Thiên Tinh Giới!!! Xuyên Đến Rồi

Chương 135: KẾ HOẠCH CỦA VŨ THƯỜNG XUÂN



Quyền lực, lợi ích, tiền tài đó đều là những thứ có thể khiến con người rơi vào trạng thái mất lí trí. Và đôi lúc ma lực của những thứ đó sẽ biến ta thành kẻ luôn đeo chiếc mặt nạ giả dối, đến tình thân cũng không màng, bỏ lại tình cảm thiêng liêng nhất ở phía sau.

Sống trong hậu cung, mang thân phận là nữ nhân của hoàng đế, còn là nữ nhân quyền lực, cao quý nhất Mạc Ly quốc, hoàng hậu Vũ Nghi đã quá quen với những chiêu trò tâm kế. Đối với bà, trên đời này có hai thứ xa xỉ nhất, một là lòng tin và hai chính là tình yêu. Tình yêu thuần túy là điều bà không đạt được, Mạc Trạch Thiên, hoàng đế của Mạc Ly quốc, trong lòng của nam nhân đó cũng không lưu giữ, ghi tâm hình ảnh của bà, giữa bọn họ chỉ là lợi ích và lợi ích.

Nhưng bà vẫn có được lòng tin, có niềm tin vào những người thân thiết bên cạnh, tin vào huynh trưởng Vũ Quốc Hầu, là người đã giúp bà ngồi lên vị trí tôn quý ngày hôm nay. Tin vào Thường Xuân, nha đầu xinh đẹp vẫn luôn cùng bà hàn huyên tâm sự. Hoàng hậu đối với Vũ Thường Xuân còn dành tình cảm lớn hơn so với Mạc Chi Thành, mà lí do của việc này lại là một bí ẩn khác. Vũ Nghi bà cả đời ngoài người thân trong gia tộc thì không tin tưởng ai khác.

Và chính lòng tin đó lại là nguyên nhân cốt yếu dẫn đến sự việc ngày hôm nay. Một vị hoàng hậu đại quốc uy nghi, tôn quý, sao có thể ngang nhiên triệu tiểu thư Cố gia vào cung mà dùng vũ lực ép hôn? Hoàng hậu Vũ Nghi hoàn toàn không biết chính đứa cháu gái ruột mà bà yêu thương, thật tâm đối đãi, suốt một tháng gần đây vẫn luôn hay mang điểm tâm, các loại trà quý đến hiếu kính bà đã âm thầm bỏ thêm một loại thảo dược vào những món đồ ăn thức uống đó. Mục đích muốn để vị hoàng hậu trở nên không còn minh mẫn, dễ dàng thuận theo ý của nàng ta.

Theo kế hoạch của Vũ Thường Xuân, nàng nhân danh hoàng hậu mời Cố Ngữ Yên vào cung, muốn Cố Ngữ Yên gả vào Đông Cung nhưng không phải với vị trí Thái Tử Phi mà là Trắc Phi. Đối với Vũ Thường Xuân, mặc dù nàng yêu Huyền Vương, muốn trở thành chính thê của chàng nhưng nàng vẫn là không nỡ bỏ cái lốp xe dự phòng Thái Tử biểu ca. Vị trí Thái Tử Phi vẫn là nên lưu lại, để phòng lúc nàng cần dùng đến.

Địa điểm hành động lần này là một vườn hoa trong một trạch viện nhỏ, đây vốn là nơi ít người lui tới, thỉnh thoảng sẽ có một số phi tần đến đây tịnh dưỡng hoặc dùng để giam lỏng một vài người. Và nơi này hoàng thượng chưa bao giờ đặt chân đến. Lòng tham của con người là không đáy, Vũ Thường Xuân không chỉ muốn chia tách Cố Ngữ Yên và Huyền Vương mà còn muốn cả khế ước thú Phượng Hoàng của nàng.

Trời sinh nàng mang phượng mệnh, vốn định sẵn về sau sẽ là nữ nhân đứng đầu thiên hạ, loài thần thú tôn quý như Phượng Hoàng, vốn nên thuộc về Vũ Thường Xuân nàng mới phải đạo.

Cố Ngữ Yên nhìn những gì đang xảy ra, trong lòng cảm thấy nghi hoặc, hoàng hậu Mạc Ly quốc sao có thể hành động hồ đồ, lỗ mãng như vậy? Nhưng nàng không có thời gian để suy nghĩ cặn kẽ thì Vũ Thường Xuân đã ra lệnh cho bọn người vừa xuất hiện tấn công về phía Cố Ngữ Yên.

“Các người ra tay nhớ phải hạ thủ lưu tình, giữ lại mạng cho Trắc Phi tương lai của Thái Tử.”

“Vũ Thường Xuân, ngươi nghĩ dùng vũ lực có thể bắt ép được ta?”



Vũ Thường Xuân nghe thấy lời của Cố Ngữ Yên thì mỉm cười đầy vẻ đắc ý, nàng ta lấy ra một bình dược nhỏ, bên trong đựng một chất lỏng màu đỏ sền sệt lắc nhẹ.

“Cố tiểu thư, ta làm sao lại dùng vũ lực bắt ép tiểu thư được, chuyện thành thân là do tiểu thư tự nguyện nha.”

Cố Ngữ Yên vừa giao đấu với bọn thuộc hạ của Vũ Thường Xuân và hoàng hậu, trong lòng lại nảy sinh sự hiếu kỳ với loại thuốc có màu đỏ kia. Nàng biết lúc đang đánh đấm thì không nên xao nhãn nhưng mà cái thứ chất lỏng kìa thật sự rất lạ, có màu đỏ như máu nhưng chắc chắn không phải máu, cũng không giống với màu của Huyết Linh Quả. Đánh nhau một mình không vui, có đánh thì nên có đồng bọn, tiếc là hôm nay đồng bọn của nàng đều lo việc của Yên Trang nên không có mặt đầy đủ.

Cố Ngữ Yên để nhóm còn lại trong không gian huyễn tưởng ra ngoài, Trứng Gà, Tiểu Hành, Tiểu Phượng, Tiểu Bạch và Tiểu Hắc. Sáu chọi hai mươi, tỷ số hơi lệch một chút nhưng vẫn không sao.

“Mỹ nữ chủ nhân của ta ơi, sao người đi đâu cũng liên quan đến đánh đấm vậy?” Tiểu Hành cảm thán.

“Aaaa được ra ngoài rồi, không cần phải tập luyện nữa.” Tiểu Phượng đối với thế cuộc đánh đấm trước mặt tựa hồ rất vui vẻ, so với việc ở trong không gian huyễn tưởng chịu huấn luyện của Châu mặt lạnh, Tiểu Phượng thà ra ngoài đánh nhau.

Trứng Gà liếc mắt nhìn Tiểu Phượng khiến tiểu cô nương nhanh chóng che miệng, để Châu Châu đại ca ghim trong lòng thì sẽ rất thống khổ. Vũ Thường Xuân lúc này đang nhìn hai hài tử, một tiểu cô nương và hai ma thú vừa xuất hiện bên cạnh Cố Ngữ Yên, trên gương mặt lộ rõ biểu cảm kinh ngạc nhưng nàng ta lại không nhìn thấy thần thú Phượng Hoàng. Vũ Thường Xuân nheo mắt.

“Cố tiểu thư, đừng tự làm khó mình nữa, chi bằng gọi ra thần thú Phượng Hoàng giúp đỡ.”

Tiểu Phượng nhìn Cố Ngữ Yên, xong lại nhìn Vũ Thường Xuân, nữ nhân ngực to kia bị ngu sao? Nàng đang đứng ở đây nha, còn gọi ra làm gì?