Thiểm Tây, Chờ Ngày Quay Về!

Chương 54: 12 năm về trước





Cao Lãng đứng ở bên ngoài thấp thỏm, lâu lâu lại ghé mắt len lén nhìn vào, cuộc nói chuyện giữa boss và ông Lạc vẫn diễn ra bình thường, tình hình xem ra khá ổn.

Mãi một lúc lâu sau, Nghiêm Cảnh Hàn từ trong nhà bước ra .Cao Lãng lập tức đứng thẳng người nhìn vẻ mặt của boss anh ta thực sự đoán không ra, rốt cuộc ông Lạc có đồng ý thỏa hiệp không?

"Đi thôi". Nghiêm Cảnh Hàn lướt ngang qua Cao Lãng đi thẳng ra ngoài.

Cao Lãng lập tức lên tinh thần đi theo sau:"Boss, ông Lạc đồng ý chứ?".

"Cậu đoán xem".Anh vừa đi vừa lơ đễnh trả lời.

Đoán ư?

Anh ta có thể đoán thế nào chứ, chưa vào tới cửa xém chút nữa đã bị ăn nguyên một tách trà vào mặt, chưa sứt mẻ chỗ nào là đã cảm ơn trời đất rồi.

Mãi cho đến sau này anh ta mới biết boss đưa ra đề nghị đưa ông Lạc đi chữa bệnh và chân thành muốn ông giao cô Mẫn cho anh ấy, còn lấy danh dự và cả Tinh Vạn ra để làm khế ước.Lạc Bân quá đỗi kinh ngạc nhưng lời nói của ông chủ Tinh Vạn rất kiên định và thuyết phục cuối cùng ông ấy cũng phải thỏa hiệp.Nhưng đó là chuyện của sau này.

Hai người một trước một sau đi về hướng chiếc xe hơi đang đỗ nơi đầu hẻm,Cao Lãng mở cửa xe để Nghiêm Cảnh Hàn vào trước,sau đó mới vòng sang bên kia trở về ghế lái.

Khu thành cũ buổi chiều không khí thật dễ chịu, nơi con phố cũ đã cổ xưa nhưng không âm u vắng vẻ, ánh chiều tà buông xuống phủ xuống đường một màu đỏ rực.Nghiêm Cảnh Hàn hạ kính xe,làn gió thu nhè nhẹ thổi qua khiến tâm hồn thư thái dễ chịu hơn.

Trên phố nhộn nhịp người qua lại, tiếng rao của người bán, tiếng kỳ kèo của người mua xôn xao náo nhiệt cả con đường.

"Bánh bao nóng hổi đây...!".

"Mua thịt đi, thịt tươi mới đây...!".

"Hoành thánh nào...!".v.v....

"Dừng lại". Nghiêm Cảnh Hàn đột nhiên lên tiếng.

"Boss, có chuyện gì sao?".Cao Lãng lập tức dừng xe.

"Màn thầu đây, mại vô mại vô..!". Người đàn ông tay bận rộn xếp bánh, vừa nhìn ra đường thấy có người đang đi tới,lão niềm nở tươi cười:"Cậu trai trẻ,mua màn thầu đi, mới ra lò còn nóng hổi".

Nghiêm Cảnh Hàn bước tới:"Ông chủ, bán cho tôi 4 cái màn thầu".

"Được được,hai cậu ngồi ghế chờ tôi một chút sẽ có ngay đây". Lão gật đầu lia lịa, rút chiếc khăn vắt trên cổ xuống lau lau chiếc ghế ra hiệu mời ngồi.

Anh khẽ gật đầu chậm rãi ngồi xuống, thân hình to lớn, khuôn mặt tuấn tú ,ăn mặc sang trọng ngay cả khi ngồi quán ven đường trên người vẫn tỏa ra khí chất cao quý như một quân vương, khiến mọi người xung quanh đều phải ngoảnh đầu lại nhìn.

Cao Lãng đi phía sau thấy anh tiến lại ngồi xuống ghế trong lòng thầm kinh ngạc một phen,ông chủ xưa nay chưa từng biết dừng chân ở các quán ven đường, thế mà hôm nay không những ghé vào còn ngồi xuống thưởng thức nữa.

"Thật không ngờ ở đây vẫn còn món bánh này".Cao Lãng ngồi xuống nhìn ông chủ bán hàng tay chân bận rộn.

Ông chủ bán hàng bận rộn gắp bánh cho vào dĩa, miệng cười nói:"Các cậu thanh niên thời nay chỉ quen ăn uống ở những nhà hàng sang trọng nên không để ý cũng phải thôi, tôi bán ở đây cũng có người giàu vẫn nhớ món bánh này lâu lâu lại đến mua".

Rất nhanh hai dĩa bánh nóng hổi còn bốc hơi được bê lại.

"Hai cậu từ từ dùng".

Nghiêm Cảnh Hàn gật đầu sau đó lại hỏi:"Ông bán ở đây lâu rồi sao?".

Lão cầm khăn vừa lau mồ hôi vừa gật đầu đáp:"Tôi sinh ra ở đây, trước đây bán ở nơi khác,sau đó mới chuyển về đây, đến nay cũng gần hai mươi năm rồi".

Bán ở đây gần hai mươi năm?

"Vậy chắc là ông biết Lạc Bân?".

Lão nghe vậy nếp nhăn nơi ấn đường nhíu lại càng sâu.Nhớ tới vừa nãy hai cậu thanh niên này từ trong hẻm kia đi ra chẳng lẽ lại tới tìm lão Lạc?

Kể cũng lạ thời gian gần đây hay xuất hiện mấy người trẻ tuổi giàu có tới tìm Lạc Bân, lão ta tò mò hỏi thì Lạc Bân nói rằng họ tìm nhầm nhà, nhưng chỉ một khoảng thời gian ngắn ngủi người tìm nhầm nhà đâu ra mà lắm thế, lại toàn người giàu có,lão sinh nghi có khi nào Lạc Bân thiếu nợ nên họ tới đòi ?

"Cậu cũng đến tìm lão Lạc à?".

Từ"cũng" kia của lão khiến Nghiêm Cảnh Hàn phải nhíu mày, vừa rồi chẳng phải anh cũng gặp tên nhóc họ Tống kia đi ra sao?

"Nói vậy ngoài tôi còn có nhiều người khác tới tìm ông ấy?".

Lão gật đầu đáp:"Nói nhiều người thì không đúng, chính xác là mấy ngày trước đây cũng có một cậu thanh niên lúc thì đi xe hơi, lúc thì đi xe phân khối lớn đến một lát rồi lại đi cũng chẳng biết nói chuyện gì...à, trước đây không lâu cũng có một người đàn ông trông có vẻ lớn tuổi cũng đến đây hỏi thăm nhà lão Lạc".

Dừng một lát ông ấy lại nói tiếp:" Mà tôi nói này,các cậu tìm lão Lạc đòi tiền là sai lầm,ông ấy già cả lại bệnh tật không có tiền đâu".

Nghiêm Cảnh Hàn nghiền ngẫm đáp: "Tôi không tìm ông ấy để đòi tiền,ông biết rất rõ về gia cảnh ông Lạc?".

"Tôi đương nhiên biết rồi, tôi với lão Lạc là bạn thân mà,hoàn cảnh ông ấy phải nói thật đáng thương, vợ dẫn con bỏ đi, sống với đứa con gái nuôi mười mấy năm nay,vất vả cả đời đến tuổi xế chiều thì sinh bệnh tật, cũng may đứa con gái nuôi lại rất hiếu thuận,con bé tuổi còn nhỏ mà đã gánh vác mọi thứ trong nhà".

Lão nói liên tục một hơi rồi ngưng lại thở dài rầu rĩ :"Hajz... ông trời sao lại bất công thế chứ? Lão Lạc tốt thế cơ mà!".

"Ông vừa nói Lạc Bân nhận nuôi cô Lạc mười mấy năm nay?".Cao Lãng bất chợt lên tiếng.

Nghiêm Cảnh Hàn cũng híp mắt nhìn lão.

Lão gật đầu:"Đúng vậy, năm đó lão Lạc thân còn lo chưa xong lại nhận thêm một đứa bé đi lạc mang về nuôi, những người quen biết đều khuyên ông ấy nên mang đứa bé vào trại mồ côi nhưng lão Lạc lại không đồng ý, cứ một mực nhận nuôi đứa nhỏ ... thế mà cũng mười mấy năm rồi, cuộc sống của hai cha con cũng ổn cho đến khi lão Lạc phát bệnh...".

Nói đến đây lão buồn bã thở dài.

"Vậy ông có nhớ Lạc Bân nhận nuôi cô bé đó đến nay là bao nhiêu năm không?". Nghiêm Cảnh Hàn nghiêm túc hỏi.

Lão vuốt cằm ngẫm nghĩ :"Hình như là..12 năm thì phải, cũng lâu lắm rồi tôi cũng không nhớ rõ nữa".

Nghiêm Cảnh Hàn cảm nhận được trái tim anh hẫng đi một nhịp, nơi lồng ngực cảm thấy bí bách như có một bàn tay bóp chặt.

12 năm?

Anh vội vàng túm lấy cổ tay lão, giọng nói trở nên căng thẳng khác thường:"Vậy ông có biết cô bé đó đi lạc từ đâu đến không?".

"Ối đau..". Mặt lão nhăn nhó,tay kia muốn gỡ bàn tay đang giữ chặt cổ tay lão.

Cao Lãng cũng nhận ra Nghiêm Cảnh Hàn có chút kích động:"Boss".

Nghiêm Cảnh Hàn giật mình nhận thức được hành động của anh hơi lỗ mãng, thức thời anh buông ra thu tay lại:"Xin lỗi".

Được thả ra ông chủ quán vừa xoa nắn cổ tay vừa cau có bực dọc:"Cậu muốn ám sát lão già này sao? Ôi trời, suýt nữa thì gẫy tay tôi rồi".

Lão rời ghế đứng lên đi lại xe màn thầu miệng không ngừng lảm nhảm:"Ngày gì thế không biết,đúng là xúi quẩy".

Tự nhiên có thêm hai người không biết ở đâu đến hỏi luyên thuyên một hồi rồi đột nhiên như phát bệnh muốn bóp nát tay lão, lại nhìn xuống cổ tay lão lắc đầu ngao ngán: suýt chút nữa thì bị phế rồi, cũng do nhiều chuyện mà ra...hajz...

Chờ khi ông chủ đứng lên đi ra chỗ khác,Cao Lãng mới lấy lại tinh thần vẻ mặt cũng trở nên căng thẳng:"Boss, có khi.. đó chỉ sự là trùng hợp cũng nên".

Nếu như cô Lạc được Lạc Bân nhận nuôi cách đây 12 năm thì hoàn toàn trùng khớp với việc Chu tiểu thư cũng trốn khỏi tịnh xá năm đó, vậy có khi nào cô ấy chính là Chu tiểu thư? Nhưng đó cũng mới là suy đoán, không có gì chứng minh cô ấy là Chu tiểu thư.

Nghiêm Cảnh Hàn nãy giờ vẫn ngồi đờ đẫn không lên tiếng,bàn tay đặt trên đùi siết chặt để lộ các khớp xương,chuyện Cao Lãng đang nghĩ tới thì không thể nào anh không nghĩ tới, đánh mắt qua con hẻm,đôi con ngươi khẽ động, chuyện Nam Mẫn là con nuôi tại sao Lạc Bân lại lảng tránh khi anh nhắc đến trong cuộc nói chuyện ban nãy?

Ông ấy đang cất dấu bí mật gì?

Nhớ đến đôi mắt kia của Nam Mẫn, trước đây đã bao lần trong mơ anh vẫn thấy,tim anh khẽ thắt lại có chút bàng hoàng, đôi mắt anh bỗng sáng lên mang theo tia hy vọng,tuy rằng hơi ảo tưởng nhưng anh vẫn mong suy nghĩ hiện tại là sự thật.

Nam Mẫn chính là cô bé ấy.

...