Thiên Địa Đại Đạo Nhân Sinh Phần 1: Đế Quân Tái Thế Chi Đại Ma Tôn

Chương 246: Tinh linh



Trì Nguyệt Hi nghe xong cảm thấy đầu óc quay cuồng không ngừng. Nàng thật sự không thể tin là mọi chuyện lại rắc rối như vậy. Nhân tộc hóa ra không chỉ có trên một hành tinh mà là nhiều nơi khác nhau. Dự kiến trong tương lai nếu nàng trở thành Đế thì có thể tiếp xúc đến nhiều thứ hơn như Thiên Ngữ hay Đạo Ngữ.

"Vậy thì phải làm sao? Ta giờ rất yếu." Trì Nguyệt Hi nói.

"Ngươi có thể ở lại Tụ Hiền Thi Văn Các hay nơi nào đó lẩn trốn nhưng rồi một ngày nào đó ngươi vẫn sẽ gặp nguy hiểm. Triệu Đức Hành có thể bỏ qua ngươi nhưng thuộc hạ hắn thì không đâu." Ba Thiên Ngạo chán ghét nói.

Việc này là tất nhiên rồi. Làm gì có chuyện Hấp Huyết Tinh Vương bỏ qua một yếu tố quan trọng như nàng ta chứ. Nếu như Triệu Đức Hành chết vì Ngũ Hiền Vương cũng xem như thôi, chẳng liên quan gì bọn họ. Nghĩ đến đây Ba Thiên Ngạo chỉ có thở dài, làm gì mà Triệu Đức Hành dễ chết như vậy.

Bọn họ đi mãi đến một dòng sông liền dừng lại nghỉ chân. Giờ trời cũng sắp tối rồi nên không thể mạo hiểm mà đi đêm được vì khó mà trong số bọn họ không có nhiều người có khả năng nhìn đêm như hai băng chu thêm nữa là Ba Thiên Ngạo, Ba Tây Lạc, Ba Tất Kiệt và Trì Nguyệt Hi vẫn là thể chất bình phàm không có kháng lại được mệt mỏi và cần nghỉ ngơi. Đây lại là một vấn đề mới.

Về phần chỗ nghỉ thì chuyện này để cho tỷ muội Nguyên gia lo vị đó sở trưởng của bọn họ. Nguyên Ngọc và Nguyên Ly mở ra một vùng không gian lớn, lấy Mộng căn che giấu rồi tiến vào.

Đoàn người cũng theo đó mà tiến vào ngoại trừ Trì Nguyệt Hi. Nàng sợ vì không biết trên trong có gì. Dù cả hai có là sư phụ nàng đi chăng nữa thì cũng chỉ là mới biết mặt thôi.

A Mẫn nhìn nàng khó chịu: "Sao lại không vào? Trong đây không có gì nguy hiểm đâu mà sợ."

"Tỷ nói không có sao là không có sao ư? Muội không biết chỗ nghỉ ngơi tạo ra bằng linh căn có ổn hay không." Trì Nguyệt Hi nói.

"Ngươi lo lắng cái gì? Không có sao hết, đừng lo lắng quá. Bọn ta tạm thời chưa nghĩ ra cách tạo ra một pháp bảo để chứa nhiều người được nên chỉ có thể đơn sơ thế này thôi." A Mẫn an ủi.

Nói rồi A Mẫn túm lấy cả người Trì Nguyệt Hi rồi ném vào. Nàng không có thời gian để mà đi an ủi người khác, không vào thì cũng phải vào nếu không thì đừng trách tại sao nàng lại dùng biện pháp mạnh.

Bên trong là một không gian rộng lớn có khung cảnh của một vùng đồng bằng gần sông ngòi. Lúc này trong đây chính là trời ban sáng và có nhiều thứ vô cùng thú vị như linh thảo hay những con mộng điệp và các tinh linh nhỏ.

"Đây là tinh linh sao?" Tống Mao Bàng ngạc nhiên.

"Đúng vậy, là tinh linh. Bọn ta may mắn gom được nhiêu đây trên Đông Tinh đại lục thôi. Có điều dường như còn thiếu một người nữa." Nguyên Ngọc nói.



"Thiếu ai?" Ba Ngải Tư tò mò.

"Là một tiểu tinh linh được sinh ra từ hai Tinh Linh Hoàng. Hình như tiểu tinh linh đó là nữ thì phải." Nguyên Ngọc đáp.

"Câu chuyện tình đoạn tụ máu chó của Phong Viêm và Thanh Cơ à? Ta nghe qua sơ sơ rồi. Hai nam nhân đó vậy mà có thể sinh ra một đứa con gái. Chẳng phải hai nam nhân cung tộc kết duyên với nhau thì khó mà sinh con gái sao?" Mâu Thành Vũ nói.

"Cái lý do này là vì Phong Viêm không hẳn là một tinh linh, giống một Hồn tộc hơn nên mới sinh ra một cái nữ hài." Nguyên Ly nói.

Bịch!

Trì Nguyệt Hi bị A Mẫn ném vào bên trong đau cả người mà lồm cồm bò dậy. Không ngờ người nhã ngặn như A Mẫn lại dám làm thế với nàng.

"Ngươi đúng là phiền phức hết chỗ nói. Ta bảo ngươi vào thì ngươi cứ vào chứ đứng đó cho sơn tặc đến bắt về làm phu nhân à?" A Mẫn bực bội đi đến.

Nguyên Ngọc không nói gì, Nguyên Ly cũng không lên tiếng bênh vực cho nàng. Bọn họ không có hứng thú với chuyện đó, hơn nữa người sai là Trì Nguyệt Hi thì bênh vực làm cái quỷ gì.

Ba Tây Lạc cũng không quan tâm đến mà chạy đi chơi với mấy con mộng điệp và tinh linh. Không ngờ rằng đám tinh linh này vậy mà gần như đang ở bản thể sơ khai của thiên địa.

"Đại ca, huynh nhìn xem! Tại sao các tinh linh lại có hình dạng thế này vậy? Hình dạng bản nguyên này rất khó mà đạt được." Ba Tây Lạc giơ lên một tinh linh cho Ba Thiên Ngạo xem.

Ba Thiên Ngạo xoa đầu nàng: "Muội muội ngốc, đây như vậy là đúng rồi. Tinh linh với Nhân tộc gần như là những chủng tộc gần với thiên địa nên như vậy không có gì sai cả. Tinh Linh tộc cao cấp hơn Nhân tộc nhiều nhưng từ đầu đến cuối đều là một nhánh nhỏ của Thiên Sứ tộc."

Thật ra Tinh Linh tộc là nhóm nhỏ hạt giống Thiên Sứ tộc thoái hóa thành. Tu luyện tốt thì sẽ thành đạo, trở lại với hình dáng thật của bản thân là Thiên Sứ tộc. Đây không phải chuyện hiếm gì ví dụ như Hồn tộc là thoái hóa của Ma tộc, Giao tộc và Xà tộc là thoái hóa của Long tộc, Chu Tước tộc và Điểu tộc là thoái hóa của Phượng tộc nên chẳng có gì lạ cả.

Ba Tây Lạc gật đầu như đã hiểu nhưng nàng vẫn còn nhiều câu hỏi nhưng muốn chờ thời điểm thích hợp hơn. Nàng không phải kẻ ngốc mà không hiểu chỉ là nàng không biết vì sao bản thân lại thích giả ngốc hơn. Nàng cảm thấy nếu giả ngốc đạt thì có thể lừa được kẻ khác.