nãy tự sướng với xe của ông xã tao, giờ định chạy hả? Bà đây đang tìm mày tính sổ nè!
Chát
Bà ta tát một phát khiến Lý Mộng choáng đầu hoa mắt, hiển nhiên bà ta đang trút hết cơn giận vì bị mất mặt ban nãy lên Lý Mộng.
Lý Mộng ba chân bốn cẳng bỏ chạy: “Á, đánh người, đánh người này!”
Người phụ nữ hết tát rồi tới véo, tay đấm chân đạp: "Đánh con khốn mày đấy, hai anh em kia có người chống lưng nên tạo không làm gì được, nhưng chẳng lẽ tao lại không làm gì được mày?
Mọi người xung quanh chỉ đứng nhìn, không ai ra tay giúp đỡ.

Lý Mộng bị đánh bị thương đầy người, mặt sưng húp, xám xịt chạy ra khỏi trung tâm thương mại.
Mà Lý Mộng không biết Tống Dĩnh vẫn luôn đứng sau lưng mình.

“Soạt”, Tống Dĩnh phất tay áo, một con dao nhỏ rơi xuống, cô ta cầm lấy nó rồi đi theo sau Lý Mộng..