Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 242: Ngạo Thiên Quỷ Dị



Chương 241: Ngạo Thiên Quỷ Dị

Thấy hai người Ngạo Thiên biểu lộ giật mình, Bắc Tiểu Lục khẽ cười nhẹ một cái, sau đó gật đầu coi như chào hỏi. Không để hai người bỡ ngỡ, Bắc Tiểu Lục giải thích:

"Ta là Trận Pháp Sư."

Nghe được Bắc Tiểu Lục trực tiếp thừa nhận Ngạo Thiên vô cùng vui mừng, hiện nay hắn cũng chỉ có thể trông cậy được Bắc Tiểu Lục. Nếu như không phá giải được, hắn cũng chỉ có thể cùng mọi người liều mạng công kích.

Bắc Tiểu Lục tiến lên đến gần cấm chế động phủ, hắn một tay xoa cằm trong đầu thì đang đánh giá cấm chế.

"Cấm chế trận pháp cấp 7."

Bắc Tiểu Lục một bên suy nghĩ cách phá giải một bên nói nới Ngạo Thiên, "Ta cần mười năm phút."

Ngạo Thiên nghe vậy vui mừng gật đầu, hắn lập tức quay trở lại bên kia. Thấy Ngạo Thiên trở về nam tử lúc đầu nói chuyện lập tức lên tiếng hỏi: "Ngạo huynh, bên đó sao rồi?"

Không để mọi người thất vọng Ngạo Thiên trả lời: "Bên kia chính xác là có động phủ nhưng được bao phủ bởi cấp chế, đã có người đang phá giải, chúng ta cần tranh thủ cho hắn mười năm phút."

Nghe được bên kia đúng là có lối ra nhưng có cấm chế bao phủ đám người cũng hơi lo lắng, nhưng hoàn cảnh bây giờ thì chỉ biết tin tưởng người kia có thể phá giải được.

Theo thời gian cứ trôi qua cuồng phong bạo phong càng gần hơn, càng có xu thế ác liệt. Xung quanh bạo phong càng nhiều hơn, từng đạo phong nhận càng ngưng thực hơn, khí thế đánh tới cũng càng kinh khủng.

Mọi người càng lúc chống đỡ ngày càng gian nan, có vài người đã cạn kiệt chân nguyên lập tức ngã ra phía sau. Ngạo Thiên một mực quan sát tinh hình, ngay khi phát hiện điểm không ổn liền vung tay lên một tấm lệnh bài lập tức xuất hiện.

Lệnh bài lập tức tỏa ra ánh sáng hóa thành một cái bình chướng màu trắng sữa, đem mọi người bao phủ vào bên trong. Những đợt phong nhận cùng cuồng phong bạo phong va chạm liên tục vào bình chướng, mặt ngoài bình chướng nổi lên từng cơn gợn sóng, mặc dù dao động kịch liệt nhưng không hề có dấu hiệu vỡ vụn.

Bởi vì có bình chướng ngăn cản cho nên áp lực của mọi người ở đây giảm đáng kể, tranh thủ chút thời gian hồi phục chân nguyên. Đám người Ngạo Thiên một bên vừa ăn đan dược vừa lo lắng nhìn bình chướng, phía bên ngoài bình chướng ba động mỗi lúc càng thêm kịch liệt, đã bắt đầu có dấu hiệu sắp vỡ vụn.

Không cần Ngạo Thiên phải nói gì đám người lập tức đứng dậy toàn lực thi triển chân nguyên vào trận nhãn quán thâu chân nguyên, tận lực muốn duy trì bình chướng thêm một chút thời gian.

Nam tử vẫn luôn trao đổi với Ngạo Thiên lên tiếng: "Ngao huynh chúng ta sắp không chịu được rồi, huynh mau qua bên kia xem cấm chế đã phá giải đến đâu rồi."

Ngao Thiên sắc mặt trầm trọng, bởi vì từ này tới giờ mới chỉ đạt tới bảy phút đồng hồ, vẫn chưa hơn nữa thời gian ban đầu đưa ra. Hắn cũng rốt ruột nhưng cũng không biết nên áp lực Trận Pháp Sư, nghĩ vậy Ngao Thiên cắn răng nói:

"Mọi người chịu khó duy trì thêm một chút, một chút nữa thôi, bên kia sắp phá giải xong rồi."

Đột nhiên, Ngạo thiên cảm giác phía trước có một đạo cuồng phong lốc xoáy đang tiến tới, lập tức cảm thấy không ổn, hắn gào to:

"Cẩn thận!"

Lời hắn còn chưa dứt, đạo cuồng phong đó liền va vào bình chướng, một sức mạnh mạnh mẽ làm bình chướng rung chuyển kịch liệt, ngay cả đám người cũng cảm nhận được mặt đất đang rung chuyển.

Đạo lốc xoáy cuồng phong này cực kỳ cường đại, biến hóa quá bất ngờ khiến đám người Ngạo Thiên kinh hãi. Bình chướng không chịu được áp lực cường đại như vậy lập tức bị xé rách, có một vài người không kịp chuẩn bị lập tức cuồng phong cuốn đi.

Nam tử hay nói chuyện với Ngạo Thiên là Trần Phong trực tiếp bị một đạo lực hút ra ngoài. Trần Phong phản ứng cũng cực nhanh, vội vàng vung mạnh đại kiếm, lập tức có mấy đạo kiếm quang phá không mà ra. Lợi dụng lúc nay nhanh chóng lùi lại, không dám quay đầu chạy vào phía trong.

Đám người Ngạo Thiên kinh hãi, ngay khi mọi người cảm thấy tuyệt vọng một âm thanh truyền tới:

"Cấm chế đã được phá giải, mọi người nhanh chóng tiến vào."

Thiếu nữ váy tím đối với đám người Ngạo Thiên hô to.

Mọi người lập tức như con thiêu thân lao vào bên trong động phủ.

Bắc Tiểu Lục đã đứng đợi sẵn bên trong động phủ thấy mọi người tiến vào cũng không nói gì, lần này phá giải cấm chế nhanh hơn so với dự kiến. Điều này cũng có chút vi diệu, hắn ngay trong lúc phá giải cấp chế thì tiến cấp lên Trận Sư thất cấp, cho nên cấm chế động phủ ngay lập tức bị hắn nhìn thấu.

Nếu không cũng khó nói.

Ngạo Thiên tiến tới chỗ Bắc Tiểu Lục hai tay chắp trước ngực nói: "Đa tạ vị huynh đệ này, nếu như không có ngươi tất cả chúng ta cũng khó nói."

Ngạo Thiên cũng hiểu cách làm người, trên mặt vô cùng cảm kích đối với Bắc Tiểu Lục thi một cái lễ, tỏ lòng cảm tạ với Bắc Tiểu Lục.

Bắc Tiểu Lục cũng không làm cao, khẽ khoác tay nói: "Tất cả mọi người đều cố gắng, nếu như không có mọi người ngăn cản cuồng phong ta cũng không dễ dàng yên tâm phá bỏ cấm chế."

Mọi người vừa rồi cũng coi như cùng nhau trải qua kiếp nạn, cho nên bầu không khí vô cùng hài hòa. Vừa trải qua hữu kinh vô hiểm đi vào động phủ, tâm tình mọi người cũng buông lỏng, có tâm tình quan sát bên trong động phủ.

Bên ngoài cuồng phong không cách nào xúc động cấm chế, cho nên mọi người triệt để yên tâm.

Bên trong động phủ ẩm ướt phía trên vách động liên tục có những giọt nước rơi xuống, đám tú sĩ nào dám để cho nó rơi vao người mình lập tức thôi động chân nguyên hộ thể.

Kỳ lạ thay những giọt mưa này rơi vào trên người bọn họ, hoặc rơi trên mặt đất dĩ nhiên biến mất không thấy đâu. Đám tu sĩ hai mắt nhìn nhau, thứ này có chút giống huyễn tượng nhưng lại làm cho bọn họ cảm thấy chân thực. Rõ ràng mấy người có thể cảm giác được giọt mưa rơi vào trên người họ, mang theo một chút khả năng ăn mòn.

Nhưng ngay lập tức bọn họ hiểu ra, những giọt nước này cũng không phải thứ gì, hóa ra đều là do linh khí bên trong đây hỗn loạn tạo thành. Bởi vì càng đi vào trong bọn họ càng phát hiện đủ loại hiện tượng, có nơi tràn ngập hỏa diễm, cũng có nơi lôi điện chằng chịt...

Đủ loại dị tượng diễn ra, dần dần mọi người cũng quen.

Phải mất một thời gian bọn họ mới vượt qua được khu vực dị tượng, đi tới một ngọn núi cao, trên đó dường như có một cái đại điện, bọn họ cũng chỉ có thể nhìn ra một hình bóng cung điện cổ xưa.

Ngạo Thiên nhìn thấy cung điện phía trước, sau đó nhìn tất cả mọi người một lượt rồi hỏi:

"Các vị, hiện tại trước mắt chúng ta có thể là một cái động phủ di tích, không biết các vị có tính toán gì hay không, cùng tại hạ cùng đi hay là đơn độc hành động?"

Bắc Tiểu Lục nhìn qua y rồi không nói một lời cất bước rời đi, hiển nhiên hắn muốn đơn độc hành động. Ngay sau hắn thì thiếu nữ váy tím cũng rời đi, hiển nhiên cũng không có ý tổ đội. Nhìn thấy hai người rời đi Ngạo Thiên cũng không có nói gì, đưa mắt nhìn đám người còn lại.

Những người khác nhìn thấy hành động của Bắc Tiểu Lục và thiếu nữ váy tím, đều đang do dự.

Nam tử Trần Phong đứng ra nói: "Ngạo huynh, Trần Phong ta theo huynh tổ đội, được Ngạo huynh chiếu cố còn có gì bằng, các vị cũng cảm thấy trong này chưa biết điều gì đáng sợ chờ chúng ta hay không? Đã như thế chi bằng tổ đội cùng chúng ta, dù sao Ngạo Thiên huynh chính là Kim Đan tầng bảy, gặp được nguy cơ cũng không đến nỗi sợ."

Ngạo Thiên cũng lên tiếng: " Ngạo Thiên ta không phải người bội tình bội nghĩa, tin tưởng chư vị cũng cùng ta một dang người, chúng ta khinh thường hành vi như vậy, cho nên mọi người không cần phải cố kỵ."

"Được rồi, chúng ta cũng nên đi vào." Ngạo Thiên đối với mọi người nói. Vừa dứt lời thân ảnh của hắn lóe cái biến mất.

Càng đi vào bên trong quang cảnh càng hoang tàn, phía trước có một thềm đá dốc đứng, bên cạnh hai phía có rất nhiều địa phương bị phá hư hại. Nhưng đối với tu sĩ bọn họ mà nói cũng không phải điều gì khó khăn, mọi người đi theo sát phía sau Ngạo Thiên tiến vào, không có ai ở trong đây xảy ra xung đột.

Không bao lâu, mọi người xuất hiện tại một đỉnh núi, Bắc Tiểu Lục cùng thiếu nữ đã chờ sẵn ở đây. Nhìn thấy mọi người thì tự nhiên cất bước đi vào. Điều này làm cho mọi người cảm thấy kinh ngạc, nơi đây là phế tích có đi vào cũng chỉ tốn công vô ích.

Bắc Tiểu Lục đi vào bên trong liền nhìn thấy một tượng đá cổ xưa, nhìn qua hắn liền nhận ra đây là một vị nam tử trung niên. Bắc Tiểu Lục đứng tại đại điện ngước nhìn qua tượng đá.

Lúc này, Ngạo Thiên dẫn theo đám người đi vào.

Ngạo Thiên nhìn thấy tượng đá ánh mắt lập lòe, hắn khẽ nói: "Người này chắc hắn là chủ nhân trong đây, chúng ta nếu đã xâm nhập vào đây cũng coi như xâm nhập trái phép, cũng nên tỏ lòng kính trọng."

Nói xong, Ngạo Thiên từ từ đi tới chỗ tượng đá, cả người đứng thẳng sau đó ba 2UoMh bái chín khấu đại lễ.

Mọi người hai mặt nhìn nhau nhưng nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của Ngạo thiên thì cũng không có mở miệng nhiều lời.

Bắc Tiểu Lục ánh mắt lập lòe, nhìn hành động của Ngạo Thiên mà trong lòng có chút quái dị, hắn hoàn toàn không nhìn ra Ngạo thiên đến cùng là thật tâm hay còn có mục đích khác.

Dù tỏ lòng kính trọng thì cũng chỉ một bái là đầy đủ, cùng lắm thì ba bái đi, dù sao chủ nhân động phủ này cũng đã tạo hóa bao nhiêu năm, ha ftaats phải lãng phí thời gian như vậy, còn làm đại lễ phức tạp.

Ngạo thiên thần sắc nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ hành lễ, Bắc Tiểu Lục một bên nhíu mày có chút không vui, cũng không muố vô cớ cắt đứt chỉ có thể kiên trì chờ đợi.


Vô địch lưu , truyện đã full , gái nhiều còn chần chờ gì nữa mà không nhảy Vô Thượng Sát Thần