Thiên Tinh Giới!!! Xuyên Đến Rồi

Chương 107: ĐẾN NGỰ TIỀN LÂU



Đã kể chuyện thì phải kể cho hết, từ nãy đến giờ đều là chuyện về tiên hoàng, thái hậu mà hoàng thất Bắc Nguyên cũng không chỉ có một hai người.

“Chuyện kể trong quyển Bắc Nguyên Cấm Cung Kí thì thiên hạ không ai dám đứng ra xác nhận thực hư nhưng có một việc lão già ta dám chắc là sự thật.” Vô Phong nói. Cố Ngữ Yên tiếp tục lắng tai nghe.

“Thái Tử Bắc Nguyên không phải con ruột của hoàng hậu.”

“Vô tổ phụ, vậy hắn là con của một vị nương nương nào đó?”

Vô Phong gật đầu.

“Thái tử Bắc Nguyên Kim Hạn là nhi tử của Lương phi Bắc Nguyên quốc, nghe nói vị phi tử này quốc sắc thiên hương, là một mỹ nhân hiếm gặp. Lương phi chính là muội muội ruột của hoàng hậu Bắc Nguyên. Năm đó Lương phi không may qua đời vì khó sinh, nên nhi tử vừa chào đời liền được giao cho hoàng hậu nuôi dưỡng. Lương phi và hoàng hậu tỷ muội tình thâm, khi đó hoàng hậu Bắc Nguyên lại không có con nên hết lòng yêu thương, chăm sóc nhi tử của muội muội.”

“Về sau hoàng hậu Bắc Nguyên mang long thai…” Cố Ngữ Yên tò mò tiếp lời, theo những kịch bản phim ảnh nàng xem được thì thường sẽ như vậy.

Vô Phong gật đầu.

“Hoàng hậu Bắc Nguyên hoài thai rồi hạ sinh một nam hài, người này chính là ngũ hoàng tử Bắc Nguyên quốc.”



Cố Ngữ Yên chuyện trò với Vô đại sư đến xế chiều, khi ông mặt trời sắp kéo chăn đi ngủ thì mới ngừng lại. Nàng ra đến cửa lớn Công Hội Luyện Đan thì thấy Mạc Chi Thành đang lặng lẽ đứng ở một góc, bộ dạng có phần u buồn, cô đơn.

Khi nhìn thấy Cố Ngữ Yên đi đến, Mạc Chi Thành mới thu lại dáng vẻ buồn bã, lộ ra trên gương mặt là nụ cười hòa nhã.

“Ngữ Yên, nàng…”

Mạc Chi Thành chưa kịp nói hết câu thì Vô đại sư đã từ trong Công Hội cấp tốc chạy ra, ông gọi lớn.

“Nha đầu Ngữ Yên?”

Cố Ngữ Yên dừng bước quay đầu nhìn Vô tổ phụ đang cười tít mắt hứng phía nàng mà đi đến.



“Nha đầu, hôm nay lão già ta đến Cố phủ ăn ké bữa tối, haha. Đi đi ta và con đến tửu lâu mua ít rượu ngon.”

Cố Ngữ Yên nghiêng đầu nhìn Mạc Chi Thành, nàng cất tiếng hỏi.

“Chi Thành, vừa nãy ngươi định nói gì sao?”

Mạc Chi Thành mỉm cười, nhẹ lắc đầu đáp.

“Cũng không phải chuyện gì quan trọng, để hôm khác có dịp ta sẽ nói với nàng sau.”

Nói xong hắn liền nhanh chóng cáo từ với Vô Hội Trưởng và Cố Ngữ Yên rồi rời đi.

Vô Phong nheo mắt bộ dạng đăm chiêu hướng Cố Ngữ Yên hỏi.

“Nha đầu, nên mua Mễ Tửu hay Hồng Lộ?”

Cố Ngữ Yên dứt khoát đáp.

“Cả hai.”

Ba ngày sau, tại Ngự Tiền Lâu.

Mị Nhị và Mị Tam đang chơi kéo búa bao. Cả hai cùng đếm.

“1…2…3.”

Mị Tam cười vui vẻ.

“Haha, ta lại thắng rồi.”

Mị Nhị cưng chiều xoa đầu Mị Tam, sau đó ngoan ngoãn xòe tay ra.



“Này.”

Mị Tam hứng khởi cầm luôn cây quạt của Mị Nhị, gấp gọn lại dứt khoát đánh xuống bàn tay đang xòe ra trước mặt. Thật lòng mà nói, nghe tiếng phát ra cũng đủ thấy đau rồi, nhưng Mị Nhị gương mặt vẫn duy trì nụ cười ôn nhu. Tình yêu vượt qua đau đớn, cảm động quá đi mức.

“Chơi tiếp, chơi tiếp.” Mị Tam hứng khởi.

“1…2…3.”

“Ngươi thua rồi.”

Mị Tam nhìn hai ngón tay đang làm hình cái kéo của bản thân lại nhìn nấm đấm tròn trịa của Mị Nhị, được rồi thua thì thua. Tiểu thịt tươi nhắm mắt, cố xòe bàn tay chìa về phía Mị Nhị. Mị Nhị cầm cây quạt gõ nhẹ lên tay Mị Tam, nhịp nhịp từng cái một, từng chút thưởng thụ dáng vẻ rụt rè của tiểu thịt tươi.

Kết quả trái tim Mị Nhị không đủ sắt đá, không thể ra tay, nên liền cầm bàn tay của tiểu thịt tươi nâng lên nhưng…còn chưa kịp làm gì thì Cố Ngữ Yên đã xuất hiện ở cửa, nàng vốn định quay người lờ đi, không làm phiền khoảnh khắc riêng tư của cặp đôi nhà người ta. Nhưng Mị Nhị đã trông thấy nàng nên hắn liền nhéo vào lòng bàn tay Mị Tam một cái, hai người đứng dậy, hướng Cố Ngữ Yên chào.

“Vương phi.”

Cố Ngữ Yên mỉm cười đầy ý vị, thuộc hạ của Tiêu Huyền nhà nàng hảo xuất sắc, tu vi tốt, năng lực tốt, nhan sắc cực kỳ tốt, hơn nữa còn rất thú vị, bổ mắt bổ mắt.

“Hôm nay Ngự Tiền lâu có đấu giá linh dược?” Cố Ngữ Yên hướng Mị Tam hỏi.

Mị Tam tươi cười.

“Vương phi, vương gia sớm biết người sẽ đến hỏi về chuyện này nên đã căn dặn thuộc hạ để riêng linh dược quý lưu lại.”

Nói xong Mị chưởng quỹ liếc mắt ra hiệu với người nam nhân đang đứng yên lặng bên cạnh. Mị Nhị hiểu ý, nhanh chóng rời khỏi phòng, lát sau lúc hắn quay lại thì trên tay đã bê theo một chiếc khay có hai loại linh dược quý hiếm. Cố Ngữ Yên xem qua một lượt hai loại linh dược, chất lượng của hai cây thảo dược này rất tốt, hơn nữa còn là nguyên liệu để luyện đan dược bát phẩm.

“Đem hai cây linh thảo này đến Công Hội Luyện Đan Sư tặng cho Vô đại sư.”

Nàng vừa nói vừa lấy ra bình đan dược đựng Hồi Linh Đan. Mị Tam nhận lấy bình đan dược, chuyện phía sau là chuyên môn của hắn, đương nhiên không cần Cố Ngữ Yên phân phó thì Mị Tam đã nhanh chóng lui xuống sắp xếp.

Mị Nhị đưa Cố Ngữ Yên đến phòng dành cho thượng khách rồi sau đó liền nhanh chóng rời đi. Cố Ngữ Yên an tĩnh ăn điểm tâm, chờ đợi buổi đấu giá bắt đầu.