Thế Thân Xứng Chức Phải Hóa Bạch Nguyệt Quang

Chương 17



Cậu sắp xếp kế hoạch học tập vô cùng kín kẽ , cũng không giống đề nghị của hệ thống , làm một tiểu bạch hoa ẩn nhẫn trộm ra ngoài làm công kiếm tiền.

Vấn đề sinh hoạt phí trước khi rời khỏi Lục gia cậu cũng đã tính toán rành mạch , trong tay Lục Bạch còn tiền tiết kiệm đủ dùng đến kì nghỉ hè , chờ đến thời điểm nghỉ hè , cậu cũng có thể kiếm tiền. Nếu không cậu cũng không nhất thời xúc động mà làm ra hành động ném tiền vào mặt Lục Can như thế.

Lục Bạch rất tin một đạo lý , thời gian mới là thứ quyết định hết thảy. So với việc diễn trò nhàm chán đau khổ vì tình , cậu càng nguyện ý rèn luyện phát triển bản thân hơn.

Chỉ có khi bản thân trở nên cường đại , đứng ở nơi cao , mới có thể khiến vạn người chú ý tới.

Lục Bạch nằm ở trên giường , bốn phía dần trở nên an tĩnh. Thời điểm khi ngủ mà không có người tùy ý đẩy cửa tiến vào quấy rầy lúc đêm tối , đối với Lục Bạch mà nói , là rất hiếm hoi. Không một ai biết , Lục Bạch ở thế giới của chính mình , từng suốt tám năm liền đều không thể ngủ theo tư thế mà bản thân hay nằm. Bởi vì cậu muốn bảo đảm chính mình từ đầu đến đuôi , cùng bạch nguyệt quang trong lòng những người đó giống nhau như đúc.
Cơn buồn ngủ đánh úp tới , Lục Bạch dần chìm vào giấc ngủ.

Một đêm này của Lục Bạch ngủ cũng không được tốt , luôn có mộng. Chờ thời điểm cậu từ trong mộng bừng tỉnh , trời bên ngoài đã sáng. Nhưng nhìn thời gian trên điện thoại , vừa đúng 7 giờ.

Lục Bạch cũng không muốn ngủ nữa , bò dậy , sau đó rửa mặt , xách theo đồ ăn sáng mới mua đi phòng vẽ tranh.

Chiều nay cậu có tiết chuyên ngành , không thể cả ngày đều ngồi ở phòng vẽ tranh. Mà khoảng cách đến thời hạn cuối cùng để báo danh thi đấu học viện cũng sắp tới rồi. Hai tác phẩm để gửi của cậu còn chưa có xong , Lục Bạch cần nắm chắc thời gian để vẽ cho kịp.

Hôm nay Lục Bạch tới sớm , trong phòng vẽ tranh một người cũng không có. Hạ Cẩm Thiên không biết ngày hôm qua vẽ xong rồi hay là do ngượng ngùng , toàn bộ một buổi sáng cũng không có tới.
Mãi cho tới giữa trưa lúc Lục Bạch đi ăn cơm , Hạ Cẩm Thiên mới đến , hai người đứng đối diện nhau ở cửa. Hạ Cẩm Thiên dường như có lời muốn nói , lại không có lập tức mở miệng.

Lục Bạch thấy thế , duỗi tay hơi đẩy hắn sang một bên , ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Nhường đường một chút , tôi buổi chiều còn có tiết."

"Mạn phép quấy rầy cậu vài phút , tôi có chuyện muốn nhờ." Hạ Cẩm Thiên theo lực đạo của Lục Bạch hướng bên cạnh dịch sang nhường đường , nhưng cuối cùng vẫn mở miệng nói.

"Chuyện gì?"

"Là như thế này , những lời ngày hôm qua cậu nói , tôi về có thử lại nhưng vẫn vẽ không ra." Khoảng cách hai người quá mức thân cận , Hạ Cẩm Thiên có thể ngửi thấy mùi thuốc màu của tranh sơn dầu trên người Lục Bạch , theo bản năng lùi lại một bước.
Lục Bạch chú ý tới động tác nhỏ của hắn , cố tình đi lên phía trước nửa bước , như là muốn thăm dò lại như muốn thân cận.

"Chỗ nào không hiểu?"

Hạ Cẩm Thiên lần này lại không có lùi tiếp: “Tôi đi thư viện mượn quyển sách liên quan tới kỹ xảo xem thử , nhưng vẫn vẽ không ra."

Lục Bạch cười: “Bởi vì cậu mượn sai rồi. Không phải quyển này , mà là quyển khác."

Nói xong , Lục Bạch thuận tay lấy từ trong túi ra một tờ giấy ghi chú , viết tên sách lên đó rồi đặt vào trong tay Hạ Cẩm Thiên.