Thiên Hương Bách Mị

Chương 177: Thiên Lôi Biển Lửa (2)



“Không ngờ, đã bao nhiêu năm rồi mà lão già Tả Khâu này vẫn mềm lòng như thế, suýt nữa thì bị hắn làm lỡ đại sự rồi.”

Lúc này lại có một giọng nói đột nhiên xuất hiện, mọi người vừa ngạc nhiên vừa vui mừng xoay người hành lễ thì quả nhiên nhìn thấy hai vị chưởng môn Quy Nguyên và Cảnh Nguyên của Vô Nguyệt Đình theo gió mà đến. Hai trong bốn vị chưởng môn của Vô Nguyệt Đình đều đã đến, có thể thấy họ coi trọng sự việc lần này đến mức nào.

Chung Nam Quân gật đầu nói: “Năm đó chuyện đệ tử với linh căn chỉ có một thuộc tính Thổ khiến mọi người náo loạn một phen, có rất nhiều cặp mắt dán chặt vào Khương Lê Phi. Nếu không phải Tả Khâu nhúng tay vào thì nàng ta sao có thể tiêu dao tự tại đến ngày hôm nay. Haiz, ta chưa bao giờ hiểu nổi hắn, có hỏi cũng chẳng chịu nói gì.”

Thể chất Khương Lê Phi kỳ lạ như thế nhưng vẫn có thể bình yên sống ở Thư Viện và Vô Nguyệt Đình đến sáu bảy năm, chẳng lẽ các tiên nhân biết được chỗ khác biệt của nàng không hiếu kỳ chút nào sao? Sau khi những người sáng lập Thư Viện nhận được thư từ Vô Nguyệt Đình thì ai ai cũng khiếp sợ và đến hỏi Tả Khâu thì ông chỉ thở dài nói: “Trong mắt ta, nó chẳng qua chỉ là một đứa bé mà thôi. Không đến nỗi như thế, không đành lòng chút nào.”

Lời ấy quả thật là sai rồi. Nàng ta là dị loại Hải Ngoại, hấp thu được linh khí của tiên nhân, có thuộc tính linh căn kỳ lạ, và còn có khả năng bẩm sinh khiến yêu vật phải sợ hãi. Nếu bất kỳ thiên phú nào của nàng bị tiên gia Trung Thổ hiểu được tường tận thì chỉ sợ giới tu hành sẽ chẳng được yên bình nữa. Từ ngày thân phận nàng bại lộ thì Khương Lê Phi không còn có thể làm một người bình thường được mà trở thành một kho báu bí ẩn và khổng lồ mà người nào cũng thèm thuồng.

Trong lúc trò chuyện, có rất nhiều tiên nhân đến muộn đã có mặt, Thúy Huyền tiên nhân và những người khác đã ba người Bách Lý Ca Lâm quay về Đông Hải. Thẩm tiên sinh thấy mấy người đến đều là các đại chưởng môn của Sơn phái thì rất ngạc nhiên và vui mừng, nhưng cũng có chút hoảng sợ. Mấy chưởng môn này bình thường đều ở ẩn vậy mà đều đang tề tụ ở đây, đây là vì Hải Vẫn, hay chỉ vì Dạ Xoa và Khương Lê Phi?

Lục Ly đang ôm Bách Lý Ca Lâm vào lòng, nàng bất động tựa như đang ngủ. Thẩm tiên sinh nhẹ nhàng ấn vào trán nàng mới phát hiện ra là có ai đó thêm một tầng tiên pháp gây mê trên người nàng, ông không được vui lắm mà hỏi: “Nó thế nào rồi?”

Lục Ly kể lại chuyện ở Anh Vương Phủ, vì Diệp Diệp và Bách Lý Xướng Nguyệt có thể đã bị giết hại nên tinh thần Bách Lý Ca Lâm cả đường đi không được ổn định, Thúy Huyền tiên nhân thấy thế nên mới cho nàng tiên pháp gây mê. Hàn trưởng lão của Địa Tàng Môn đi theo đến lập tức cau mày nhìn về phía phó chưởng môn Ngô Chân Tử của Tinh Chính Quán, thanh âm lạnh như băng ẩn chứa sự phẫn nộ vang lên: “Vị tiểu Vương gia kia chẳng phải là đệ tử của Tinh Chính Quán đó sao? Tinh Chính Quán quả nhiên không hề thiếu nhân tài!”

Diệp Diệp và Bách Lý Xướng Nguyệt được coi là những đệ tử trẻ tuổi xuất sắc trong những năm gần đây được Địa Tàng Môn thu nhận. Đặc biệt là Bách Lý Xướng Nguyệt, khi tu hành vô cùng chuyên tâm và cực kỳ thông minh. được các trưởng lão trong giáo phái đặc biệt ưu ái. Hai người lại đều bị Kỷ Đồng Chu g.iết chết, nhưng bây giờ có nhiều người như thế nên Địa Tàng Môn không thể làm lớn chuyện được, chỉ đành phải căm tức nhìn mấy người Tinh Chính Quán.

Ngộ Chân Tử còn chưa kịp lên tiếng thì Vô Chính Tử bên cạnh đã chắp tay nói: “Tiểu đồ những ngày gần đây tâm trạng không được yên nên hẳn đã xảy ra mâu thuẫn với đệ tử của quý phái nhưng cũng không đến nỗi giết người. Huống chi mấy người bọn họ còn là bằng hữu nhiều năm rồi, nếu chưa có ai thấy tận mắt thì xin các chư vị an tâm chớ nóng vội.”

Địa Tàng Môn Hàn trưởng lão cười khan hai tiếng: “Chuyện Long Danh Tọa đánh lén Huyền Sơn trưởng lão, chúng ta đều biết. Tâm trạng không yên của lệnh cao đồ* là do Việt Quốc mất đi chỗ dựa đúng chứ? Vô Chính tiên sinh, cho dù đắc tội ta cũng vẫn phải nói một câu, lệnh cao đồ chưa đạt được thành tựu gì lớn lao mà ham mê quyền thế như thế cũng không phải là điều tốt!”

Vô Chính Tử bình tĩnh nói: “Lòng cố chấp với quyền thế cũng là tâm tu hành, nếu mất đi tâm tu hành thì mới càng hoang đường. Hàn trưởng lão nghĩ thế nào?”

Hàn trưởng lão lập tức nổi giận, Bách Lý Xướng Nguyệt là đệ tử lão vô cùng yêu mến, rất có thể đã chết thảm dưới tay của tay Kỷ Đồng Chu, vậy mà sư phụ của đối phương lại còn nhanh mồm nhanh miệng như thế. Cục tức này như thế nào cũng không thể nuốt được!

Lão đang muốn nghiêm nghị đáp trả thì chợt nghe từ xa tiếng sấm ầm ầm nổ tung. Tia sét đỏ như máu ùn ùn kéo đến bao phủ toàn bộ Đông Hải, bầu trời đen như mực dường như đang bị lửa trời thiêu đốt, một màu đỏ rực nhuộm kín cả bầu trời. Sấm sét đánh liên tiếp ba phát, uy lực có thể rung chuyển trời đất, ngay cả những vị tiên nhân có đạo hạnh thâm sâu này cũng cảm thấy trái tim mình như muốn vỡ vụn.

Yêu khí mạnh mẽ rải rác khắp nơi tập trung lại một chỗ, cố gắng thoát khỏi phạm vi sấm sét và bay về phía này. Tang Hoa Quân nhắm mắt cảm nhận được yêu khí dày đặc ở phía xa, bỗng nhiên nói: “Thẩm tiên sinh, Hải phái vừa vặn có Ngự Yêu Thuật, có thể hàng phục những đại yêu hung thú dữ này cho chúng ta sử dụng không?”

Thẩm tiên sinh im lặng lắc đầu: “Không khả thi.”

Ngự Yêu Thuật của Hải phái là từ Hải Ngoại lưu truyền đến, trải qua mấy ngàn năm biến hóa, nó từ lâu đã trở thành thực thể của riêng mình. Tất cả yêu vật được điều khiển đều phải được thuần hóa bằng linh khí ngay từ khi chúng còn yếu ớt nhỏ bé, chủ nhân càng mạnh thì yêu vật mới có thể phát triển mạnh mẽ. Gặp phải yêu vật bẩm sinh đã có linh trí, hoặc là những thú dữ cực kỳ lợi hại kia thì chẳng có cách nào để thuần phục, chỉ có thể cưỡng ép diệt trừ mà thôi.

Tang Hoa Quân thở dài nói: “Nếu đã như vậy thì chỉ có thể giết sạch mà thôi, không được bỏ sót con nào. Bằng không, nếu để cho nữ tử Hải Ngoại kia sử dụng thì chỉ có thêm phiền toái mà thôi.”

Trưởng lão hai phái Sơn Hải đã lần lượt tiến lên, lưới linh khí gần Đông Hải mấy ngày nay đều đã bố trí sẵn sàng, kín kẽ mà chắc chắn, không một ngọn gió nào có thể lọt vào. Bầy yêu bị kẹt kế cận tầng thứ nhất của tường linh khí đang kêu gào không dứt, loạn đấu với các tiên nhân.

Có lẽ là bởi vì sợ thiên lôi nên chúng nó hung hãn gấp trăm lần bình thường, nhận thấy tầng thứ nhất của tầng linh khí sắp bị phá vỡ nên Tang Hoa Quân liền ném Song Kiếm Ti Mệnh ra. Hàn quang sáng chói của song kiếm hóa thành một nam tử tóc trắng, vẻ mặt lạnh lùng, bay ra nhanh như chớp, không chút sợ hãi nào mà lao vào bầy yêu, vô cùng dũng mãnh.

Ti Mệnh là thần binh lợi khí Tang Hoa Quân yêu thích nhất, không có trưởng lão hay tiên nhân bình thường nào có thể so sánh được. Điều làm nó đặc biệt là vết thương do nó gây ra không thể chữa lành, nó đi đến đâu thì động tác phá vỡ tường linh khí của đám yêu vật chậm đến đó.

Tang Hoa Quân nhìn cách bố trí lưới linh khí ở nơi này, lắc đầu nói: “Không được, không đủ. Sau năm tia thiên lôi thì lưới linh khí này chắc chắn sẽ vỡ tan tành, huống chi còn có Dạ Xoa, biển lửa, sau đó còn có nhiều Dị Dân tràn vào —— yêu vật và hung thú giao chó mấy tiểu bối này đi, chúng ta đi gia cố lưới linh khí!”

Các trưởng lão tiên nhân ở phía trước giết yêu, còn chư vị chưởng môn ở phía sau gia cố lưới linh khí. Xa xa có tiếng sấm vang lên, sau đó yên lặng một hồi, gió biển cuồn cuộn kéo đến xen lẫn với mưa đá và bông tuyết không ngừng rơi xuống trên đầu của mọi người, bầu trời phía trên Đông Hải dường như ẩn chứa vô số thiên hỏa, xoáy tròn rồi bùng cháy.

Đột nhiên, một tia sét khác từ trên trời đánh xuống, nghe tiếng vang hẳn là cách đó vài dặm. Lục Ly và Lan Nhã bị chấn động đến mức không thể đứng vững nữa, như có một sức mạnh vô hình nào đó đè bọn họ xuống, đầu nhức ong ong, cơ thể họ không thể chịu đựng được, tim đập nhanh đến mức gần như vỡ tung, rồi ngã xuống đất nhưng chẳng ngồi dậy được nữa.

Bách Lý Ca Lâm vẫn còn đang ngủ mê man, Lục Ly ôm chặt nàng, lại nhìn thấy máu đang chảy ra từ mũi nàng. Lan Nhã ở một bên hoảng sợ hét lên: “Máu! Ta đang chảy máu?!”

Lục Ly lúc này mới ý thức được chính mình cũng đang chảy máu mũi, nhuộm đỏ ngực áo. Sức mạnh của thiên lôi đang chèn ép ba tiểu bối đệ tử tu vi còn thấp, trong phút chốc, không chỉ máu mũi chảy ra mà máu cũng bắt đầu tràn ra từ tai.

Thúy Huyền tiên nhân dựng lên một kết giới Thủy Thổ xung quanh ba người, nghiêm mặt nói: “Đừng rời khỏi kết giới dù chỉ một bước, thiên lôi sẽ chỉ càng ngày càng gần thôi!”

Thiên lôi còn chưa đổ bộ vào bờ biển, vẫn còn cách xa mấy trăm dặm nhưng lại đáng sợ như thế. Nếu đáng vào đỉnh đầu, chỉ sợ sẽ đốt cháy tất cả mọi thứ trong chu vi ngàn dặm. Thiên lôi năm trăm năm trước cũng không nhanh và dữ dội đến thế, càng không có sức mạnh kinh người như vậy, lưới linh khí được bố trí trước đó còn lâu mới đủ. Nếu cứ tiếp tục như vậy, khi biển lửa và Dị Dân tràn đến, chỉ sợ sẽ tạo ra hỗn lọan mất, nếu lại để Khương Lê Phi và Dạ Xoa nhân cơ hội này trốn thoát lần nữa thì mọi cố gắng sẽ thành công cốc.

Thúy Huyền tiên nhân đang âm thầm lo lắng khi nghe thấy nhiều tiếng sấm liên tiếp vang lên, giống như những bước chân khổng lồ đang chậm rãi đến gần, sấm sét màu máu dường như đánh vào trái tim của mọi người khiến ai nấy đều căng thẳng. Cách đó hàng nghìn dặm, nước biển Đông Hải lặng yên dâng cao mấy ngàn trượng, giống như bức tường đen ngòm chắn ngang trời đất. Tất cả mọi người đều cảm nhận được có một lực hút cực lớn đang liều mạng kéo cơ thể mình về phía Đông Hải.

Bức tường nước biển cao vút đang rút lui nhanh chóng, trong nháy mắt đã lui về mười mấy dặm, để lộ ra một vực thẳm sâu hoắm ——Có nhiều trưởng lão tiên nhân còn non kinh nghiệm nên không thể chịu nổi lực kéo khủng khiếp này mà hét lớn bay ra ngoài, giống như một con côn trùng nhỏ đâm vào lưới linh khí, đám yêu quái còn chưa bị tiêu diệt hoàn toàn cũng bị kéo vào bức tường nước biển cao chót vót kia.

Trong sự biến đổi kì lạ của trời đất năm trăm năm một lần này, cho dù có năng lực chạm đến bầu trời thì cũng không khác gì một con côn trùng. Nhưng dù vậy, cũng không có ai tình nguyện nhắm mắt chờ chết, trong nhiều năm, những người tu hành vẫn luôn lặp đi lặp lại ý niệm nghịch thiên, chống lại quy luật sinh lão bệnh tử, chóng lại vòng lặp sinh tử. Tu hành vốn là một trận giằng co, vậy thì thiên lôi biển lửa của Hải Vẫn phải chăng là do trời phạt?

Những vị tiên nhân ngày thường cao cao tại thượng mà sống xa cách và biệt lập với thế gian đã không còn im lặng được nữa. Họ la hét và bay loạn như người bình thường, họ hoảng sợ nhưng nhanh chóng dựng lại tầng thứ nhất của bức tường linh khí. Ngay vào lúc này, tiếng thiên lôi từ trên trời ngày càng lớn hơn, giống như vị thần to lớn đang đi đến trước mặt, bầu trời và mặt đất tối đen đến mức đưa tay không thấy được năm ngón, chỉ có những đám mây giông đỏ và đen xen lẫn với nhau trên bầu trời.

Tia sét đỏ như máu trong nháy mắt chiếu sáng vùng trời đất tối đen, tia thiên lôi thứ nhất đánh vào lưới linh khí dày đặc trên bầu trời. Ba đệ tử trẻ tuổi trong kết giới Thủy Thổ không tự chủ được mà lăn qua lộn lại như đậu chiên trong chảo khiến cả người đầy vết máu và vết bầm tím.

Thiên lôi đánh liên tiếp ba lần, cả mặt đất dường như muốn vỡ tung. Đã không còn tiên nhân nào kêu la chạy loạn nữa vì có làm thế cũng chẳng ai nghe thấy. Cho dù bên trong có bao nhiêu người là lần đầu tiên chứng kiến thiên lôi thì lúc này cũng theo bản năng bình tĩnh lại, rồi dốc toàn lực đổ linh khí vào lưới, cầu nguyện thiên lôi sẽ không phá vỡ lưới linh khí thành từng mảnh.

Sau ba tia thiên lôi, ám mây giông đột nhiên rút lui, rồi lại dừng ở trên bãi đất khô cạn của Đông Hải. Tất cả tiên nhân đã trải qua Hải Vẫn năm trăm năm trước đều sợ ngây người, Thúy Huyền tiên nhân nhìn Tang Hoa Quân, lo lắng nói: “Tang Hoa tiền bối, chuyện này…”

Trên khuôn mặt bình tĩnh không chút gợn sóng của Tang Hoa Quân rốt cuộc hiện lên một tia kinh ngạc: “Ngay cả ta cũng chưa từng thấy chuyện nào như vậy…”

Thiên lôi tại sao lại lui về như thế? Lão đã trải qua hai lần Hải Vẫn, mỗi một lần thiên lôi đánh vào bờ phải nửa tháng, trong quá trình đó bị lưới linh khí của các tiên nhân ngăn cản, cuối cùng sức mạnh của nó bị chặn ở gần Dương Hi Thành. Khi đó, mây giông sẽ tản đi, sau đó biển lửa đến, cũng bị lưới linh khí chặn lại giống như thế để cố hết sức giảm đi ảnh hưởng của những thiên tai này đến các thành lớn. Sau khi biển lửa tắt đi, vô số Hải Ngoại Dị Dân sẽ ồ ạt tràn vào.

Khoảng thời gian này có thể ngắn khoảng mấy tháng, nhưng cũng có thể kéo dài tận hai năm, đủ để những tiên nhân bọn họ tiến hành các loại chuẩn bị. Thế nhưng Hải Vẫn lần này là chuyện gì thế này?