Thay Chị Lấy Chồng

Chương 248: Lúc nãy, giọng nói của cô rất khác



Lý Hào Kiệt đã từng luyện võ. 

Một chân vung lên, người đàn ông không hề nhúc nhích, ánh mắt vẫn nhìn về phía tôi. 

Lúc này, tôi vốn không ý thức được đã có chuyện gì xảy ra. 

Tôi tiếp tục bảo với Lý Hào Kiệt: “Cẩn thận!” 

Lúc này, sự chú ý của người đàn ông lại tập trung về phía thằng nhóc một lần nữa, thằng nhóc đang đấm tới một cú. 

Anh đón được cú đấm của thằng nhóc, trở tay bắt lấy rồi mạnh mẽ khống chế thằng nhóc! 

“Á! Buông tôi ra!” Thằng nhóc dĩ không phải là đối thủ của anh. 

“Xin lỗi cô ấy.” 

Lý Hào Kiệt nhìn thằng nhóc với ánh mắt kiên định, không hề có ý thỏa hiệp. 

Lúc này, thằng nhóc vẫn chưa chịu thua, gào lên: “Anh có biết tôi là ai không? Tôi nói cho anh biết, khách sạn trước mặt anh chính là do ba của tôi mở đó!” 

“Ồ, vậy sao.” 

Lý Hào Kiệt giương mắt nhìn khách sạn trước mắt. 

Lúc này, bạn gái của thằng nhóc đó cuống lên, đi đến muốn tóm lấy Lý Hào Kiệt. 

Tôi nhanh chóng bước lên đẩy cô ta ra. 

Lúc này, Lý Hào Kiệt lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi điện, điện thoại nhanh chóng được kết nối, người đàn ông nói trong điện thoại: “Sếp Lưu à, tôi đang dạy dỗ con trai ông trước mặt khách sạn của các ông, ông có muốn nói lời nào với cậu ta không.” 

Lý Hào Kiệt nói rồi mở loa ngoài. 

Ban đầu thằng nhóc không tin. 

Nhưng rất nhanh, trong điện thoại truyền ra giọng nói của một người đàn ông trung niên: “Con của tôi ư?” 

Thằng nhóc bỗng chốc kích động: “Ba! Tên này đánh con!” 

“Câm miệng!” Người đàn ông ở đầu dây bên kia vừa nghe xong liền quýnh lên: “Lập tức xin lỗi tổng giám đốc Lý.” 

“Tổng giám đốc Lý nào?” 

“Cái thằng này, đó chính là ông chủ của Hào Thiên, con mau xin lỗi anh ấy đi!” 

Người đàn ông trung niên ở đầu dây bên kia vừa nói xong. 

Đôi nam nữ này đều sửng sốt. 

Hai người đồng loạt nhìn về phía Lý Hào Kiệt, Lý Hào Kiệt đè lên cánh tay của thằng nhóc nhưng cậu ta cũng chẳng dám kêu gào, chỉ tử tế nói: “Hóa ra anh chính là tổng giám đốc Lý, xin lỗi, xin lỗi!” 

Cậu ta nói xong rồi lại nói với tôi: “Chị gái, xin lỗi, tôi không cố ý, lúc nãy tôi thực sự không thấy chị.” 

“Bỏ đi.” 

Tôi nhìn về phía Lý Hào Kiệt. 

Thực ra, tôi không hy vọng chuyện này sẽ tiếp diễn. 

Tôi chỉ muốn mau chóng rời đi vì không muốn quan hệ của mình và Lý Hào Kiệt càng thêm mờ ám. 

Lý Hào Kiệt nghe lời tôi nói, bèn buông tay ra. 

Hai người kia nhanh chóng chạy mất. 

Lý Hào Kiệt cúp điện thoại, tôi vốn cho rằng chuyện này đã kết thúc, bèn lên tiếng cảm ơn Lý Hào Kiệt: “Cảm ơn tổng giám đốc Lý đã giúp tôi.” 

Tôi hơi cúi đầu. 

Đợi đến khi tôi ngẩng đầu lên, những ngón tay khớp xương rõ ràng của người đàn ông đột nhiên kéo cằm tôi, nâng khuôn mặt của tôi lên, nhìn về phía anh. 

Tôi sửng sốt. 

Đôi mắt đen của người đàn ông nhìn tôi chằm chằm, lát sau mới lên tiếng: “Lúc nãy, giọng nói của cô rất khác.” 

“Hả?” 

Tôi nhìn Lý Hào Kiệt. 

Nhưng tôi nhanh chóng hiểu ra lời nói của anh có ý gì. 

Vừa rồi khi tôi hét “cẩn thận”, bởi vì quá căng thẳng nên tôi đã quên giả giọng nói. 

Trước đây cũng đã từng có chuyện như vậy, có điều người khác cũng không quá chú ý. 

Nhưng không ngờ Lý Hào Kiệt lại chú ý tới! 

Người đàn ông nhìn thẳng vào tôi, trong đôi mắt ấy ẩn chứa nhiều cảm xúc phức tạp: “Dùng cái giọng cô vừa nói “cẩn thận” để nói chuyện với tôi.” 

“Lúc nãy không phải là giọng này sao?” 

Tôi cười cười xấu hổ, nhưng trong lòng hối hận tím cả ruột. 

Tôi hoàn toàn không ngờ Lý Hào Kiệt lại nhớ cả giọng nói trước kia của tôi. 

“Không phải.” Người đàn ông nhíu mày: “Cô nói “cẩn thận” đi.” 

“Cẩn thận.” 

Tôi nén giọng nói. 

“Không phải giọng này.” Trong đôi mắt của Lý Hào Kiệt có sự thất vọng rõ rệt. 

Tôi nhìn ra được, trái tim tôi bất giác thắt lại. 

Tôi cố khuyên nhủ anh: “Tổng giám đốc Lý, giọng nói tôi phát ra lúc nãy là do ảnh hưởng của cảm xúc, có vấn đề gì không?” 

Lý Hào Kiệt có vẻ đã bị tôi thuyết phục. 

Ngón tay của anh rời khỏi cằm của tôi, anh lắc đầu, nói như có điều suy nghĩ: “Không có gì, chỉ là giọng nói đó của cô giống với một người.” 

“...” 

Tôi im lặng, không nói tiếp. 

Cứ như giống ai tôi là người rõ nhất. 

Tôi xách túi nói: “Tổng giám đốc Lý, tôi về trước đây, anh nghỉ ngơi sớm một chút.” 

Nói xong, tôi xoay người định đi thì nghe thấy người đàn ông phía sau thờ ơ nói một câu: “Lúc nãy cô đắc tội với con trai của ông chủ như vậy, không sợ cậu ta thả gián vào phòng của cô ư?” 

Nói xong, tôi bỗng nổi hết cả da gà lên. 

Cứ như những con gián đó đã ở trong phòng tôi vậy. 

Chân vốn đã cất bước, lại thu về. 

Suy nghĩ một chút, tôi xoay người nói với Lý Hào Kiệt: “Cảm ơn tổng giám đốc Lý đã nhắc nhở, vậy tôi đổi khách sạn khác là được rồi.” 

“Đồ đạc của cô không tiện cầm hết, để tôi lên giúp cô.” 

Những lời tôi nói có vẻ rất hợp ý anh, người đàn ông rất tự nhiên đuổi kịp bước chân của tôi. 

“Không cần, tôi...” 

“Tôi vừa mới giúp cô, bây giờ cô từ chối tôi?” 

Người đàn ông hơi nheo mắt nhìn về phía tôi. 

Khuôn mặt ẩn giấu nét cười khó phát hiện ra. 

Tôi không khỏi sửng sốt, thấp thỏm trong lòng, nhưng chuyện đến nước này tôi cũng không thể từ chối. 

Chỉ có thể gật đầu đồng ý. 

Tôi lên tầng thu dọn đồ đạc. 

Lý Hào Kiệt đứng ở cửa phòng nhìn vào. 

Cũng may hôm nay tôi vừa tới, ngoại trừ thay áo quần thì không lấy những vật dụng khác ra. 

Vì thế chỉ cần thu dọn sơ những đồ trang điểm đã dùng lúc chiều là có thể đi. 

Tôi kéo vali của mình, Lý Hào Kiệt đưa tay ra: “Để tôi.” 

“Không cần đâu tổng giám đốc Lý, anh là ông chủ, việc này nên để tôi làm thì hơn.” Tôi rất kính cẩn nói với Lý Hào Kiệt. 

“Tôi là ông chủ, không phải cũng là đàn ông ư?” Lý Hào Kiệt nói rồi bước đến bên cạnh tôi, đón lấy vali trong tay tôi. 

Khi anh chạm vào tay cầm, tay của tôi và anh có tiếp xúc trong khoảnh khắc ngắn ngủi. 

Chỉ trong nháy mắt, tôi giật mình nhanh chóng rút tay về. 

Cả người tôi lùi về sau một bước giống như điện giật. 

Đến khi tôi lại ngẩng đầu nhìn về phía anh, người đàn ông không nhúc nhích, đôi mắt sâu thẳm nhìn tôi chằm chằm, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên nở một nụ cười đẹp mắt. 

Khi tôi bình tĩnh lại, khuôn mặt tôi nóng bừng. 

Lý Hào Kiệt thấy tôi như vậy, bèn lên tiếng: “Cô Sa à, lẽ nào cô chưa từng có bạn trai sao? Mới chạm một chút đã như vậy.” 

“Có rồi.” Tôi có chút ngượng ngùng, nhanh chóng bước về thang máy. 

“Bây giờ thì sao? Độc thân hả?” 

Lý Hào Kiệt đi theo phía sau tôi, hỏi. 

Trái tim tôi đập thình thịch, không biết tại sao anh lại hỏi câu hỏi này, nghĩ đến mối quan hệ của Lâm Tuyền và anh, tôi cố ý nói: “Tổng giám đốc Lý, chắc anh đã kết hôn rồi, quan tâm đến những cô gái khác không ổn lắm đâu.” 

Nói đến đây, Lý Hào Kiệt không nói gì. 

Thang máy đến, anh theo tôi vào thang máy, cũng không nói gì. 

Không biết vì sao, ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn anh mà tôi cũng không có. 

Khi chúng tôi xuống tầng trệt, người đàn ông để vali của tôi đằng sau xe. 

Anh ngồi ở ghế lái, tôi ngồi ở ghế lái phụ. 

Vừa ngồi xuống, người đàn ông đột nhiên nghiêng người qua, khuôn mặt đẹp trai ấy kề sát vào mặt tôi, chỉ cách mặt tôi có mấy milimet mà thôi. 

Tôi lại càng hoảng sợ, không khỏi dựa người về phía sau, khuôn mặt đỏ ửng.