Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 12: 12




Ngoại trừ vậy ra, hình ảnh nhất định phải có liên quan mật thiết đến người xem bói, ví dụ như người thân, duyên phận, nhà cửa, sự nghiệp và vận khí.

Chuyện không liên quan đến người xem bói thì cô không thể nhìn thấy được.


Ví dụ có hàng xóm muốn cô tính mã số trúng thưởng của Mark Six.

Cô đã thử rồi nhưng hoàn toàn không nhìn thấy.

Có điều, sau khi người xem quẻ mua xổ số, cô có thể thông qua nắm tay để nhìn thấy đối phương có trúng hay không, nhưng lại không nhìn thấy được mã trúng thưởng.

Dị năng này cũng không biết nói chuyện, nếu nó biết nói chuyện thì nhất định sẽ bảo cô rằng: Đừng hòng lợi dụng dị năng để phát tài to.Hình ảnh mà cô nhìn thấy nhiều nhất là ba phút, có đôi lúc là cảnh đơn nhất, cũng có đôi lúc là nhiều cảnh.Lần trước cô với bà A Hương cũng chỉ là sượt qua mu bàn tay cho nên cũng chỉ nhìn thấy hình ảnh có vài giây, nếu thời gian cô nắm tay bà ta lâu hơn một chút thì có lẽ có thể nhìn thấy nhiều hình ảnh hơn.Cô hỏi chú Phúc và thím Phúc mấy giờ thì bà A Hương dọn hàng?Chú Phúc và thím Phúc thi thoảng cũng sẽ đến đường Paterson bày sạp, đại khái thì khoảng mười giờ tối bà A Hương sẽ dọn hàng.Tô Niệm Tinh xin nghỉ nửa ngày với hai người họ, cô muốn đi thăm bà A Hương.Từ sau khi cô tới ngoại trừ làm việc thì chính là làm việc, bây giờ cũng chỉ là đi thăm bà A Hương cho nên chú Phúc và thím Phúc đều không có ý kiến gì cả mà đồng ý ngay.


Hiện tại lượng tiêu thụ mỗi ngày của bọn họ đã gấp đôi ngày trước, hai vợ chồng cũng bàn bạc với nhau cuối tháng sẽ cho cô gái một bao lì xì to.Sợ Tô Niệm Tinh không tìm được chỗ nên hai vợ chồng dự định buổi chiều cũng sẽ đến đường Paterson bày sạp.Vịnh Đồng La những năm chín mươi cũng không quản lý chặt chẽ giống như sau này, khoảng mười ngày nửa tháng thì cục vệ sinh an toàn mới xuống kiểm tra vệ sinh một lần, rất nhiều quán hàng rong sẽ tận dụng triệt để thời cơ để bày sạp, nghe nói minh tinh điện ảnh nổi tiếng Lương Gia Huy đã từng bán hàng rong ở Vịnh Đồng La.Tô Niệm Tinh vừa giúp hai vợ chồng già đẩy xe hàng, vừa quan sát xung quanh, ghi nhớ các công trình kiến trúc và đường xá để lần sau một mình cô có thể tự tìm tới đây được.Hương Giang mang tới cho người một loại cảm giác tách rời.

Phố xá đằng trước trông hiện đại và đời mới nhưng trong con ngõ nhỏ cách nó thì lại tối tăm và lụp xụp.


Trước đây lúc cô xem phim Hồng Kong cũng chú ý thấy một điểm này, có rất nhiều hiện trường gây án xuất hiện trong các con ngõ nhỏ.Hai vợ chồng tìm được vị trí rất chuẩn, không cần phải chen vào trong, nơi này cũng tiện cho bọn họ dọn hàng rời đi.

Đây chính là một đoạn đường khá phồn hoa ở Vịnh Đồng La, thường xuyên có dân giang hồ tới thu phí bảo kê, cũng có cục vệ sinh an toàn tới tuần tra, có khả năng sẽ tịch thu luôn xe hàng của cô ngay tại trận.Mà bà A Hương thì lại không băn khoăn điểm ấy, sạp xem bói của bà ta hoàn toàn không đáng mấy đồng tiền cho nên cục vệ sinh an toàn cũng chẳng buồn phạt bà ta làm gì.Thím Phúc chỉ về một hướng cho Tô Niệm Tinh: “Cứ thuận theo đường Paterson đi thẳng về phía trước là có thể nhìn thấy bà A Hương.”Tô Niệm Tinh nói lời cảm ơn với thím Phúc, thấy khách khứa dần dần ùa tới, cô cũng không dám chậm trễ mà lập tức rời đi.Vừa đi chưa được vài bước đã bắt gặp cảnh sát mặc quân trang đang đi tuần phố, đây chính là thời điểm so tố chất tâm lý, nếu bạn chột dạ vậy cảnh sát mặc quân trang sẽ phát hiện ra không đúng ngay, sau đó sẽ qua hỏi chuyện bạn, yêu cầu bạn xuất trình chứng minh thư.Sau khi Tô Niệm Tinh và cảnh sát mặc quân trang đối diện tầm nhìn với nhau, cô nở nụ cười với đối phương một cái rồi nhanh chóng đi lướt qua vai anh ta.Viên cảnh sát mặc quân trang cũng không phát hiện ra điều gì khác thường, lại tiếp tục chấp hành nhiệm vụ.Tô Niệm Tinh thấy anh ta không gọi mình lại cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, bước nhanh về phía trước..