Thần Y Trọng Sinh

Chương 44



Ở trong mắt Mạc Phàm, không phân biệt nam nữ, chỉ có tốt xấu.   

Gì mà hảo nam không cùng nữ đấu, hắn không thể thực hiện được những lời này ở đây, người phụ nữ độc ác như vậy nên đánh, không đánh sẽ không yên tĩnh.   

Bà béo bị Mạc Phàm đạp một cái, quả nhiên thành thật rồi.   

Chật vật đứng dậy, lúc chạy ra xa mới chỉ vào Mạc Phàm hung dữ nói:   

- Tiểu dã chủng, mày đợi đó cho tao, ở trong xóm trọ nghèo này bà đây không dễ chọc đâu, bà đây sẽ cho mày biết tay.   

Thân là y tiên bất tử, hắn nghe những lời này vô số lần rồi, còn nhiều hơn cân nặng của bà béo này.   

Mạc Phàm căn bản không để ý tới, vào ‘nhà’ của Tiểu Ngọc.   

Trong phòng còn giản dị hơn hắn nghĩ nhiều, toàn bộ căn phòng chỉ có một cái giường một cái bàn một cái tủ cũ nát cùng với hai cái ghế, đã chiếm phần lớn không gian, những nơi còn lại chất đống đồ dùng hàng ngày.   

Bóng đèn mờ tối, trên cũ sắt cũ nát có khoảng năm sáu ổ khóa, hai mẹ con ở trong căn phòng tệ như vậy.   

Mẹ Tiểu Ngọc vội vàng đi pha trà cho Mạc Phàm, mở hộp đựng lá trà ra, đã rỗng tuếch, không biết hết bao lâu rồi, trên mặt cô lộ ra xấu hổ.   

- Trà dùng hết mất rồi, tiểu thần y uống nước tạm vậy.   

- Không cần khách sáo đâu ạ, chữa bệnh quan trọng hơn, chúng ta bắt đầu nhé?   

Mạc Phàm bình tĩnh nói.   

- Được.   

Mẹ Tiểu Ngọc do dự, hình như có chút khó mở miệng, chỉ có mẹ con bọn họ và Mạc Phàm là một người đàn ông, chữa trị như thế nào?   

- Dì Bạch chỉ cần nằm xuống là được rồi, chuyện còn lại cứ giao cho cháu.   

Mạc Phàm nói xong lấy châm mua ở chợ đồ cổ ra.   

Mẹ Tiểu Ngọc thấy Mạc Phàm lấy châm ra, lúc này mới thoải mái, nhưng sau đó trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên chút ửng hồng, nhỏ giọng hỏi:   

- Có cần cởi quần áo không?   

Tuy Mạc Phàm không lớn hơn Tiểu Ngọc mấy tuổi, nhưng đặc tính đã vô cùng rõ ràng, nhất là tâm trí thành thục hơn người lớn cô thấy nhiều.   

Tuy nói là chữa bệnh, nhưng bảo cô cởi quần áo trước mặt một đứa con trai vẫn có chút thẹn thùng, dù sao trong phòng chỉ có cô và Tiểu Ngọc.   

Lông mày Mạc Phàm nhướng lên, liếc mắt đánh giá mẹ Tiểu Ngọc.   

Hai mắt hàm mị, thân thể đẫy đà, làn da như ngọc, mặt ửng hồng như hoa đào.   

Dù chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần bó cũ kỹ, nhưng phong vận không giảm trái lại còn tăng, cho dù là Lưu Phỉ Phỉ hiện giờ cũng kém mẹ Tiểu Ngọc vài phần, thật sự có thể nói là sắc đẹp thay cơm.   

Nếu là trước đây hắn chắc chắn sẽ không kiềm chế được, nhưng hắn đã là Tu Tiên Giả sống hơn 500 năm.   

- Mặc quần áo cũng được.   

Mặt mẹ Tiểu Ngọc đỏ lên, lúc này mới yên tâm nằm xuống.   

- Tiểu ca ca, em có thể làm gì giúp anh không?   

Tiểu Ngọc thấy Mạc Phàm chuẩn bị bắt đầu, liền hỏi.   

- Em đi giúp đun nước đi.   

Mạc Phàm sờ đầu Tiểu Ngọc nói.   

Tiểu Ngọc dạ một tiếng, chạy đi nấu nước.   

Trong mắt Mạc Phàm lộ ra vẻ nghiêm túc, cầm lấy mấy cây châm.   

“Cọ cọ cọ…”   

Châm như mưa rơi xuống, một lát sau, 36 cây châm xếp thành một ký hiệu phong cách cổ xưa trên người mẹ Tiểu Ngọc.   

- Dẫn linh, khởi!   

Hào quang trong mắt Mạc Phàm nở rộ, quát thầm trong lòng.   

Chỉ thấy châm màu xám theo tiếng sáng lên, từng dòng khí màu đen mắt thường khó thấy được theo châm tràn ra, khí thể này tụ không tiêu tan, trôi nổi trên thân thể mẹ Tiểu Ngọc, ngưng tụ thành một viên cầu màu đen.   

Cũng may bọn họ không nhìn thấy, nếu nhìn thấy không biết lại có cảm tưởng gì.   

- Cực âm chi khí rất tinh thuần!   

Khóe miệng Mạc Phàm hơi nhếch lên, cười nhạt.   

Muốn dẫn cực âm chi khí trong cơ thể mẹ Tiểu Ngọc ra, có rất nhiều phương pháp.   

Hắn có thể vận chuyển Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, hấp thu cực âm chi khí trong cơ thể mẹ Tiểu Ngọc, cũng có thể làm chuyện nam nữ ép ra.   

Bất luận là như thế nào, đều có tổn hại rất lớn với thân thể mẹ Tiểu Ngọc, nhất là cái sau, mẹ Tiểu Ngọc không chỉ bệnh nặng hơn, thậm chí còn đi đời nhà ma.   

Những chuyện này không hợp với môn quy của Thần Nông tông hắn, cũng không hợp với tâm tính của hắn.   

Phương pháp dùng châm cứu dẫn linh này, chỉ có lợi chứ không có hại với hắn và mẹ Tiểu Ngọc.   

Mạc Phàm thấy cực âm chi khí dẫn ra đủ rồi, tay bắt lấy khối cực âm chi khí kia, vận khởi Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công.   

Rõ ràng chỉ là một khối nhỏ, nhưng đối vớiMạc Phàm lại giống như thong thả nuốt chửng biển lớn.   

Khoảng chừng một tiếng sau khi dẫn cực âm chi khí ra, lúc này mới được Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công luyện hóa toàn bộ làm linh khí, hắn mở 150 huyệt vị trên người mình ra.   

Phải biết rằng từ đêm qua đến sáng hôm nay, hắn vận chuyển Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công cũng chỉ đả thông 3 huyệt vị, có cực âm chi khí và chênh lệch không rõ ràng.   

Người có tổng cộng 720 huyệt vị, dựa theo tốc độ này, chưa đến 10 ngày hắn có thể thành công đến Trúc Cơ.   

Hấp thu toàn bộ những cực âm chi khí, Mạc Phàm đánh một chút linh khí của mình vào trong cơ thể mẹ Tiểu Ngọc, điều hòa âm dương cho cô.   

Mẹ Tiểu Ngọc được Mạc Phàm kéo ra nhiều cực âm chi khí như vậy, thân thể ấm áp hơn trước rất nhiều, lại được một dòng linh khí đánh vào trong cơ thể, giống như có dòng nước ấm tiến vào bên trong, ừm một tiếng thoải mái ngủ mất.   

- Mẹ ngủ thiếp đi sao?   

Tiểu Ngọc kinh ngạc vui mừng nói.   

Từ khi mẹ phát bệnh tới nay, cho dù trải thảm điện ra, quấn ba tầng chăn vẫn lạnh đến phát run, không có cảm giác ngủ ngon.   

Mạc Phàm vừa mới ra tay, mẹ liền ngủ thiếp đi, sắc mặt cũng hồng nhuận hơn rất nhiều.   

- Xuỵt xuỵt!   

Mạc Phàm làm động tác chớ có lên tiếng, rút châm ra.   

Tiểu Ngọc lè lưỡi làm mặt quỷ, sau đó đi lấy khăn mặt lau mồ hôi cho mẹ.   

Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng “thùng thùng thùng”, giống như có người đạp vào cửa.   

- Mở cửa, mở cửa cho bà đây, ban ngày ban mặt, một đôi mẹ con và một tên nhóc ở trong làm chuyện bẩn thỉu gì mà còn khóa cửa.   

Bà béo mới bị Mạc Phàm đạp một cái đứng ngoài cửa kêu to.   

- Tiểu ca ca?   

Mắt Tiểu Ngọc ngập nước lộ ra vẻ khiếp sợ, nhìn về phía Mạc Phàm.   

- Em ở trong phòng chăm sóc mẹ em, em đừng đi ra, anh đi xem.   

Trong mắt Mạc Phàm lóe lên ánh sáng lạnh, dặn dò.   

- Dạ!   

Tiểu Ngọc ngoan ngoãn gật đầu.   

Mạc Phàm mở khóa, kéo cửa ra, chỉ thấy bà béo mang theo vài người hung thần ác sát chắn trước cửa, xung quanh có mười mấy người tụ tập xem náo nhiệt, không ngừng khoa tay múa chân.   

- Đây là tình huống gì thế, tên nhóc này là ai, sao lại ở trong căn phòng kia, không phải là tiểu tình nhân của mỹ phụ kia đấy chứ?   

- Tên nhóc này kiếm lời lớn thật, trẻ tuổi như vậy đã tán được mỹ phụ kia, đúng là không ít diễm phúc.   

- Kẻ tiện nhân kia thật đáng khinh, xinh đẹp như vậy, tìm tình nhân thì tìm kẻ có tiền ấy, tìm tên nhóc nghèo làm gì, haizz, còn không bằng tìm tôi.   

Có không ít người xung quanh từng thấy mẹ Tiểu Ngọc, sớm đã thèm nhỏ dãi sắc đẹp của mẹ Tiểu Ngọc, thậm chí có mấy người từng nói đùa, nhưng đều bị mẹ Tiểu Ngọc từ chối thẳng.   

Thấy Mạc Phàm đi từ bên trong ra, tất nhiên hâm mộ và ghen ghét dâng lên hết.   

- Anh cẩn thận một chút, không nhìn thấy người phía sau bà béo à?   

- Vương đại sư?   

Không ít người nhìn về phía người trung niên sau lưng bà béo, trong chớp mắt vẻ mặt thay đổi, mồ hôi lạnh chảy ra.   

Nghe nói Vương đại sư có ý với mẹ Tiểu Ngọc, đám người họ mới không dám bá vương ngạnh thượng cung.   

Nếu không bọn họ đã sớm tử hình mẹ Tiểu Ngọc ngay tại chỗ, dù sao nơi này là xóm nghèo, không có camera cũng ít khi cảnh sát tới, cảnh tối lửa tắt đèn, xảy ra loại chuyện này vô cùng bình thường.   

Đều là vì Vương đại sư nhìn trúng mẹ Tiểu Ngọc, nên chuyện đó mới không xảy ra.   

- Vậy mà bà béo mời Vương đại sư, chuyện ầm ĩ lớn rồi.   

…   

- Bà còn có việc gì sao?   

Mạc Phàm bình tĩnh khép cửa sắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm bà béo nói.   

Bà béo nhíu mày lại, cười gằn nói:   

- Chúng tao không có việc gì, là mày có việc rồi.