Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 170: Sấm Sét (Hạ)



Cũng chỉ có Lục gia mới có thể không cho Tần Tương Ung có cơ hội giấu tin Phù Cù đã chết.

Tin tiểu hoàng đế Phù Cù chết truyền ra rất nhanh, mới nửa tháng mà ba châu giáp Dự Châu đã dựng cờ trắng, treo khăn trắng, toàn bộ đều cường điệu bộ dạng để tang.

Phía nam của Dự Châu chính là U Châu, phía bắc là đất của người Hồ, phía đông giáp Ung Châu, phía tây giáp Vân Châu. U Châu hiện giờ của họ Thạch, còn Ung Châu và Vân Châu đều do người nhà họ Phù đóng giữ, là đất của phiên vương. Trường Đình kinh ngạc với sự trầm ổn của hai vị phiên vương này, nhưng cũng phải thôi, trong một gia tộc luôn có vài người thông minh và mấy kẻ ngu dốt. Chỉ nhìn Chân Định đại trưởng công chúa và so với mấy phiên vương sớm làm phản thì có thể thấy ai thấp ai cao.

Cuộc sống trôi qua bình yên ở Quang Đức Đường.

Trường Đình dường như đã quên mất chuyện nàng nhờ Thạch Khoát hẹn Mông Thác tới nói chuyện. Nhưng trong lòng nàng cực kỳ rõ ràng, đâu thể nào quên được.

Chờ rồi lại chờ, chờ tới mùa xuân, rồi mùa hạ, chờ lại chờ, đến khi gió thổi héo tàu chuối tây cũng không chờ được người tới. Nếu hắn vĩnh viễn không tới thì nàng phải làm gì đây? Có phải nàng sẽ chấp nhận rằng hắn chỉ mà một người qua đường, chứ không phải nơi chốn của nàng hay không? Có lẽ nàng sẽ như thế, dù đó có thể chỉ là lời nói ngoài miệng của nàng chứ không phải suy nghĩ trong lòng.

Đã lâu Trường Đình chưa tới Vô Tự Trai, lần trước nàng tới đây là lúc 5 tuổi, khi đó Lục Xước và phụ tá ở bên trong bàn việc còn nàng đi guốc gỗ chạy tung tăng trên hành lang. Vô Tự Trai trong trí nhớ của nàng chính là hàng rào hoa lan, đống điểm tâm ngọt ngào và tiếng nói mang âm hưởng Kiến Khang của đám phụ tá.

Còn hiện tại tới đây…

“Đúng là thay đổi nhiều quá.” Trường Đình ôn nhu cười và đặt hộp đồ ăn lên bàn khiến nó gõ nhẹ vào bàn gỗ. Lục Trường Anh nghe thấy thế mới ngẩng đầu lên khỏi đống công văn lộn xộn. Biểu tình buồn ngủ mê mang của hắn lập tức biến thành nụ cười khi thấy em gái tới.

“A Kiều à… Sao muội lại tới đây?”

Lục Trường Đình nhìn quanh sau đó gọi, “Bách Tước… Bách Tước đâu? Mau ra đây châm trà.”

Trên mặt bàn cực kỳ lộn xộn, nào thẻ tre, giấy, bút, còn có từng chồng thư từ đều bị vứt loạn lên.

Trường Đình lặc lưỡi một cái sau đó vén tay áo giúp sửa sang lại một chồng thư từ, miệng nói, “Bà bảo muội tới xem huynh thế nào mà ba ngày chưa ra khỏi Vô Tự Trai. Bà hơi lo lắng.” Sau đó nàng bĩu môi nói: “Ở đây có chè ngó sen viên, huynh lót dạ trước sau đó về phòng đổi một bộ quần áo mới, lại ngủ một giấc đi.”

Lục Trường Anh đứng lên duỗi tay lấy cái khăn vắt trên chậu đồng rồi đi sang phòng bên cạnh súc miệng rửa mặt. Chân hắn đã khỏi hoàn toàn, đi lại tuy vẫn còn chậm nhưng tốt xấu gì cũng có thể tự đi.

Thư từ kia có cái đã cũ đến ố vàng, Trường Đình sợ để nhầm chỗ nên đành phải đọc qua rồi mới sắp xếp. Ai biết đúng lúc nàng lại lục được thư của Thạch gia gửi đến từ Ký Châu. Trên bức thư chỉ có bốn chữ “Trường Anh thân khải”, bên dưới cũng không có chữ ký. Trường Đình vừa thấy thì đoán đây là phong bì thư. Anh trai nàng có sở thích kỳ quặc khi mở thư, hắn không thích cầm dao rạch mà thích nhẹ nhàng mở dấu xi ra. Sau đó nếu lại ấn xi lên thì người khác căn bản không thể phát hiện phong thư này đã từng bị mở.

Lục Trường Anh nói đây là bài học một chính khách nên làm.

“Ca ca, thư này huynh còn muốn phong lại sao?” Trường Đình nghiêng đầu hỏi Lục Trường Anh. “Nếu muốn phong lại thì muội sẽ để riêng một chỗ.”

“Đừng.” Lục Trường Anh từ phòng bên cạnh đi ra, Bách Tước mang theo ngái ngủ đi theo phía sau. Lục Trường Anh mở hộp đồ ăn sau đó ngồi xuống bàn tròn ăn chè ngó sen viên, miệng không quên dặn nàng, “Thư ấy phải đốt, không cần giữ lại.”

Trường Đình “à” một tiếng, thuận miệng đặt câu hỏi, “Thạch gia nói cái gì đó? Sao đến chữ ký cũng không có.”

Lục Trường Anh cười một cái, “Ta cũng không hiểu sao Mông Thác luôn không thích để lại chữ ký, lần tới gặp hắn ta phải hỏi mới được.” Lục Trường Anh múc một viên ngó sen lên, nó chỉ to đúng bằng cái thìa. Lúc này hắn bận cả đêm nên quả thực đói, hắn cho vào miệng chậm rãi nhai kỹ sau đó ngẩng đầu thấy sắc mặt em gái có chút không tốt thì phì cười hỏi, “Muội ăn sáng chưa?”

Trường Đình gật gật đầu, phong thư trong tay lúc này lại nặng nề rõ rệt.

“A Kiều, muội xem nên đưa Phù Cù tới đâu thì thích hợp?” Động tác khi ăn của Lục Trường Anh rất văn nhã, nhưng tốc độ không chậm. Sau khi ăn xong hắn mới nói đến việc kia, “Là Mông Thác đi đón Phù Cù, chỉ 2-3 ngày nữa bọn họ sẽ tới Bình thành. Một tiểu lang quân 5 tuổi, thân thể ốm yếu, thân phận lại khó nói… Nếu để hắn ở Bình thành thì ta cảm thấy có chút không thích hợp.”

Mông Thác đi đón Phù Cù sao?

Trường Đình sửng sốt.

Cũng phải, tiểu Tần tướng quân ra ra vào vào đều bị người ta nhận ra, thậm chí mấy gia tướng có tiếng tăm của Lục gia đều nhẵn mặt ở thành Kiến Khang, ai mà không biết. Đương nhiên chuyện đón Phù Cù sẽ giao cho Thạch gia làm, nghĩ đi nghĩ lại thì Thạch Mãnh hẳn sẽ phái Mông Thác đi làm chuyện này.

Nói cách khác… Mông Thác sắp tới Bình thành sao? Lại tới sao?

Tay Trường Đình siết chặt, phong thư cũng vì thế mà méo mó. Nàng cúi đầu tỉ mỉ nhìn bốn chữ kia, không thể không thừa nhận rằng con người không ai hoàn mỹ, chữ của Mông Thác quả thực không quá đẹp… Nàng nhanh chóng lắc đầu, rốt cuộc nàng đang nghĩ cái gì đây! Chính mình còn chưa giải quyết xong việc trong nhà thế mà lúc này còn phải đón thêm củ khoai lang bỏng tay như Phù Cù. Trong tình huống ấy nàng còn có tâm tư đi đánh giá chữ của Mông Thác cơ đấy!

“A Kiều…” Lục Trường Anh nhẹ gọi một tiếng.

Trường Đình lập tức hoàn hồn nói, “Đương nhiên không thể để hắn ở lại Bình thành. Nơi này khách vãng lai qua lại nhiều, lại là thành trì của chúng ta nên một khi bại lộ chúng ta sẽ là cái đích cho mọi người chỉ trích. Nhưng hiện tại sắp đại loạn, nếu chúng ta thả A Cù đi vậy sợ là hắn sẽ không có bao nhiêu đường sống.” Trường Đình biết bản thân nói năng lộn xộn, nhưng bức thư trong tay nàng càng lúc càng nặng. Nàng đơn giản ném nó qua một bên cho Bách Tước sau đó cúi đầu nói, “Ca ca, huynh nghĩ thử xem. Nếu huynh đã bảo vệ một mạng cho A Cù thì không thể bỏ dở giữa chừng khiến hắn thất vọng được. Nếu thật sự không được thì giao cho bà nuôi dạy hắn, sau đó để hắn thừa tự một nhà nào đó của Lục gia, coi như làm việc thiện.”

Lục Trường Anh trầm mặc thật lâu mới đáp một tiếng được. Hắn không hối hận giữ lại mạng cho Phù Cù, đương nhiên hắn cũng biết Phù Cù chết đi mới khiến người ta yên tâm, nhưng hắn không làm được. Không ai nhẫn tâm lấy mạng một đứa nhỏ vô tội để hoàn thành tâm nguyện của mình.

Lục Trường Anh lải nhải nói rất nhiều nữa nhưng lòng Trường Đình loạn như ma, nghe tai nọ xọ tai kia. Lúc Lục Trường Anh lại gọi một tiếng “A Kiều” nàng mới đột nhiên ngẩng đầu “A” một tiếng. Nụ cười của anh nàng nhàn nhạt, thâí độ nhẹ nhàng ung dung mang theo thả lỏng mà kiễn nhẫn lặp lại lần nữa, “… Muội học tập với tú nương cho tốt, cô nương nhà chúng ta không cần thêu thùa giỏi, nhưng hẳn phải thêu được mặt quạt chứ đúng không? A Tuân rất thích quạt xếp, muội học rồi có thể làm đồ mang theo hồi môn, như vậy ca ca cũng thêm phần vinh dự.”

Trường Đình càng buồn hơn.

Mấy lần nàng định há mồm nói với hắn nàng không thích Tạ Tuân, không thích tí nào hết. Nhưng Lục Trường Anh luôn ôn hòa mỗi khi nói tới việc này, giống như một gánh nặng trong lòng hắn đã được giải quyết, rằng hắn đã rất mệt mỏi. Nàng tự mình phá hỏng chuyện này thì để mình nàng chịu trách nhiệm. Người nàng thích thì để nàng tự đi đối mặt.

So với tâm trạng của Trường Đình thì thời tiết bắc địa vào tháng sáu càng thảm hơn.

Bình thành ngột ngạt vô cùng, không trung như cái nắp nồi giữ lại toàn bộ hơi nóng trong ấy.

“Cầu mong hôm nay có mưa.” Hồ Ngọc Nương ghé vào mép song cửa sổ mà nhắm mắt, tay chắp trước ngực cầu cực kỳ thành kính, “Nếu còn ngột ngạt thế này thì dưa muối lão nương mới làm đều khú mất.”

Trường Đình tí thì ngã.

Ông trời mới thèm vào quản xem dưa ngươi muối có khú hay không!

Cũng không biết Hồ Ngọc Nương vì dưa muối cầu mưa có tác dụng hay mọi người đều quá mong mỏi nên gần tới hoàng hôn thì bầu trời nổi lên hai tiếng sấm “Ầm vang”. Sau đó chính là cơn mưa tầm tã, mưa to tới quá hung mãnh, không trung sụp xuống, ánh sáng mờ nhạt. Tiểu nha hoàn San Hô kinh hô một tiếng “Ai u! Còn chưa thu quần áo treo ở hành lang phía sau đâu!”.

Trường Đình bật cười, cả người thò qua cửa sổ ngửa đầu thấy trong cuồng phong kia có một bóng người mặc áo xanh đen đứng thẳng bên dưới tán chuối tây.

Mưa to đánh lên chuối tây bùm bùm.

Tường trắng ngói đen, núi xa không nhìn rõ rừng trúc và cây cỏ.

Người tới lúc này đã ướt đẫm, ngực phập phồng, tay chống trên thân cây chuối, ánh mắt lấp lánh tỏa sáng như mắt sói trong bóng đêm. Hạt mưa to nện trên người hắn, lưng hắn theo đó hơi cong xuống, xiêm y ướt dầm dề dán lên người. Cả người hắn chật vật đứng đó bướng bỉnh đối diện với nàng.

Tay Trường Đình đột nhiên rũ xuống nện lên khung cửa đau nhói, nàng cũng theo đó hoàn hồn. Cả người nàng run lên, đột nhiên nàng đóng sầm cửa lại dựa lưng lên cửa sổ thở hổn hển mấy hơi rồi như nhớ tới cái gì mà vội xuống giường xỏ guốc gỗ. Nàng chống tay lên bàn hít vài hơi thật sâu mới nhanh chóng chạy ra ngoài, Mãn Tú kéo nàng lại nhét vào lòng nàng một cái ô sau đó nhẹ giọng nói, “Cô nương, chúng nô tỳ không thấy gì hết!”

Trường Đình nhìn Mãn Tú một cái, từ con ngươi của nàng ấy có thể thấy bóng dáng hốt hoảng của bản thân. Nàng nặng nề gật đầu sau đó cầm ô chạy ra ngoài.

Rẽ qua hành lang, dẫm lên những viên sỏi nho nhỏ, nàng vung tay gạt nhánh cây che trước người mình ra.

Mưa thật lớn, trút xuống ào ào, Trường Đình đi guốc gỗ nên trơn, tay nàng phải lung tung bám lấy mấy cây cột. Nàng chỉ cảm thấy cả người mình đều run lên, nhưng vẫn chăm chú sửa sang lại xiêm ý rồi mới chậm rãi mở ô ra. Xuyên qua màn mưa dày nặng nàng nhìn thấy bộ dạng Mông Thác rõ ràng hơn. Hắn mím môi, tóc ướt sũng dính lên gò má.

Mông Thác với góc cạnh rõ ràng, nặng nề ít lời, có gì cũng không thích nói ra miệng…

“Đã lâu không gặp…”

Trường Đình chậm rãi ngẩng đầu lên, nàng đứng thực gần Mông Thác giống như chỉ cần vừa ngẩng đầu lên đã có thể nhìn thấy ánh sáng trong mắt hắn. Cái ô căn bản không thể che được mưa lớn, nàng đại khái có thể tưởng tượng ra bộ dạng chật vật của mình. Nàng nắm chặt ô sau đó nghiêng đầu nhìn hắn, mặt lạnh lẽo không biết là do nước mưa hay nước mắt.

“Đã lâu không gặp.” Mông Thác chỉ thấy cổ nghẹn lại, cuối cùng mới nhẹ giọng trả lời.

Trường Đình lau mặt, dưới chân run lên nhưng nàng hiểu mình cần phải nói ra lời trong lòng.

“Ta đã đính hôn, với Tạ Tuân. Ta biết hiện tại ta nói những lời này là không biết xấu hổ, nhưng ta nhất định phải nói, mong ngươi đừng ngắt lời ta.”

Trường Đình ngửa đầu, giọng nói nghẹn ngào, “Mông Thác, ta thích ngươi. Từ U Châu, từ Ký Châu, từ Thanh Diệp trấn, ta vẫn luôn thích ngươi. Có lẽ một ngày nào đó ta sẽ hiểu ra thế giới không có ngươi vẫn sẽ như thế, nhưng hiện tại ta chỉ biết ta thích ngươi, cũng chỉ muốn nói cho ngươi biết điều ấy. Ta thực sự, thực sự rất thích ngươi.”

Một tiếng sét rạch ngang trời.

Ầm ầm.