Thập Niên 90 Mẹ Kế Luôn Muốn Trốn Chạy

Chương 41: 41




Triệu Chanh không để ý, cô đang đưa mắt quan sát từng miếng thịt treo trên móc sắt, “Đại ca, thịt này anh bán thế nào?”Được một cô nương trẻ tuổi bộ dáng xinh đẹp còn trắng nõn gọi một tiếng đại ca, người bán thịt rất vui vẻ, lúc này cười tươi đưa tay gảy mấy miếng thịt treo ở trước mặt mình: “Này em gái, thịt ba chỉ như vậy một miếng bán ba đồng, thịt mỡ ba đồng, thịt nạc chỉ hai đồng thôi.

”Một cân thịt bằng vài cân gạo, nhưng cũng hết cách rồi, đầu năm nay khả năng sản xuất thấp, giá cả nông sản không lên được, mà heo lại ăn rất nhiều đồ ăn nên tất nhiên thịt cũng rất đắt.

Lúc này người cho heo ăn cũng không dùng các loại thức ăn gia súc cho heo, nuôi một con heo phải chừng cả năm mới có thể cho xuất chuồng, những hộ gia đình chuyên nuôi heo nhiều lắm cũng chỉ chăm tốt hơn một chút, cho nên heo cũng hơi gầy.

Hơn nữa bình người sợ phí nên không dám dùng mỡ, bởi vậy mọi người ở vùng núi nghèo khó như thị trấn Táo Tử phần đa đều thích thịt mỡ hơn, thế nên thịt mỡ mới đắt hơn thịt nạc một chút.

Nhưng mà loại thịt ba chỉ này vừa có thịt vừa có mỡ, có vài hộ nhà giàu ở trấn trên rất ưa thích loại này.


Triệu Chanh nhìn sơ một lần, thấy bên cạnh còn có một tấm mỡ heo, ánh mắt sáng lên vội vàng hỏi: “Cái tấm mỡ kia bán thế nào?”Người bán thịt có chút khó xử: “Cái này không bán, đã có người khác đặt mua trước rồi.

”Cũng đúng, tấm mỡ này nếu rán lên hẳn sẽ ra rất nhiều mỡ, đương nhiên là hàng đắt tiền, Triệu Chanh hẳn căn bản không thể mua được, lại đưa mắt nhìn mấy sạp bán thịt khác, có hai sạp nhưng ngay cả thịt mỡ cũng bán hết, biết bản thân mình không được lựa chọn, chỉ có thể nói người bán thịt cắt một miếng thịt mỡ, “Đại ca, anh đừng cắt nhiều cho em, em cũng không có nhiều tiền, cắt nhiều không có tiền trả em cũng ngại lắm.

”Lão bán thịt muốn nói đùa với Triệu Chanh, thuận miệng cười nói: “Không có tiền trả thì ghi nợ là được, em gái nói mấy lời này làm gì.

”Nói là như vậy, dao cắt thịt trên tay hắn lại xê dịch sang bên cạnh, vả lại khi đưa thịt lên cân, được khoảng bốn cân, vừa hay Triệu Chanh cũng chỉ muốn mua từng ấy.


*4 cân = 2kg.

Triệu Chanh cười khen hắn căn thật chuẩn xác, một bên đưa tiền một bên nhìn sau lưng người bán thịt chất một đống xương ở trong giỏ, “Đại ca, đống xương đằng sau lưng anh là tính mang về nhà ăn hả? Có thể bán cho em một ít được không?”Người bán thịt khó mà gặp được một cô gái xinh đẹp thế này, lại còn nói chuyện với hắn làm hắn khá vui vẻ, hắn quay đầu đưa tay lấy ra hai khúc xương dùng dây thừng buộc lại đưa cho Triệu Chanh, “Xương này tôi ăn thôi, dù sao cũng không ai mua, em gái thích thì lấy hai ống về ăn, sau này mua thịt nữa cứ đến chỗ anh trai là được.

”Xương được cạo sạch sẽ chỉ còn lại vài sợi gân trắng, hiện tại làm gì có ai biết đến việc hầm xương ăn để bổ canxi, đưa cho ai người ta cũng còn sợ đun lên phí củi lửa chứ nói chi là bỏ tiền ra mua.

Những người bán thịt thường là sẽ lấy đống xương đó về ăn, thỉnh thoảng cũng sẽ đem tới có mấy ông chủ quán mì, xem như tăng thêm một phần nhân tình gì đó.

Nhưng mà thị trấn Táo Tử cũng không có quá nhiều quán cơm, hơn phân nửa người bán thịt sẽ đưa cho khách quen hoặc họ hàng thân thích gì đấy.

.